Vu Thần Kỷ

Chương 1618: Đế Thuấn luân hãm




Bồ Phản, phía sau đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, trong rừng cây thưa thớt, Đế Thuấn ngồi trên chiếu, trên đầu gối đặt một cây đàn gỗ. Ngón tay khẽ đè dây đàn, một khúc đàn quy luật cổ sơ lưu loát toát ra, theo gió mát chậm rãi khuếch tán.
Một đám mây mờ mờ lơ lửng ở trên không rừng cây, hạt mưa nhỏ bé nhẹ nhàng bay xuống, làm ướt quần áo vải thô trên người Đế Thuấn. Đế Thuấn mang theo nụ cười mỉm, ngón tay nhảy nhót hỗn loạn ở trên dây đàn, không dao động chút nào vì mưa phùn.
Ngũ Long Nghiêu ngồi ở dưới đại thụ đối diện Đế Thuấn, hai tay vỗ phách, đầu lắc qua lắc lại lắng nghe khúc đàn của Đế Thuấn.
Qua một hồi lâu, Ngũ Long Nghiêu đột nhiên mở mắt, trầm giọng hỏi: “Thực không lo lắng chuyện Lương Chử?”
Ngón tay Đế Thuấn chợt dừng lại, tiếng đàn đột ngột dừng, hắn mở mắt ra nhìn Ngũ Long Nghiêu, rất nhẹ nhàng cười nói: “Có thể có chuyện gì? Ban đêm lửa lớn, tiếng giết rung trời. Lấy hiểu biết của ta đối với dị tộc, có lẽ là vì chuyện đầu hàng Huyết Miện thánh tôn hoặc là không đầu hàng, bọn họ chia làm hai phái đang thanh tẩy dị kỷ khắp nơi nhỉ?”
Đem đàn gỗ cẩn thận đặt ở trên bàn thấp một bên, Đế Thuấn vẫy vẫy tay áo, nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng tốt, dị tộc tự hao tổn tính mạng, đối với nhân tộc ta chung quy là có lợi. Nếu đám dị tộc trong thành Lương Chử có thể tự giết lẫn nhau chết hết, về sau Tự Văn Mệnh thống trị nhân tộc cũng càng thêm thoải mái, chúng ta cũng có thể càng thêm yên tâm.”
Ngũ Long Nghiêu nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Ngươi không lo lắng Huyết Miện thánh tôn kia?”
Đế Thuấn nhất thời cười càng thêm sáng lạn, hắn hướng đông, nam, tây, bắc bốn phương hướng phân biệt nhìn một cái, cười lắc lắc đầu: “Nếu đám dị tộc trong thành Lương Chử từ Bàn Ngu thế giới tăng binh, ta tự nhiên sẽ thấp thỏm lo âu, đêm không ngủ được.”
“Nhưng nếu các đại năng có thể uy hiếp đến sinh tử tồn vong của nhân tộc ta từ trên trời hạ xuống... Ta có gì phải lo lắng? Nhân tộc không ngăn được, tự nhiên có người đến ngăn! Bọn họ chỉ là muốn suy yếu nhân tộc ta, khống chế nhân tộc ta, nhưng không dám ngồi nhìn nhân tộc ta thật sự triệt để lưu lạc.”
Ngũ Long Nghiêu bĩu môi, thầm mắng một câu ‘Lão dối trá’, cũng rất nhẹ nhõm cười lên.
Đế Thuấn tùy tay hướng dưới rễ cây phía sau mò mẫm một phen, không biết từ nơi nào lấy ra một cái vò rượu tùy tay ném cho Ngũ Long Nghiêu. Đổi một tay khác, ở một bên khác của rễ cây mò mẫm một phen, lấy ra lại một vò rượu, đập vỡ nắp bùn uống hai ngụm rượu thật lớn.
Nheo mắt, Đế Thuấn từ từ nói: “Chờ Tự Văn Mệnh làm xong, ta cũng nên thoái vị. Ừm, thứ hắn nên biết, sửa sang lại một phen cẩn thận, giao hết cho hắn.”
Phun mạnh ra một ngụm hương rượu, Đế Thuấn khẽ cười nói: “Nhiều năm như vậy, có đôi khi lúc ngủ cũng sợ nói lỡ mồm... Mệt chết người ta mà.”
Ngũ Long Nghiêu hướng về phía bắc nhìn một cái, cau mày trầm giọng nói: “Cơ Hạo dẫn người đi Bàn Hành thế giới, cũng không biết sự tình như thế nào. Loại chuyện này, Tự Văn Mệnh đi xen vào làm cái gì? Hắn về sau là thân phận Nhân Hoàng, chuyện đánh đánh giết giết...”
Đế Thuấn ngắt lời Ngũ Long Nghiêu, hắn nheo mắt cười nói: “Nhưng Cơ Hạo cũng là thân phận thiên đế đó. Hai người bọn họ có thể đồng lòng hợp sức, đó là phúc của nhân tộc ta, cho nên Tự Văn Mệnh lần này đi Bàn Hành thế giới, ta đã đáp ứng.”
Đàm tiếu nhân gian, hai vò rượu ngon rất nhanh đã bị uống không còn sót một giọt.
Rất hiển nhiên, Đế Thuấn hứng thú rất cao, hắn dốc ngược vò rượu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đáy vò, theo tiếng vang ‘Bum bum’, hát lên một khúc sơn ca ngắn tiết tấu vui, tiếng ca của Đế Thuấn gương mặt đỏ bừng rất to rõ, ngay cả một đám mây mỏng manh kia ở đỉnh đầu, cũng bị tiếng ca của hắn quét vỡ vụn, mưa nhỏ tinh tế cũng đã tạnh.
Ngũ Long Nghiêu xuất thần nhìn Đế Thuấn, chờ Đế Thuấn ca xong một khúc, hắn mới nghiêm túc hỏi: “Như vậy, sau khi thoái vị thì sao? Ngươi chuẩn bị như thế nào? Tùy tùng bước chân các đời Nhân Hoàng trốn vào Hồng Mông, hay là... Tự phong ở trong hồng hoang tinh thần? Ngươi biết, nếu...”
“Cấm nói!” Đế Thuấn chỉ chỉ Ngũ Long Nghiêu, nhẹ nhàng nói: “Có một số việc, làm được, nhưng không nói được. Ngũ Long trưởng lão, ngươi say rồi?”
Ngũ Long Nghiêu rùng mình, hắn cười gật gật đầu: “Đúng vậy, có chút say rồi. Xem ra vẫn là biện pháp của mấy lão gia hỏa kia hữu dụng, một số thứ không nên nói ra miệng, dứt khoát dùng cấm pháp phong cấm đi, nếu là thời điểm muốn mở mồm, trực tiếp hồn phi phách tán đi, trái lại thỏa đáng.”
Đế Thuấn cười cười, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, có chút xuất thần nói: “Hiên Viên thánh hoàng nói, ta là vị vua gìn giữ cái đã có, quá mức rộng lượng thân thiện, nếu trốn vào trong Hồng Mông, sợ là không sống được mấy năm đã có nguy cơ ngã xuống. Như thế, trước hao phí vài năm thời gian, đi khắp Bàn Cổ đại lục, tận tình ngâm nga thưởng thức nước non tươi đẹp, sau đó tự phong ở trong Hồng Mông tinh thần đi.”
Ngũ Long Nghiêu trầm mặc một phen, chậm rãi gật gật đầu.
Tự phong ở trong hồng hoang tinh thần, một câu vô cùng đơn giản, lại đại biểu vô số năm tịch mịch hư không, vô số năm tự cầm tù. Có lẽ một ngày nào đó, Đế Thuấn còn có thể từ trong hồng hoang tinh thần phá cấm mà ra, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy.
Ngũ Long Nghiêu thâm trầm nhìn Đế Thuấn, giống như hắn từng thấy, những người quen thuộc, tài năng kia, bọn họ chưa lưu lại bất cứ dấu vết nào ở trên điển tịch của nhân tộc, thậm chí ngay cả một cái tên cũng không lưu lại, bọn họ cứ như vậy yên lặng biến mất.
“Thiên tâm khó dò.” Ngũ Long Nghiêu thở dài một hơi.
“Thiên tâm là nhân hòa nhất, khó dò, là lòng người.” Đế Thuấn nhẹ nhàng cười, đem vò rượu cạn ném vào trong lòng Ngũ Long Nghiêu: “Ngũ Long trưởng lão, ngươi phải hiểu...”
Còn chưa dứt lời, Đế Thuấn và Ngũ Long Nghiêu đồng thời quay đầu nhìn về phía đại điện thảo luận chính sự. Từng luồng khí tức nóng rực đang từ trong cửa sau của đại điện thảo luận chính sự bay ra, mặt đất vừa mới mưa nhỏ ẩm ướt bốc lên sương mù màu trắng, rất nhanh sương mù đã biến mất không thấy nữa, lá cây trong rừng cây cấp tốc héo rũ, khô vàng, ‘Vù’ một cái, mấy cái cây nhỏ tự dưng bốc cháy.
“Chúc Dung đại tế tửu, đã xảy ra chuyện gì, có ai mạo phạm ngươi hay sao?” Gương mặt Đế Thuấn bởi vì cồn mà đỏ lên nhanh chóng khôi phục bình thường, hắn duỗi thẳng lưng, nghiêm nghị nhìn Chúc Dung thị từ trong đại điện thảo luận chính sự đi ra từng bước một.
Chúc Dung thị toàn thân ánh lửa quanh quẩn mỉm cười lắc lắc đầu: “Không, Đế Thuấn, không có ai mạo phạm ta. Chỉ là, ta nơi này có một món bảo bối quý hiếm, mời ngươi... Còn có Ngũ Long trưởng lão thưởng thức đôi chút.”
Chúc Dung thị vung bàn tay, não Bàn Ngu to bằng nắm tay bị một tầng u quang kỳ dị vòng quanh, chậm rãi từ trong tay hắn bay ra. Từng luồng linh hồn dao động cường đại đến không thể phản kháng tràn ngập toàn bộ rừng cây, Đế Thuấn và Ngũ Long Nghiêu đột nhiên biến sắc, bọn họ chợt nhảy dựng lên, trong đôi mắt phun ra ánh lửa phẫn nộ.
Nhưng rất nhanh, ánh lửa trong con ngươi bọn họ liền nhanh chóng ảm đạm xuống.
Giống như Chúc Dung thị, trong con ngươi Đế Thuấn hiện ra u quang kỳ dị.
Đế Thuấn phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, nhưng rất nhanh hắn đã vui sướng khi người gặp họa cười lên: “Ta, là sắp thoái vị rồi. Lực lượng như thế... Luôn thích giấu ở sau lịch sử truyền thuyết các ngươi... Nên ra tay rồi chứ?”
“Ồ? Ta rất chờ mong người theo như lời ngươi xuất hiện.” Ngu Hoặc lặng lẽ hiện lên trước mặt Đế Thuấn, hắn thấp giọng cười nói: “Nhưng ở trước đó, quyền lớn của nhân tộc, vẫn là giao cho ta đến chấp chưởng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.