Vu Thần Kỷ

Chương 1756: Tâm chiến




Tây phương cực lạc thanh tịnh thế giới, mặt đất lồi lõm, thi thể đầy đất.
Vô số môn nhân đệ tử môn hạ của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân có đạo hạnh, có pháp lực máu tươi ngưng tụ thành bảo châu màu máu, theo một trận một trận cuồng phong lăn loạn đầy đất, va chạm ở trên ngọn núi lớn do kim châu bảo ngọc xếp thành phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bầu trời một mảng đen sì, đại địa một mảng sáng sủa, trời màu đen cùng đất sáng sủa hình thành sự đối lập rõ rệt, ở giữa thiên địa, một đóa sen thần bảy màu khổng lồ vô cùng đón gió phấp phới, mấy chục chiếc lá sen long lanh trong vắt như lưu ly bảy màu run rẩy vây quanh đóa hoa sen cực lớn.
Trên mỗi một cái lá sen đều nâng một ngọn núi báu, trên mỗi một đỉnh núi đều dựng sừng sững một tòa bảo tháp, trong mỗi một tòa bảo tháp đều có đám đông môn nhân của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khoanh chân ngồi, niệm tụng trầm thấp chú văn phong cách cổ xưa. Từng đạo niệm lực như vàng hòa tan nóng cháy mà tinh thuần từ đỉnh đầu các môn nhân đó lao ra, không ngừng vượt qua không gian rót vào trong sen thần bảy màu ở chính giữa.
Toàn bộ cực lạc thanh tịnh thế giới lơ lửng trong đài sen của sen thần bảy màu ở chính giữa, trong thanh tịnh thế giới mênh mông bát ngát, trừ các đỉnh núi và hồ nước rực rỡ muôn màu, trân quý xa hoa, trên mặt đất bằng phẳng chỉ có hai cây bồ đề xa xa đối diện nhau.
Một cái cây bồ đề đang cấp tốc mục nát héo rũ, một cái cây bồ đề đang sáng lạn nở rộ ra sinh mệnh lực cường đại, trên cây bồ đề cành lá xum xuê vô số quả bồ đề ánh vàng rực rỡ không gió tự động, ngẫu nhiên mấy quả bồ đề va chạm với nhau, lập tức có một luồng luân âm đại đạo nổ vang truyền ra.
Ở vị trí chính giữa của hai cây bồ đề, Ngu Hoặc, Ngu Đồ, Ngu Luyến, Ngu Phần, Ngu Tê bọn mười đại thánh nhân của Bàn Ngu thế giới khoanh chân ngồi, bọn họ ngồi thành một hình tròn, mặt hướng ra ngoài, lưng hướng vào trong, từng luồng pháp lực thánh nhân tinh thuần mà hùng hồn, chất chứa đại đạo huyền cơ khó lường, giống như sông lớn chảy lui tới ở trong cơ thể bọn họ, hợp thành một cái tuần hoàn bánh xe hình tròn hoàn mỹ.
Mười người liên thủ, một quầng sáng dày nặng bao phủ thân thể bọn họ, mỗi khi quả bồ đề va chạm lẫn nhau phát ra đại đạo luân âm gào thét mà đến, trên quầng sáng liền nổi lên gợn sóng kịch liệt, thân thể đám người Ngu Hoặc liền hơi lắc lư một cái.
Mượn dùng vô số lượng kiếp trong cực lạc thanh tịnh thế giới để bố trí cấm chế đáng sợ, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tuy tọa trấn nơi này chỉ là phân thân, nhưng dung hợp lực lượng mấy vạn phân thân, hai cái phân thân cũng đạt tới cảnh giới nửa bước thánh nhân.
Phối hợp thêm các loại cấm chế của thanh tịnh thế giới này, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân ở trong một tiểu thế giới này có thể bùng nổ lực sát thương tuyệt đối có thể so với thánh nhân bình thường. Cộng thêm sư huynh đệ hai người ở chung vô số năm, hai người tâm ý tương thông hầu như tương đương một người, đạo quả của hai người lại là bổ sung lẫn nhau phối hợp lẫn nhau, một cộng một có thể bộc phát ra lực lượng gấp mười lần trở lên, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều ở bàn tay.
Đám người Ngu Hoặc chỉ có mỗi ưu thế trên số lượng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa lại hoàn toàn không quan hệ với bọn họ.
Thiên thời không nói, đại đạo pháp tắc của Bàn Cổ thế giới nhằm vào bọn họ áp chế mạnh mẽ, toàn bộ tu vi của bọn họ chỉ có thể phát huy ra một hai thành.
Địa lợi không đề cập tới, nơi này là sào huyệt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân kinh doanh vô số năm, các loại đại đạo cấm chế huyền diệu vô cùng, bên trong ẩn chứa vô lượng sát khí, tọa trấn cực lạc thanh tịnh thế giới, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân có thể thoải mái ngăn cản kẻ địch gấp mấy lần tiến công.
Về phần nói nhân hòa, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tâm ý tương thông, hai người phối hợp ăn ý, không hề nghi kỵ ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, bất cứ một phần lực lượng nào của bọn họ cũng có thể phát huy ra lực sát thương gấp mười lần trở lên.
Mà đám Ngu Hoặc mười thánh nhân đến từ Bàn Ngu thế giới, đừng xem bọn hắn pháp lực nối liền một thể, tựa như đang đồng lòng hợp sức ứng đối Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân tiến công, thực ra lòng phòng bị lẫn nhau của bọn họ so với phòng bị Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân còn nghiêm trọng hơn.
Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân đối địch, nếu không phải đối thủ có thể lập tức bứt ra rời khỏi, khôi phục nguyên khí sau đó ngóc đầu trở lại.
Nhưng các ‘tộc nhân’ ‘sóng vai mà chiến’ bên cạnh họ, nếu một cái không đề phòng bị bọn họ ám toán thành công, trong lòng đám người Ngu Hoặc biết rõ, đó tuyệt đối là kết cục chết không toàn thây, hồn phi phách tán.
Đừng nói ‘thánh nhân’ chính là tồn tại ‘vĩnh hằng bất hủ’, bọn họ là thánh nhân của Bàn Ngu thế giới, mà ý chí căn bản của Bàn Ngu thế giới chính là ‘hủy diệt’. Có lẽ thánh nhân thế giới khác là thật sự vĩnh hằng, bất hủ, thánh nhân Bàn Ngu thế giới vô số năm qua ngã xuống đâu chỉ con số hàng trăm?
Cái cây bồ đề héo rũ mục nát kia vẫn đang tiếp tục héo rũ, tiếp tục mục nát, nó héo rũ mỗi một phần, khí tức trên thân đám người Ngu Hoặc liền ảm đạm một phần, tinh huyết cùng pháp lực trong cơ thể bọn họ liền không hiểu sao biến mất vào hư không một phần.
Gốc cây bồ đề sinh mệnh lực tràn đầy kia còn đang không ngừng đâm cành nảy mầm, không ngừng mọc ra quả bồ đề mới. Gốc cây bồ đề này sinh ra thêm mỗi một cành, khí tức Mộc đạo nhân liền tăng lên một phần, tu vi pháp lực của hắn sẽ hùng hậu thêm một phần.
Hơn nữa cái cây bồ đề héo rũ này từ trong cơ thể đám người Ngu Hoặc rút ra không chỉ có pháp lực với tinh huyết, càng kéo theo một tia cảm ngộ đại đạo của bọn hắn cũng bị ù ù cạc cạc rút ra. Một tia cảm ngộ đại đạo này lặng yên dung nhập tịch diệt đại đạo của Mộc đạo nhân, tịch diệt chi đạo của Mộc đạo nhân liền trở nên càng thêm tĩnh mịch, càng thêm sâu không lường được.
Đám người Ngu Hoặc dù sao cũng là thánh nhân Bàn Ngu thế giới, sinh mệnh bọn họ dài đằng đẵng, bọn họ từng trải qua vô số lần dị thế giới xâm nhập, trải qua vô số lần đại đạo ý thức bị dị thế giới áp chế đạo hạnh và pháp lực.
Bọn họ lẳng lặng ngồi xếp bằng ở giữa bầu trời tối như mực cùng đại địa sáng long lanh này. Bọn họ yên lặng hít thở, mỗi một lần hít thở, tinh huyết cùng pháp lực bọn họ bị rút ra bỗng nảy sinh, cảm ngộ đại đạo bọn họ bị rút ra cũng nhanh chóng hồi phục.
Vô số luồng thần niệm nhỏ bé từ cơ thể bọn họ trong đâm ra, lặng yên không một tiếng động đâm vào hư không Bàn Cổ thế giới, lẳng lặng cảm ngộ thiên đạo pháp tắc của Bàn Cổ thế giới.
Bọn họ từ thiên đạo Bàn Cổ thế giới cơ sở nhất bắt đầu, nước chảy về chỗ thấp, lá cây hướng mặt đất rơi xuống cửa vào pháp tắc cơ bản như vậy, lần lượt tìm hiểu, cảm ngộ ‘đạo’ của Bàn Cổ thế giới.
Khí tức trên người bọn họ cực kỳ thong thả, biến hóa từng tia một, mỗi khi khí tức bọn họ hướng Bàn Cổ thế giới chuyển hóa một tia, sự áp chế bọn họ nhận sẽ nhỏ yếu đi một tia. Chỉ cần bọn họ có thể đem bốn thành, năm thành khí tức của bản thân biến thành nhất trí với Bàn Cổ thế giới, thiên đạo áp chế bọn họ phải chịu sẽ hạ thấp cực hạn, bọn họ có thể phát ra ít nhất bảy tám phần thực lực.
Chỉ cần có thể phát huy bảy tám phần thực lực, bọn họ liền có lòng tin phá hủy hai phân thân này của Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân, phá hủy toàn bộ thanh tịnh thế giới.
Không vội, thật sự không vội, bọn họ có kinh nghiệm xâm nhập thế giới phong phú, bọn họ có thủ đoạn phong phú triệt tiêu thiên đạo dị thế giới áp chế, bọn họ chỉ cần lẳng lặng cảm ngộ, bọn họ tin tưởng vững chắc cuối cùng thắng lợi nhất định là của bọn họ.
“Các vị đạo hữu, đám nhỏ của các ngươi tử thương hỗn độn.” Thanh âm Mộc đạo nhân đột nhiên vang lên, mang theo nụ cười mỉm hắn thản nhiên nói: “Bàn Cổ thế giới ta thiên đế Cơ Hạo trấn thủ tam giới, chấp chưởng thiên địa quyền uy, cũng không phải là người dễ trêu chọc.”
“Đạo hữu không cần lo nhiều cho chúng ta, những đứa nhỏ vô năng đó, chết vạn ức lại đã làm sao?” Ngu Hoặc cười rất sáng lạn: “Bàn Ngu thế giới ta gia sản hùng hậu... Chết được!”
Mộc đạo nhân và Ngu Hoặc đồng thời khẽ cười một tiếng.
Trên cái cây bồ đề sum xuê kia một cái chạc cây lớn đột nhiên tan vỡ.
Thân thể Ngu Hoặc nhoáng lên một cái, từng đống máu tươi từ trong lỗ mũi phun ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.