Vu Thần Kỷ

Chương 1749: Liên tục giết chóc




Trong toàn bộ đại điện, trừ người Cơ Hạo cố ý lưu lại và cố ý để cho chạy, mấy chục vạn quý tộc dị tộc bị tàn sát hết.
Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn nhìn nóc đại điện tổn hại, thông qua tinh đồ trên trời cảm ứng, hắn tính toán thời gian, hắn bày ra Thiên Sát Địa Đồ đại trận, ước chừng dùng một khắc đồng hồ, mới đem mấy chục vạn quý tộc dị tộc đánh chết toàn bộ.
“Hiệu suất thật kém, nếu là tòa Tru Lục Hãm Tuyệt kiếm trận đó của sư tôn...” Cơ Hạo liếm liếm nước miếng khóe miệng. Nếu là tòa kiếm trận nguyên bản đó, lấy pháp lực Cơ Hạo hiện nay thúc dục mà nói, đại khái chỉ cần thời gian búng ngón tay, là đã có thể diệt sát toàn bộ người trong đại điện nhỉ?
Chẳng qua, Cơ Hạo âm thầm cân nhắc một phen thực lực của mình. Uy lực tòa đại trận đó quá đáng sợ, lấy lực lượng hắn hiện nay, căn bản không thể tự nhiên khống chế lực sát thương của kiếm trận. Hắn muốn lưu lại đám người Da Ma La Gia, còn có cố ý thả Lan Hi, Lan Dục… một đám quý tộc Ngu tộc chạy, có thể bị đánh chết theo.
Vung tay áo, tiên thiên linh bảo, tiên thiên chí bảo trong đại điện lưu lại chưa bị Bàn Cổ Kiếm phá huỷ đều bị quấn vào trong tay áo. Vài món tiên thiên chí bảo kiệt ngạo bất tuân kịch liệt nổ vang chấn động, muốn thoát khỏi Cơ Hạo trói buộc. Nhưng Bàn Cổ Kiếm mang tính đe dọa ‘Keng!’ một tiếng kiếm ngân, vài món tiên thiên chí bảo lập tức trở nên nhu thuận vô cùng, so với con thỏ bị thuần phục còn nhu thuận hơn.
Nóc đại điện, vách tường nháy mắt bị kiếm quang xé rách, Cơ Hạo chân đạp một tòa đài sen kiếm quang ngưng tụ thành, hàn quang bắn ra bốn phía, tay chắp sau lưng chậm rãi bay lên bầu trời. Hắn lơ lửng giữa không trung, bốn phương tám hướng rậm rạp đầy chiến sĩ dị tộc mặc trọng giáp.
Những người này mật độ là lớn như vậy, dẫn tới Cơ Hạo đều không thể thấy rõ ánh sao trên trời. Vừa rồi tính toán thời gian, đều là dựa vào hắn cảm ứng được đối với vị trí tinh tú biến hóa. Trước sau trái phải, toàn bộ bầu trời, chỗ tầm mắt có thể đạt được đều là chiến sĩ dị tộc hung thần ác sát, nhiều người cả con mắt đều đã biến thành màu đỏ rực, mỗi người giống như chó điên nhìn chằm chằm hắn.
“Mọi người, chào buổi tối!” Cơ Hạo cười hướng các chiến sĩ dị tộc kia gật gật đầu.
Từng đạo kiếm khí hùng hồn khổng lồ lui tới xuyên qua ở trong hư không, kiếm quang bốn màu cùng phát, nơi đi qua vô số chiến sĩ dị tộc ùn ùn ngã xuống như mưa rơi. Không một ai có thể ngăn được một đạo kiếm quang bất kỳ, không một ai có thể ngăn trở một đạo kiếm khí bất kỳ, kiếm quang lóe lên đầy trời, trong mỗi một chớp mắt đều có mấy ngàn chiến sĩ dị tộc bị đánh chết ngay tại chỗ.
Nhưng chiến sĩ dị tộc bao vây Cơ Hạo lấy hàng tỷ để tính, còn có nhiều chiến sĩ dị tộc hơn nữa không ngừng hướng bên này hội tụ, mặc cho hiệu suất đánh giết của Cơ Hạo nhanh đến kinh người, tốc độ giết người của hắn vẫn không bằng tốc độ chiến sĩ dị tộc bổ sung.
Dần dần có tiếng gầm rú trầm thấp truyền đến, một mảng lớn chiến sĩ dị tộc ngay phía trước Cơ Hạo đột nhiên tránh ra, một tòa Hạo Kiếp Chi Thành màu sắc rực rỡ xuyên thấu quân trận thật dày đi tới trước mặt Cơ Hạo. Trên tường thành Hạo Kiếp Chi Thành có mấy ngàn quý tộc Ngu tộc gương mặt vặn vẹo đứng, bọn họ cầm các loại quyền trượng, ai cũng hổn hển chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng mắng.
Ánh mắt Cơ Hạo đảo qua ngực các nam tử dị tộc này, trên lễ phục hoa lệ của bọn họ, vị trí ngực trái đều đeo huy chương đại biểu gia tộc bọn họ—— trên các huy chương này được khảm các loại hoa văn trang trí tinh xảo đẹp đẽ, mép ngoài dùng văn tự Ngu tộc đánh dấu tên gia tộc bọn họ, chính giữa huy chương treo từng cái đồ án dòng sông lớn hoặc mênh mông cuồn cuộn chạy chồm, hoặc uốn lượn khúc chiết, hoặc khói sóng mênh mang, hoặc rộng lớn vô biên.
Thượng vị gia tộc Bàn Ngu thế giới, mới có thể dùng sông lớn làm tượng trưng gia tộc.
Mấy ngàn quý tộc Ngu tộc trước mắt, bọn họ đều là thành viên của các thượng vị đại gia tộc kia, những người Cơ Hạo ở trong đại điện đánh chết, đều là tổ tông của họ. Cho nên thấy Cơ Hạo, những người này đều phát điên.
“Các ngươi thật ra nên cảm tạ ta, ta giết bọn họ, các ngươi mới có cơ hội thượng vị, không phải sao?” Cơ Hạo đột nhiên cười lên rất nham hiểm: “Thật ra các ngươi không nên trách ta, bởi vì là người nào đó trong các ngươi mời ta tới giết người!”
Nhún nhún vai, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Ta có thể nói cho mọi người, người mời ta giết người ngay trong đại điện vừa rồi, vừa rồi trong đại điện tổng cộng có năm mươi tư vạn chín ngàn bảy trăm tám mươi tám người, người chạy ra đại điện có chín vạn bảy ngàn bốn trăm năm mươi ba người. Kẻ mời ta tới giết người, hứa hẹn lợi ích cho ta mời ta giết người, ngay trong người chạy ra khỏi đại điện!”
Cơ Hạo dang hai tay, hướng về các quý tộc Ngu tộc biểu cảm trên mặt thay đổi trong nháy mắt đó cười nói: “Tư mật pháp điển, chưa bị phát hiện, chính là không tồn tại, ừm! Ta thích tư mật pháp điển, ta càng thích kế thừa pháp điển của Bàn Ngu thế giới hơn, quá thú vị, không phải sao?”
Mấy ngàn quý tộc Ngu tộc cùng chung mối thù vẻ mặt quỷ dị bí hiểm đánh giá lẫn nhau, lời Cơ Hạo nói nhanh chóng đem lực chú ý của bọn họ dẫn sai lệch, lực chú ý của bọn họ nhanh chóng chuyển dời đến trên vấn đề nghiêm túc này—— là ai cấu kết Cơ Hạo? Là ai dẫn hắn tiến vào đại điện tiệc rượu giết người? Người này muốn làm gì? Hắn thuộc về gia tộc nào? Hắn là xuất thân gia tộc nhà mình hay không? Hắn tạo thành ảnh hưởng quyền vị cùng quyền kế thừa đối với mình hay không?
Cơ Hạo cười, hắn cười càng thêm sáng lạn.
Cần chính là cái hiệu quả này. Trong văn hóa Ngu tộc có truyền thống âm mưu nồng hậu, bọn họ theo thói quen hoài nghi tất cả, bọn họ theo thói quen chỉ phụ trách đối với lợi ích của mình, cho nên chỉ cần nói hai ba câu, là có thể xé rách sự tín nhiệm lẫn nhau giữa bọn họ, làm bọn họ lâm vào trong khủng hoảng cùng nghi kỵ sớm chiều không thể yên tĩnh.
Đây chính là kết quả Cơ Hạo muốn, đây chính là bầu không khí Cơ Hạo cố ý chế tạo.
Cười dài một tiếng, Cơ Hạo giơ Bàn Cổ Kiếm, tiếng kiếm ngân ‘keng’ phóng vút lên trời, một đạo kiếm quang dài đến vạn trượng từ trong Bàn Cổ Kiếm gào thét lao ra, vô số kiếm khí, kiếm quang, kiếm mang, kiếm ý trong Thiên Sát Địa Đồ đại trận ở xung quanh đều hướng Bàn Cổ Kiếm hội tụ đến, Bàn Cổ Kiếm bắt đầu kịch liệt run rẩy, Cơ Hạo cảm nhận được, Bàn Cổ Kiếm ở giờ khắc này đột nhiên ‘Sống’ lại!
Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi... Năm chiêu hợp nhất, lực lượng cơ thể khổng lồ thúc dục trường kiếm, tu vi một lượng kiếp pháp lực thánh nhân rót vào trường kiếm, kiếm quang dài vạn trượng ngưng tụ thành thực chất, Cơ Hạo vung thanh kiếm khổng lồ hướng vào đầu Hạo Kiếp Chi Thành chém xuống.
Trong Hạo Kiếp Chi Thành một trăm lẻ tám pho tượng to lớn, ba ngàn sáu trăm tòa thần tháp Ngu tộc đồng thời phát ra thần quang loá mắt, ở trên không thành trì hợp thành một tòa phòng ngự cấm chế dày tới mười dặm. Toàn thân phòng ngự cấm chế như thủy tinh điêu khắc thành màu sắc rực rỡ, tản mát ra vầng sáng chói mắt.
Một kiếm của Bàn Cổ Kiếm hạ xuống, phòng ngự cấm chế vô lực rên rỉ một tiếng triệt để tan rã. Kiếm quang hạ xuống, khoảng một nửa số quý tộc Ngu tộc trên tường thành bị một kiếm đánh thành phấn, Hạo Kiếp Chi Thành đường kính ba trăm dặm bị một kiếm chém thành hai nửa, vô số tinh nhuệ dị tộc trong thành tử thương hỗn độn.
“Giết!” Cơ Hạo hướng vô số chiến sĩ dị tộc rậm rạp phía trước chỉ một ngón tay.
Ở trong rừng rậm ngoài thành Lương Chử, một tòa truyền tống đại trận đột nhiên mở ra, Phong Hành, Nghệ Địa dẫn dắt đám đông tinh nhuệ Đông Di được lựa chọn kỹ càng trào ra. Bọn họ sau khi lao ra khỏi truyền tống trận, chỉ dùng thời gian cái búng tay, đã đem hơn vạn mũi tên mỗi người mang theo bên mình bắn hết, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao trở về truyền tống trận.
Mấy trăm Đông Di tinh nhuệ, mấy trăm vạn mũi tên giống như hắt nước rơi vào Lương Chử thành. Mỗi một mũi tên bùng nổ, từng mảng lớn ôn độc năm màu tỏa ra bốn phía, mỗi một mũi tên phun trào ra ôn độc nhanh chóng bao trùm phạm vi trăm trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.