Vu Thần Kỷ

Chương 1641: Liên quân sụp đổ




Trên thang trời, vô số binh sĩ liên quân hốt hoảng rút lui, bọn họ vứt tấm khiên không có trọng lượng hoàn toàn không có lực phòng ngự, vứt giáp trụ cũng chỉ có thể liên lụy họ lại không cách nào cung cấp đủ phòng hộ, vứt binh khí nặng trịch liên lụy mệt mỏi lại không cách nào phá vỡ giáp trụ của kẻ địch, dùng tốc độ nhanh nhất hướng xa xa chạy trốn.
Bọn họ nghe được tướng lĩnh nhà mình rống giận cùng rít gào, càng có tộc nhân giao hảo ở phía dưới lớn tiếng gào rống, đem phát hiện của bọn họ truyền khắp toàn bộ chiến trường. Sĩ khí các tướng sĩ liên quân thị tộc chợt rớt xuống bằng không, bọn họ không có chiến ý xoay người chạy trốn, mỗi người dùng hết lời lẽ ác độc nhất ân cần thăm hỏi tổ tiên Công Tôn thị.
Trừ không dám khinh nhờn Hiên Viên thánh hoàng, cùng với vài vị Nhân Hoàng, tiên hiền một mũi đích hệ tông mạch này của Hiên Viên thánh hoàng, tổ tiên các chi các mạch khác của Công Tôn thị, nhất là tổ tiên trực hệ Đế Úc bị vô số chiến sĩ mắng thương tích đầy mình.
Nếu các tổ tiên Công Tôn thị bị mắng kia ở dưới đất có linh, bọn họ tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, rút kiếm đem Công Tôn Úc còn có đám thân quyến ‘Khôn khéo có khả năng’ đó của hắn băm thành thịt vụn.
Không chỉ có binh sĩ liên quân trên thang trời đang rút lui, quân trận vô biên vô hạn phía sau bọn họ cũng rối như canh hẹ, vô số binh sĩ quăng mũ cởi giáp, vứt bỏ toàn bộ quân giới trên người, như ong vò vẽ vỡ tổ hướng bốn phương tám hướng chật vật chạy trốn.
Trong quân trận khổng lồ thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đau thê lương, không biết là cố ý hay ngộ thương, nhiều chiến sĩ đại thị tộc lúc vứt binh khí, binh khí nặng nề bị bọn họ dốc hết toàn lực ném thật xa, mang theo tiếng xé gió thê lương đập vào trong quân trận của Công Tôn thị.
Mấy ngàn món binh khí nặng nề rơi xuống, hơn một ngàn chiến sĩ Công Tôn thị bị đập chết, mấy ngàn chiến sĩ bị đánh cho đứt gân gãy xương. Các chiến sĩ Công Tôn thị kêu đau tức giận mắng chửi, càng có một số tướng lĩnh Công Tôn thị lửa giập ngút trời hướng phía binh khí bay tới lao đi, muốn tìm được các đầu sỏ vứt ‘rác’ bừa bãi.
Không biết nơi nào truyền đến một tiếng hét, trên trời đột nhiên tối sầm.
Mấy chục vạn binh khí, mấy chục vạn khiên tháp, mấy chục vạn bộ giáp trụ như mũi tên rời cung bay hỗn loạn lên bầu trời, kéo ra từng cái đường cong duyên dáng, hung tợn hướng quân trận của Công Tôn thị đập xuống.
Phàm là binh sĩ liên quân ở gần quân trận Công Tôn thị, toàn bộ học theo đem quân giới trên người mình trói buộc mà nặng nề lại không có nửa điểm tác dụng ném ra, bọn họ dùng hết toàn lực ném ra quân giới của mình, đồng thời lớn tiếng hướng tới tổ tiên Công Tôn thị mắng một tiếng.
Trên ba cái trận hình vuông vạn người của Công Tôn thị hầu như nháy mắt bị quân giới đầy trời đánh tan, trên một nửa chiến sĩ Công Tôn thị bị đánh cho tan xương nát thịt, chiến sĩ khác cũng đều đứt tay gãy chân chịu thương thế nặng nhẹ không đồng nhất.
Các tướng sĩ Công Tôn thị vỡ tổ, ỷ vào tân nhậm Nhân Hoàng là tộc nhân Công Tôn thị bọn hắn, đám tướng sĩ Công Tôn thị hổn hển rít gào, vung binh khí mang tính trả thù bổ về phía chiến sĩ liên quân ở xung quanh.
Ánh đao lóe lên, mảnh thi thể rải đầy đất. Tướng sĩ Công Tôn thị nổi giận đùng đùng trả thù khắp nơi số lượng cũng không nhiều, chỉ có vẻn vẹn hơn vạn người mà thôi, ở trong liên quân lấy hàng trăm vạn để tính ngay cả số lẻ cũng không đến. Nhưng hành động trả thù của bọn hắn lập tức dẫn phát lửa giận của toàn bộ chiến sĩ liên quân, nhiều binh sĩ liên quân phản chiến, binh khí trong tay hung hăng đâm về phía tộc nhân Công Tôn thị bên người.
Loạn rồi, liên quân rối như tơ vò, không cần chiến sĩ Kim Ô bộ trong thành Nghiêu Sơn tiếp tục đả kích, bọn họ đã loạn thành một đám ô hợp, bọn họ nội đấu chém giết lẫn nhau, trong quân trận khổng lồ khắp nơi nổi lên tiếng giết, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Trên đầu tường, đám người Cơ Hạ kinh hãi nhìn kẻ địch rối như tơ vò ngoài thành.
Đám người Thiếu Ti, Man Man phụ trách điều động binh lực dự bị trong thành, tùy thời chuẩn bị tiếp viện tiền tuyến nhanh chóng đi lên tường thành, các nàng ngạc nhiên nhìn liên quân một mảng hỗn loạn ngoài thành, hàng lông mày mảnh dài của Thiếu Ti gắt gao nhíu lại: “Chúng ta cần tiến công không?”
Cơ Hạ cầm trường kích hung gõ hăng ở trên tường thành một cái, ‘Thùng’ một tiếng vang lớn, toàn bộ con dân cả Nghiêu Sơn thành đều nghe được một tiếng va chạm nặng nề này: “Tiến công, mở một bên cửa thành, để binh sĩ bản tộc xung phong một đợt... Nghệ Địa chỉ huy tiễn thủ ở phía sau phối hợp tác chiến, Kim Ô thiên binh ở trời cao theo đuôi đuổi giết. Thiên Địa Đại Trận tùy thời chuẩn bị phát động, nếu ngoài thành là cạm bẫy, liền phát động đại trận chém giết toàn bộ!”
Giơ cao trường kích, Cơ Hạ lớn tiếng quát: “Các huynh đệ Kim Ô bộ, theo ta giết... Thiếu Ti, Man Man, các ngươi ngoan ngoãn ở lại trong thành, không được...”
Cơ Hạ còn chưa nói hết một câu, Man Man đã xách hai thanh liên hoa chùy nặng nề vui sướng nhảy ra khỏi tường thành: “Các huynh đệ Kim Ô bộ, theo Man Man xông pha! Yahoo... Man Man cũng là con dân Kim Ô bộ, giết sạch bọn hắn!”
Man Man cũng được thần phong, thực lực tiến một bước dài phun một ngụm lửa ở trên hai thanh liên hoa chùy, chỉ nghe ‘Oành’ một tiếng sấm vang lên, hai thanh liên hoa chùy chợt bành trướng đến đường kính mười mấy trượng, Man Man hai tay vung đại chuỳ hung hăng ném ra ngoài, chỉ thấy hai quầng lửa to lớn gào thét xông lên trời, vẽ ra một đường cong sau đó hung hăng nện trên mặt đất.
Hai thanh đại chuỳ vừa lúc rơi ở chỗ sĩ tốt liên quân dày đặc nhất, chỉ nghe hai tiếng vang lớn truyền đến, hai đám mây hình nấm dần dần bay lên trời, nhanh chóng hội tụ thành một đám mây nấm thật lớn xông lên cao vạn trượng. Từng đợt ánh lửa chói mắt từ chỗ liên hoa chùy rơi xuống đất khuếch tán ra, nơi đi qua vạn vật đều thành bột phấn.
Thiếu Ti đứng ở trên tường thành, nàng thì chưa lao ra khỏi thành đi chém giết, nàng chỉ miệng tụng chú ngữ, liền thấy trên người vô số binh sĩ liên quân ngoài thành dần dần toát ra lực lượng khí vận của bọn họ. Khí vận của mấy trăm vạn binh sĩ liên quân không ngừng rót vào thân thể Man Man, mắt thấy thân thể Man Man liền sáng lên tựa như mặt trời mới mọc.
Man Man bật một cái nhảy tới bên cạnh hai thanh đại chuỳ, cầm lên trọng chùy khôi phục kích cỡ ban đầu, ‘Thùng thùng’ hai tiếng đem hai vị đại tướng Công Tôn thị cấp tốc xông lên đánh bay ra ngoài.
Cửa thành Nghiêu Sơn thành mặt hướng quân trận liên quân dần dần mở ra, Cơ Hạ cưỡi một con hỏa sư, đám đông chiến sĩ Kim Ô bộ cưỡi hỏa sư, hỏa hổ, hỏa báo, hỏa hùng… các loại tọa kỵ phía sau, mặc tinh phẩm thần giáp trong kho báu thiên đình, cuồn cuộn chạy ra ngoài thành.
Vô số Tam Túc Kim Ô khôi phục bổn tướng Kim Ô, rít lên ‘Quạ quạ’ xoay tròn ở đỉnh đầu đám người Cơ Hạ, bọn họ đã hợp thành Thuần Dương Tru Tuyệt Đại Trận, sát ý hừng hực quét ngang hư không, trong vạn dặm hư không không thấy một đám mây.
Cực xa xa phía sau, Bì Thỉ Nu nhìn liên quân thị tộc rối như tơ vò, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi.
“Đế Úc... Thật sự là nhân tuyển Nhân Hoàng lý tưởng nhất. Năm đó chúng ta đụng tới, vì sao không phải Đế Úc?”
“Ngu Hoặc thánh nhân vĩ đại, quá không thể tưởng tượng, nhân tộc tương tự, chiến sĩ tương tự, vì sao chỉ đổi một Nhân Hoàng, đám nhân tộc này liền trở nên gầy yếu như thế? Vô năng như thế? Các anh hùng nhân tộc dũng mãnh, không sợ, dũng nghị, uy nghiêm chúng ta từng gặp được, chẳng lẽ là cùng một chủng tộc với bọn hắn sao?”
“Lũ rác rưởi!” Bì Thỉ Nu chỉ chỉ binh sĩ liên quân chạy tán loạn, không thể tưởng tượng nói: “Bọn hắn cùng các anh hùng nhân tộc chúng ta biết, thật sự là sinh vật cùng một chủng tộc?”
Chưa ai trả lời Bì Thỉ Nu. Bì Thỉ Nu lắc lắc đầu, tùy ý vung tay lên: “Vây lại, trừ Công Tôn Lang cùng đám ‘tinh anh nhân tộc’ ‘ưu tú mà kiệt xuất’ kia của hắn, người khác, giết chết toàn bộ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.