Vu Thần Kỷ

Chương 1620: Tân hoàng




Hữu Hùng Chi Khư, vùng biên duyên, trong một ngôi lầu gỗ bình thường ở dưới non xanh, Công Tôn Tự Tự quần áo hỗn độn lười biếng ngồi ở cạnh một cái hồ nước, trợn mắt nhìn mấy con liên ngư to béo bơi qua bơi lại trong hồ nước.
Mấy vò rượu đất thó thủ pháp cực độ thô lậu vứt lung tung ở một bên, rượu nhạt như nước lã không ngừng từ miệng vò chảy xuống, trong không khí mơ hồ có một tia mùi rượu thô mạnh. Công Tôn Tự Tự ngồi yên một lúc lâu, đột nhiên cười lên quái dị ‘khì khì’.
“Một đám lão bất tử... Lão bất tử.” Nghiến răng, Công Tôn Tự Tự thấp giọng mắng: “Không phải là thời điểm trị thủy, tìm mấy người phụ nữ sao? Không phải là tìm mấy cô bé Ngu tộc sao? Cái này tính là tội lớn nghịch thiên gì hay sao?”
“Phế truất thân phận đế tử, cướp đoạt tất cả quyền bính trong tộc, toàn bộ sản nghiệp danh nghĩa ta tất cả đều bị thu vào của công, chỉ để lại một ngàn mẫu ruộng đất ngoài Hữu Hùng Chi Khư. Công Tôn Tự Tự ta, về sau phải nhờ vào trồng trọt để sống? Một ngàn mẫu đất, một năm có thể được mấy hạt lương thực? Có thể nuôi sống mấy người?”
Giơ lên tay phải, trong kẽ ngón tay một tia kiếm ý sắc bén bắn ra bốn phía, Công Tôn Tự Tự gào thét trầm thấp, rất muốn hung hăng nện xuống đất một quyền.
Bị phế truất thân phận đế tử, nhưng thực lực Công Tôn Tự Tự lại được bảo tồn, thực lực cấp cao tiếp cận đỉnh phong Vu Đế, chín khỏa bản mạng vu tinh trong cơ thể thuần một sắc đều là hồng hoang tinh thần canh kim thuộc tính, bản mạng vu lực sắc bén như đao, sắc bén khó cản, một quyền đánh xuống, có thể thoải mái đem địa vực phạm vi trăm dặm san thành bình địa.
Chần chờ hồi lâu, Công Tôn Tự Tự chậm rãi buông lỏng nắm tay.
Hiện tại có rất nhiều đường bá huynh đệ lén lút theo dõi hắn nhỉ? Khi hắn còn là đế tử, đã rất vô tình từng giáo huấn rất nhiều tộc nhân huynh đệ, những người đó hận không thể một cước giẫm chết hắn nhỉ? Nếu ở lúc này làm ra chuyện gì không thỏa đáng, trong tộc thuận nước dong thuyền lại cho hắn vài cái xử phạt...
“Vĩnh viễn không có ngày xoay người mà!” Công Tôn Tự Tự giống như bệnh thần kinh cười lên ‘Ha ha’, đã uống lượng lớn rượu mạnh, đôi mắt hắn bị cồn nung nóng đỏ bừng, hắn quái thanh quái khí cười, khóe miệng có một tia nước dãi treo xuống, giống như một con chó hoang nổi điên, cả người đều tràn ngập một luồng hơi thở hung ác, mãnh liệt.
Đột nhiên lỗ tai Công Tôn Tự Tự giật giật, hắn nghe được tiếng xé gió dồn dập hướng bên này bay tới.
Thông qua không khí bị xô đẩy phát ra tiếng vang, hắn theo bản năng phán đoán ra người tới là cao thủ, cao thủ thực lực so với hắn còn cao hơn một mảng lớn, hơn nữa càng là số lượng rất đông, ít nhất đông tới mấy trăm người!
Mấy trăm cao thủ thực lực đạt đến đỉnh phong Vu Đế càng mạnh hơn một bậc, kết đội phi hành ở trên không Hữu Hùng Chi Khư?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hữu Hùng Chi Khư có kẻ thù bên ngoài xâm nhập sao? Nhưng hiện tại cục diện nhân tộc cực tốt, ngay cả dị tộc cũng khúm núm nịnh bợ kết làm minh hữu với nhân tộc, Hữu Hùng Chi Khư là sào huyệt của Hữu Hùng nhất tộc Công Tôn thị, chỗ tổ miếu của Hiên Viên thánh hoàng, ai có thể tới nơi này quấy rối?
Không đợi Công Tôn Tự Tự làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy trăm bóng người cấp tốc từ bầu trời hạ xuống, mười mấy thái thượng trưởng lão Công Tôn thị đã vẻ mặt vui sướng lao tới bên người hắn, mấy chục cánh tay đồng thời vỗ đến trên người hắn.
Công Tôn Tự Tự dám thề, hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt đám thái thượng trưởng lão tay nắm quyền to này của Công Tôn thị xuất hiện nụ cười ‘nịnh nọt’ như thế!
Không sai, đám thái thượng trưởng lão quyền cao chức trọng, nắm giữ sinh sát vinh nhục toàn bộ tộc nhân toàn bộ Công Tôn thị, ‘đại nghĩa lăng nhiên’, ‘uy nghiêm trang túc’ bọn họ ngày thường bưng ở trên mặt đều không thấy nữa, nụ cười treo ở trên mặt bọn họ, chỉ có một từ ‘nịnh nọt’ có thể hình dung.
Bọn họ mồm năm miệng mười khích lệ Công Tôn Tự Tự, đem hắn khen như một đóa hoa.
Ở trong mồm đám thái thượng trưởng lão này, Công Tôn Tự Tự quả thực chính là một ‘con người toàn vẹn’, đức hạnh của hắn, hạnh kiểm của hắn, mỗi một sợi lông trên người hắn, đều chỉ có thể dùng ‘hoàn mỹ’ để hình dung. Hắn chính là hy vọng tương lai của nhân tộc, hắn chính là mô phạm đạo đức của nhân tộc, hắn chính là hải đăng của nhân tộc ở trong đêm đen dài đằng đẵng!
Bởi vì có Công Tôn Tự Tự, cho nên thiên địa mới có bốn mùa luân hồi, bởi vì có Công Tôn Tự Tự, cho nên tự nhiên mới có hoa nở hoa tàn, bởi vì có Công Tôn Tự Tự, trên Bàn Cổ đại lục này gia súc mới có thể sinh sản sinh lợi!
Công Tôn Tự Tự bị các thái thượng trưởng lão nhiệt tình vô cùng dọa hồn vía lên mây.
Đúng vậy, hắn bị dọa rồi. Trước đó vài ngày cũng là các thái thượng trưởng lão này nét mặt giọng nói đều hung dữ tước đoạt tất cả của hắn, đem hắn từ đỉnh phong quyền bính đánh rơi xuống đất, để hắn trải qua vô số tộc nhân xem thường, nghe được vô số tin đồn châm chọc, khiến hắn nếm hết chua xót trong cuộc sống.
Hiện tại các thái thượng trưởng lão này giống như phát điên, dùng hết từ ngữ tốt đẹp nhất để tán tụng hắn...
“Các ngươi muốn đem ta đi hiến tế thiên địa? Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Công Tôn Tự Tự sợ tới mức mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng ròng, hắn đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ tuổi, từ trong tàng kinh lâu của Công Tôn thị đọc được thượng cổ tàn thiên —— thời thượng cổ, các đại bộ lạc nhân tộc vì khẩn cầu thiên địa che chở, tựa như là có cách làm hiến tế người sống. Chẳng lẽ đám lão bất tử này muốn đem hắn làm tế phẩm?
Sợ tới mức lông tơ toàn thân dựng thẳng Công Tôn Tự Tự giãy dụa khàn cả giọng, hắn đột nhiên há mồm phun ra bản mạng vu bảo, tùy tay cầm trường kiếm tỏa ra kim quang muốn hướng tới các thái thượng trưởng lão chém lung tung.
Đầu ngón tay mười mấy thái thượng trưởng lão lóe ra từng điểm u quang, mấy chục đạo cấm chế mạnh mẽ dị thường nháy mắt giam cầm Công Tôn Tự Tự.
Sau đó vô số thị nữ xinh đẹp tràn lên, các nàng loáng cái đoạt lấy trường kiếm trên tay Công Tôn Tự Tự, lột hết quần áo trên người hắn, nhanh chóng dùng nước sạch trộn lẫn cánh hoa đem hắn từ đầu đến chân tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc vào cho hắn một bộ miện phục hoa mỹ đến cực điểm!
Công Tôn Tự Tự há hốc mồm, ngơ ngác nhìn miện phục dày nặng, cồng kềnh, phức tạp mà hoa mỹ trên người mình!
Hắn từng thấy bộ miện phục này, hắn từng ở lúc nhân tộc cử hành điển lễ tế trời long trọng nhất, từng thấy Đế Thuấn mặc bộ miện phục này —— đây là nhân tộc mô phỏng miện phục của thiên đế thượng cổ thiên đình, chế tạo đại lễ phục cho Nhân Hoàng, Đế Thuấn cũng chỉ có ở trường hợp long trọng nhất, thần thánh nhất, mới sẽ ngẫu nhiên mặc một lần.
Đế Thuấn đảm nhiệm Nhân Hoàng nhiều năm như vậy, số lần hắn mặc bộ miện phục này không vượt qua mười lần!
Mà hôm nay, bộ miện phục này mặc ở trên người Công Tôn Tự Tự —— mới tinh, thẳng, toàn bộ linh kiện đều là vừa mới ra lò, còn mang theo nhiệt lực của vu hỏa nung. Tâm cảnh hỗn loạn của Công Tôn Tự Tự ở nháy mắt hắn mặc vào bộ miện phục này liền trở nên bình định, hắn biết, là chuyện tốt.
Cho dù là thái thượng trưởng lão Công Tôn thị, bọn họ cũng không dám lấy bộ miện phục này nói giỡn!
Như vậy... Là trên trời đột nhiên có bánh rơi xuống?
Công Tôn Tự Tự cảm thấy rất hoang đường —— Đế Thuấn sẽ không là đột nhiên đầu óc bị hỏng rồi chứ? Hoặc là Tự Văn Mệnh bên kia có sai sót gì lớn? Nhưng, cho dù là Đế Thuấn đầu óc hỏng, vì sao sẽ là mình?
“Thật sự là oai hùng vô cùng, đoan trang uy nghiêm... Không hổ là tân nhậm Nhân Hoàng, không hổ là đế tử kiệt xuất nhất của Công Tôn thị ta!” Một đám thái thượng trưởng lão nhìn Công Tôn Tự Tự trang sức đổi mới hoàn toàn, tán thưởng từ đáy lòng.
Một đạo lại một đạo cường quang cắt qua bầu trời, vô số cao tầng nhân tộc từ trên trời giáng xuống, bọn họ đều nhịp hướng Công Tôn Tự Tự hành lễ, thúc giục hắn mau đi Bồ Phản. Đế Thuấn đã chuẩn bị sẵn tế đàn nhường ngôi, toàn bộ đại nhân vật nhân tộc đều chuẩn bị xong rồi, bọn họ đang chờ đợi tân hoàng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.