Vu Thần Kỷ

Chương 164: Bạo lực




Trong cột lửa trọng chùy của Man Man chấn động tạo ra, năm cái bóng người tàn phá không chịu nổi mang theo từng tia khí lửa dần dần bay xuống.
Trên thân bọn hắn cũng vờn quanh sương mù màu máu mắt thường có thể thấy được, thân thể tàn phá của bọn hắn điên cuồng mấp máy, không ngừng có tia thịt mới sinh ra mang theo tiếng thét chói tai bện giao dung lẫn nhau, một lần nữa sinh trưởng thành tứ chi máu thịt mới.
“Giết chóc cùng bạo lực, mới là lực lượng chí cao vô thượng!” Chiến sĩ Già tộc giáp trụ trên người cũng bị trấn sơn chùy đánh nát bét, loã lồ ra cả mảng lớn da thịt khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo và Man Man, lớn tiếng rít gào ra tuyên ngôn chiến đấu quái dị.
‘Vùuuu’, trường đao thật lớn được múa lên, ánh lửa bám vào ở trên trường đao phun ra cả mảng đốm lửa. Năm chiến sĩ Già tộc sải bước hướng Cơ Hạo lao tới, cánh tay trái mới mọc ra của bọn hắn gắt gao cầm chuôi đao, hai cánh tay bành trướng quái dị, mấp máy, dốc hết toàn lực hướng Cơ Hạo bổ xuống một đao.
Man Man thì bị gần trăm chiến sĩ Già tộc, hơn một ngàn phó binh bao vây nhiều vòng.
Trong con ngươi những chiến sĩ này phun ra huyết quang điên cuồng, hoàn toàn đánh mất thần trí, chỉ là đơn thuần bằng vào một dục – vọng giết chết cùng bản năng phá hoại, giống như dã thú điên cuồng ngao ngao lao về phía Man Man.
Trong mắt Man Man cũng phun ra ngọn lửa chói mắt, một phần lực lượng nóng rực, cuồng bạo bất an nọ bắt nguồn từ Chúc Dung thần tộc trong huyết mạch nàng cũng bị kích phát. Nàng lớn tiếng gầm rú, thân thể được lửa quấn quanh biến thành một mảng hư ảnh mông lung trong suốt, song chùy kéo theo hai luồng gió xoáy, cuồng dã vô cùng đập về bốn phương tám hướng.
‘Thùng thùng’, ‘Thùng thùng’, ‘Thùng thùng’, tiếng đánh nặng nề không ngừng vang lên, một lại một chiến sĩ Già tộc, một lại một phó binh chiến sĩ bị trọng chùy đánh bay. Man Man mỗi một chùy đều như một ngọn núi lớn đánh vào trên người bọn hắn, một đòn nhẹ nhàng cũng có thể đem bọn hắn đánh bay mấy chục dặm.
Cách thật xa, các tộc nhân Kim Nhãn Sư bộ cũng nghe được trong cơ thể các chiến sĩ Già tộc cùng phó binh chiến sĩ đó truyền đến tiếng xương khớp vỡ vụn, nhìn thấy giáp trụ trên thân bọn hắn ở dưới trấn sơn chùy cuồng bạo công kích ùn ùn vỡ vụn.
Nhưng các chiến sĩ bị đánh bay kia, cho dù bọn hắn bị chấn động miệng hộc máu tươi, chỉ cần thân thể vừa rơi xuống đất, thì vẫn hung hãn không sợ chết như cũ hướng Man Man xung phong tới, như thủy triều cuồn cuộn không ngừng xung phong qua.
Thậm chí bọn hắn nhìn thấy mấy phó binh hai chân bị chấn gãy, bọn hắn trực tiếp đầu hướng xuống, hai tay chống đất, dùng đôi tay hành tẩu hướng Man Man phát động xung phong.
Như điên như ma, như dã thú phát cuồng, bọn cấp dưới đó của A La Địch hoàn toàn biến thành một loại tồn tại không thể nói lý.
“Chết hết cho Man Man!” Man Man đã nổi giận, nàng ‘Hô’ một cái ngửa mặt lên trời thét dài, sau lưng nàng ánh lửa phun trào, một hư ảnh Hỏa Thần mang theo vô thượng uy nghiêm dần dần xuất hiện ở phía sau nàng.
Hư ảnh Hỏa Thần này vừa mới xuất hiện, man lực của Man Man nhất thời lại tăng lên gấp mười!
Tiếng vang giòn ‘Bốp, bốp’ không ngừng truyền đến, một lại một phó binh bị trọng chùy đập tan xương nát thịt, thân thể vỡ nát trực tiếp ở trong ánh lửa dâng trào của trấn sơn chùy cháy thành một đám tro tàn.
Những chiến sĩ Già tộc thân thể bành trướng thành bắp thịt lồi kia cũng không được an lành gì, Man Man nay như sát thần truyền thuyết thượng cổ nhập vào, hai thanh chùy đụng tới nơi nào, nơi đó liền hoàn toàn vỡ nát, ánh lửa trên chùy đến nơi nào, nơi đó bị đốt thành một làn khói.
Nháy mắt ngắn ngủn, mười mấy chiến sĩ Già tộc bị đánh cho tứ chi vỡ nát, hơn nữa tứ chi vỡ nát bị lửa thiêu không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Giết chóc và bạo lực… Tử vong mới là nguồn suối lực lượng!” Hai tay A La Địch vươn hướng bầu trời, kiêu căng vô cùng dài giọng thét chói tai: “Dân bản xứ dã man, các ngươi vĩnh viễn không thể ngờ được, Xích Nhật vĩ đại có được lực lượng đáng sợ cỡ nào!”
Theo A La Địch điên cuồng thét chói tai, hơn một ngàn phó binh đồng thời giơ lên binh khí trên tay, sạch sẽ lưu loát một đao đem đầu mình chặt xuống.
Từ trong thi thể bọn hắn phun ra lượng lớn sương mù màu máu, gần trăm chiến sĩ Già tộc há mồm, tham lam cắn nuốt khởi những sương mù đó, trong cơ thể bọn hắn vang loạn ‘rắc rắc’, thân thể bọn hắn vốn đã bành trướng đến gần như vặn vẹo quái dị nhanh chóng khôi phục thành tỉ lệ bình thường. Trừ chiều cao tăng vọt một mảng lớn, toàn bộ bọn hắn thoạt nhìn đã dễ coi hơn rất nhiều.
Nhưng tốc độ, lực lượng cùng sự nhanh nhẹn của bọn hắn lại tăng vọt mấy lần.
Không phải một chút xíu, mà là ở trên cơ sở ban đầu của bọn hắn, mọi phương diện tố chất thân thể của bọn hắn tăng lên vài lần.
Man Man lập tức lâm vào một mảng đao quang kiếm ảnh. Trọng chùy của nàng không chạm tới kẻ địch, mà binh khí các chiến sĩ Già tộc luôn có thể ở trong khe hở song chùy của nàng tinh xảo chui qua, hung hăng chém vào trên người nàng. Hơn nữa bọn hắn mỗi một lần trọng kích, đều chấn động làm cho Man Man không đứng vững, giống như hồ lô lăn lung tung khắp mặt đất.
Nhưng mi tâm Man Man phun ra một điểm ánh lửa, một giáp trụ xinh đẹp tạo hình phong cách cổ xưa lại cực kỳ lịch sự tao nhã, như vô số cái lá phong màu lửa đỏ góp lại từ trong ánh lửa đó bay ra, nhẹ nhàng bao trùm ở trên người Man Man.
Bộ giáp trụ này có lực phòng ngự vượt quá bình thường, mặc cho các chiến sĩ Già tộc kia điên cuồng chém, cho dù Man Man bị đánh cho lăn lê bò toài, đầu cũng không ngẩng lên được, nhưng không có một thanh binh khí có thể lưu lại nửa điểm vết thương ở trên bộ giáp này.
A La Địch kinh hãi mở to mắt nhìn, vô cùng tham lam nhìn giáp trụ trên người Man Man: “Đây là giáp trụ phẩm cấp gì? Vĩnh Hằng? Không có khả năng! Bất Hủ? Khả năng cũng không lớn! Như vậy, ít nhất cũng là trọng bảo cấp Vạn Kiếp. Bọn dân bản xứ chết tiệt dã man này, những tài phú này đều nên là của ta!”
Tự Văn Mệnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau A La Địch, năm ngón tay giống như xách con gà con, nhẹ nhàng bóp cổ hắn.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn nhìn, để đại chất nhi cùng đại chất nữ của ta đem chó săn của ngươi luyện tập một chút. Đừng lên tiếng, dám nói một chữ, ta giết chết ngươi lập tức.” Năm ngón tay nhẹ nhàng dùng sức một chút, xương cổ A La Địch liền gãy hơn phân nửa, đau đớn làm A La Địch gắt gao ngậm miệng, không dám nói ra một chữ.
Ba con Tam Giác Tê Ngưu kéo xe kinh sợ muốn giãy dụa rít gào, trong con ngươi Tự Văn Mệnh xẹt qua một mảng hàn quang, cái đầu cực lớn của ba con tê ngưu ‘Xoẹt!’ một cái bị lực lượng vô hình bổ xuống, mang theo huyết quang nồng đậm lăn xuống đất.
Cơ Hạo đã lâm vào trong khổ chiến.
Năm chiến sĩ Già tộc từ trong lửa cháy giãy dụa chạy ra, bọn hắn là thủ lĩnh chiến sĩ cường hãn nhất dưới trướng A La Địch. Bọn hắn sau khi hấp thu sương mù máu quái dị, không chỉ có lực lượng cường đại thêm rất nhiều, hơn nữa trở nên đặc biệt điên cuồng.
Cơ Hạo nắm chặt truyền thừa vu bảo đao đá màu đen, một đao đâm về phía trái tim một kẻ địch, nhưng người đó không né không tránh, một đao tương tự hướng cổ Cơ Hạo bổ xuống. Cơ Hạo cắn răng cũng không tránh, đao đá màu đen mang theo một mảng hàn quang, cắm thật sâu vào thân thể đối phương, sau đó mảng u quang lớn màu đen phun ra, đem nội tạng đối phương xay thành phấn.
Tương tự, đại đao của kẻ địch hung hăng bổ vào trên cổ Cơ Hạo, lấy tốc độ của Cơ Hạo căn bản không kịp né tránh, ánh đao chợt lóe, Cơ Hạo dính đòn nặng, chật vật ngã xuống.
Bốn cái thân thể thật lớn đồng thời lao tới, bốn chiến sĩ Già tộc khổ người so với Cơ Hạo lớn hơn vài lần giống như cự mãng cuốn lấy Cơ Hạo, nắm đấm nặng trịch hung hăng hướng Cơ Hạo đánh xuống.
Con mắt Cơ Hạo cũng đã đỏ lên, hắn căn bản không giãy thoát được, khí chất hung hãn trong xương tủy dần sinh ra, hắn cũng điên cuồng gầm rú, dốc hết toàn lực vung hai nắm đấm, lấy mạng đổi mạng với bốn chiến sĩ Già tộc quấn ở trên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.