Vu Thần Kỷ

Chương 1656: Trực diện Đế Úc




Dù sao cũng là chỗ căn bản của thiên đình.
Thiên Địa Thần Tháp bởi vì Cơ Hạo không có mặt cũng chưa phát động, mất đi đầu mối then chốt khống chế Thiên Địa Đại Trận cũng chưa toàn lực vận chuyển, mười tòa thần trận tạo thành Thiên Địa Đại Trận chỉ làm theo ý mình phát huy ra công hiệu cơ bản nhất.
Chỉ phóng thích uy năng hạn độ thấp nhất này, thiên đình nghiễm nhiên đã là thành đồng vách sắt, mặc cho vô số liên quân long, phượng, nhân, dị tộc điên cuồng tấn công, nhưng như thế nào cũng không thể chạm đến cửa chính thiên đình.
Ngao Bạch ngồi ở trên bậc cửa thiên đình, cười nói tủm tỉm nhìn chiến sĩ liên quân ngoài kết giới đủ mọi màu sắc lửa giận ngập trời, không biết từ nơi nào kiếm được một cái bánh mỳ thật lớn bắt đầu bẻ, phết ở giữa một tầng mật ong dại thật dày, gặm ngon lành từng miếng nho nhỏ.
Vừa gặm bánh, Ngao Bạch vừa cợt nhả hướng sĩ tốt liên quân cười nói: “Các vị đại gia, thật có hứng thú mà, sáng sớm đã lăn lộn đến bây giờ. Cố gắng, thêm chút sức nữa, mọi người không cố gắng, muốn vào cửa chính thiên đình cũng không dễ dàng đâu! Hắc, nghe hiệu lệnh của ta, một hai, một hai, tăng sức chút!”
Ngao Bạch không đứng đắn chọc giận đám đông sĩ tốt liên quân ngoài cửa thiên đình lỗ mũi bốc khói, bọn hắn rống giận khàn cả giọng, dốc hết toàn lực điên cuồng công kích cửa chính thiên đình.
Long tộc miệng phun nước lửa sấm sét, phượng hoàng nhấc lên lửa ngập trời, trong trận doanh nhân tộc vô số mũi tên như dòng thác ánh sáng hung hăng đánh phá kết giới thiên đình, càng có các loại vu thuật mạnh mẽ rơi xuống như mưa, đánh cho kết giới thiên đình nổ vang không ngừng.
Trên không đại doanh dị tộc, một hàng pháo đài bay toàn thân lóe ra ánh huỳnh quang, vô số phù văn ở trong tường thành lóe lên bất định, từng tòa thần tháp Ngu tộc phun ra các tia sáng kỳ dị, đánh cho kết giới thiên đình trên đầu Ngao Bạch nổi lên vô số gợn sóng, lại mãi không thể chạm tới một sợi lông của Ngao Bạch.
Ngao Bạch gặm hơn phân nửa cái bánh mỳ, nhe răng trợn mắt dùng tay áo lau lau mật khóe miệng, đột nhiên nắm lên một cây bát lăng kim qua chùy cực lớn dưới chân, ‘Ông’ một cái tùy tay đánh ra, đem một chiến sĩ Già tộc không cẩn thận ghé đến trước cổng thiên đình đánh hộc máu bay lên.
Bản thể Ngao Bạch là Bí Hý trong chín con của tổ long, tồn tại lực lượng mạnh nhất trong long tộc, bát lăng kim qua chùy trong tay hắn là chí bảo trân quý trong bí mật của thiên đình, là tinh hạch một hồng hoang tinh thần chết đi luyện chế thành, nặng nề dị thường, ngay cả Vu Đế nhân tộc cũng không có mấy người có thể nhấc được.
Đại chuỳ nặng nề như thế rơi vào trong tay Ngao Bạch, lại như được làm từ cỏ bện, bị hắn tùy tay vung nổi lên các đạo tàn ảnh, thân thể chiến sĩ Già tộc khi bị kim qua chùy oanh kích bay lên còn duy trì hình người hoàn chỉnh, chờ lúc hắn rơi xuống đất, thân thể hắn chợt tản ra, đã hóa thành một làn khói bụi nhỏ bé theo gió bay đi, ngay cả một chút cặn cũng không còn lại.
Đây chính là một vị chiến vương Già tộc thực lực tương đương với cao giai Vu Đế, ở trong tay Ngao Bạch lại yếu ớt như miếng đậu phụ.
“Mọi người bỏ chút sức đi chứ, mềm nhũn như vậy chẳng khác gì đàn bà, đừng hòng bước vào thiên đình nửa bước.” Ngao Bạch cợt nhả không đứng đắn nhìn các binh sĩ liên quân cất tiếng cười to: “Nhất là mấy thằng nhãi long tộc, lão tử là tổ tiên bao nhiêu đời trước của các ngươi, các ngươi dám lấy nhỏ phạm thượng, hắc hắc, rửa mông sạch sẽ, đi lên ngoan ngoãn ăn một vạn chùy của lão tử!”
Ngao Bạch đang mắng vui vẻ, đột nhiên một mảng lớn hào quang màu đen nóng cháy bao phủ toàn bộ thiên địa.
Ở trên không thiên đình, ngoài Thái Dương Tinh ban đầu, một vầng cường quang màu đen ánh lửa hào quang vạn trượng, làm người ta sinh lòng sợ hãi bao trùm bốn phương, một ý chí hủy diệt làm người ta hít thở không thông như ngọn núi lớn ở đỉnh đầu gào thét hạ xuống, vô số binh sĩ liên quân cùng cất tiếng gào thét, ở ngay tại chỗ có trên 99% chiến sĩ miệng phun máu tươi, bị áp lực vô hình nghiền ép quỳ rạp xuống đất không thể động đậy.
“Cơ Hạo đại đế!” Ngao Bạch đang không nghiêm túc con ngươi chợt co lại bằng mũi kim, hắn chợt siết chặt kim qua chùy trong tay, mang theo mười vạn phần cẩn thận dè dặt, đem bánh mỳ phết mật trong tay nuốt một miếng hết vào mồm, thật cẩn thận đứng dậy.
Từng tia chiến ý cuồng nhiệt từ trong cơ thể Ngao Bạch khuếch tán ra, hóa thành sát khí hữu hình hữu chất mắt thường có thể thấy được quanh quẩn ở bên người Ngao Bạch, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, kim qua chùy trong tay khẽ chấn động, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘Ong ong’.
“Bạch đại nhân!” Cơ Hạo hướng Ngao Bạch gật gật đầu, cúi đầu nhìn về phía trong doanh địa liên quân khổng lồ, đám tướng lĩnh các tộc miễn cưỡng thẳng thân thể, vẫn ương ngạnh đứng thẳng ở giữa vô số thân thể đã ngã xuống: “Lấy lực lượng Bạch đại nhân, vì sao không ra tay tiêu diệt bọn hắn?”
U quang lóe lên trong mắt Cơ Hạo, Nha Công đột nhiên ở trong một quầng lửa màu vàng nổ tung bay ra, hắn dang cánh thật lớn quan sát Ngao Bạch, gào khàn cả giọng: “Quạ quạ, không sai, vì sao... A nha, đây là...”
Một câu của Nha Công còn chưa thể nói hết, hủy diệt đạo vận khủng bố trong cơ thể Cơ Hạo đã từng tia, từng luồng xâm nhập thân thể Nha Công. Lông vũ của Nha Công chợt bịt kín một tầng khí đen nồng đậm, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, ở dưới Cơ Hạo thật cẩn thận khống chế, Nha Công cũng bắt đầu tiếp nhận hủy diệt đạo vận chuyển hóa, thân thể hắn đang cấp tốc ‘Hắc hóa’.
“Sao có thể xuống tay chứ?” Ngao Bạch bất đắc dĩ chỉ vào vô số chiến sĩ long tộc ngã vật trên mặt đất ngoài cổng trời: “Bao nhiêu con cháu ở nơi này, không đành lòng giết chết. Còn có nhiều nhãi con phượng hoàng nhất tộc như vậy ở nơi này diễu võ dương oai, thật sự giết chết mấy con súc sinh lông bẹp, Thanh Tường không liều mạng với ta mới lạ.”
Bất đắc dĩ dang hai tay, Ngao Bạch lại hướng chiến sĩ nhân tộc rậm rạp ngã vật xuống đất không ngừng hộc máu kia chỉ chỉ: “Còn có đám nhãi con nhân tộc này, ta nếu thật sự ra tay, một chùy đập chết bọn hắn thật ra dễ dàng... Đều là cha mẹ sinh cha mẹ nuôi, nuôi lớn thành các hán tử cường tráng như vậy không dễ dàng, ta không hạ thủ được... Dù sao mọi người cũng là dòng dõi Bàn Cổ nhỉ?”
Nhún nhún vai, Ngao Bạch nheo mắt, đôi mắt sát khí quanh quẩn hướng đám chiến sĩ dị tộc kia nhìn qua: “Bọn ác quỷ dị tộc kia xen lẫn trong chiến sĩ long, phượng, nhân tam tộc, chẳng lẽ còn cần đem từng người bọn hắn lấy ra nghiền chết? Thế này cũng quá phiền toái.”
Thở dài một hơi, Ngao Bạch thâm trầm nhìn Cơ Hạo nói: “Cơ Hạo đại đế đã trở lại, ta và Thanh Tường an tâm rồi. Thiên đình có chúng ta trấn thủ, đại đế cứ việc yên tâm là được... Hiện tại phiền toái nhất, là Bồ Phản, là Nhân Hoàng, là các đại thị tộc nhân tộc đám tộc trưởng cùng trưởng lão điên điên khùng khùng... Có một số việc, chúng ta không dám nghĩ, không dám nói, không dám làm, càng không thể làm.”
Hít một hơi thật sâu, Ngao Bạch cợt nhả hướng Cơ Hạo chắp tay: “Cơ Hạo đại đế là thân phận thiên đế, hắc hắc, tu vi lại đột nhiên tăng vọt tiến mạnh, hay là Cơ Hạo đại đế đi xử trí những việc này đi? Thuận tiện, giúp chúng ta đem hai tên ngu xuẩn long hoàng, phượng đế dạy dỗ một trận?”
Dang hai tay, Ngao Bạch cười khổ nói: “Hai tên ngu xuẩn đó, thế mà lại dám điều binh đến giáo huấn tổ tông của bọn chúng? Thật sự là không có lòng hiếu thảo mà!”
Cơ Hạo cười nhìn Ngao Bạch một cái: “Bạch đại nhân đã nói như thế, chuyện nơi này sẽ giao cho Bạch đại nhân!”
Chín con hỏa long kéo Cửu Long Xa Liễn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, xe kéo khổng lồ hóa thành một ánh lửa màu đen chợt từ bầu trời hạ xuống thẳng tắp, gào thét hướng Bồ Phản bay xuống.
Từ trên cao rơi xuống thẳng tắp, cách Bồ Phản còn xa mấy trăm vạn dặm, tiếng rống cực lớn của Cơ Hạo đã như sấm sét chấn động Bồ Phản lắc lư hỗn loạn:
“Nhân Hoàng Đế Úc ở đâu? Lăn ra đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.