Vu Thần Kỷ

Chương 1605: Ngu Hoặc tham lam




Một tia kỳ quang mê ly lặng yên hiện lên ở trong mắt Đế Thích Sát, sự tuyệt vọng trên mặt Đế Thích Sát cũng càng thêm nồng đậm.
Hắn cảm thấy bản ngã ý thức của mình giống như một ngọn nến trong cơn lốc, hắn dùng hết toàn bộ lực lượng thủ hộ một điểm hào quang mỏng manh thuộc về chính hắn, nhưng ở trước mặt cơn lốc hủy diệt thổi quét toàn bộ thần hồn không gian của hắn, sự chống chọi của hắn là mỏng manh như thế.
Ngu Hoặc nhẹ nhàng cười, vạn phần hưởng thụ nhìn sự tuyệt vọng cùng giãy dụa trên khuôn mặt Đế Thích Sát.
Hắn cố ý để lại một chút khí lực, để Đế Thích Sát miễn cưỡng duy trì bản ngã ý thức, để hắn thời khắc ở bên bờ sụp đổ. Càng là như thế, Đế Thích Sát càng sợ hãi cùng tuyệt vọng, mà hắn sợ hãi cùng tuyệt vọng, lại thành bữa ăn nhẹ Ngu Hoặc hưởng thụ nhất.
“Ngài... Vì sao...” Thân thể Đế Thích Sát khẽ run rẩy, khàn cả giọng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
“Ta, vì sao sẽ xuất hiện ở trên người Da Ma Thiên?” Ngu Hoặc nhẹ nhàng cười, rất thần kinh hề hề lắc lắc đầu: “Ồ, ồ, ồ, cái này là một bí mật cực lớn, nhưng ngươi đã hỏi ra, như vậy, ta cũng rất nhân từ, giải thích nghi hoặc của ngươi một lần?”
Ngẩng đầu lên, Ngu Hoặc nhẹ giọng cười nói: “Hủy Diệt Võ Trang, ngươi biết, muốn đúc một kiện Hủy Diệt Võ Trang uy lực không tệ lắm, Hồng Mông tài liệu khác đều bình thường, duy chỉ có miếng linh hồn hạch tâm khống chế Hủy Diệt Võ Trang kia, toàn bộ Bàn Ngu thế giới, chỉ có Hồn Miện thánh tôn có thể rèn.”
Đế Thích Sát kinh hãi nhìn Ngu Hoặc. Hồn Miện thánh tôn, một trong mười hai vị thánh tôn ‘Miện’ hào địa vị cao nhất trong Thánh Vực của Bàn Ngu thế giới, hắn tinh thông đúc tất cả trang bị có liên quan với linh hồn, rất nhiều trang bị kỳ lạ chỉ có Hồn Miện thánh tôn mới có thể rèn thành công, trong đó tự nhiên bao gồm linh hồn hạch tâm khống chế Hủy Diệt Võ Trang. mianhuatang. cc [ kẹo đường tiểu thuyết võng ]
Hủy Diệt Võ Trang là mạnh mẽ như thế, thực lực đủ để đối kháng tồn tại cấp Vu Thần, thực lực bản thân Da Ma Thiên lại mỏng manh như thế, muốn để Da Ma Thiên gầy yếu khống chế Hủy Diệt Võ Trang cường đại như thế, nhất định phải thông qua linh hồn hạch tâm để tiến hành chuyển đổi.
“Hồn Miện thánh tôn, là tín đồ thành tín nhất của ta... Hoặc là nói, hắn là một khối phân thân hữu dụng nhất của ta.” Ngu Hoặc ôn hòa nhìn Đế Thích Sát, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má Đế Thích Sát, cuối cùng ngón tay đặt ở trên con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn: “Cho nên, chỉ cần là trong toàn bộ linh hồn hạch tâm Hồn Miện thánh tôn luyện chế, đều ẩn giấu một tia phân thần của ta.”
“Mỗi một tia phân thần, đều là một cái xúc tu của ta, xúc tu cảm giác lực sâu sắc, sức quan sát siêu mạnh. Nếu không có phát hiện gì có giá trị con mồi, bọn họ có thể sẽ không bị tỉnh lại. Một khi bọn họ phát hiện mỗ ta thú vị, có giá trị tồn tại, bọn họ sẽ giống hôm nay như vậy.”
Ngu Hoặc cười rất sáng lạn, từng luồng u quang kỳ dị không ngừng từ đầu ngón tay hắn rót vào mi tâm Đế Thích Sát: “Linh hồn Da Ma Thiên, đã bị ta tiêu hóa hấp thu, ta buông xuống thế giới này, ta cảm nhận được sự vĩ đại và thần diệu của thế giới này, cuối cùng ta sẽ có được thế giới này.”
Nhìn ánh mắt Đế Thích Sát dần dần mê ly, Ngu Hoặc thản nhiên nói: “Thuận tiện nói cho ngươi một tin tức bất hạnh, thông qua linh hồn liên hệ giữa Da Ma Thiên và Huyết Miện, ta có thể cảm nhận được, Huyết Miện đã ngã xuống. Nói như vậy, hẳn là không có hạng người không liên quan nào khác biết Bàn Cổ thế giới tồn tại nhỉ? Ta hẳn là có đủ thời gian, cắn nuốt và tiêu hóa tất cả lợi ích của thế giới này.”
Đế Thích Sát tuyệt vọng thở dài một hơi, từ bỏ tất cả sự chống cự.
Thì ra, khi hắn đem Hủy Diệt Võ Trang từ Bàn Ngu thế giới mang tới cho Da Ma Thiên, bọn họ đã hoàn toàn chìm đắm vào trong cạm bẫy của Ngu Hoặc. Như vậy, cho dù hoàn toàn thất bại cũng không có gì phải tiếc nuối, Huyết Miện thánh tôn dù sao chỉ là một trong mười hai vị thánh tôn ‘Miện’ hào, mà Ngu Hoặc, đó là thành viên của ‘Ngu’ cao cao tại thượng.
Hơn nữa, hắn là ‘Ngu’ khiến người ta kinh hãi, nắm giữ bí thuật khống chế linh hồn.
Ánh lửa trí tuệ trong con ngươi Đế Thích Sát chợt tắt, thay thế vào đó là một mảng u quang đục ngầu mờ mịt. Qua thời gian đại khái một chén trà nhỏ, một ngọn lửa trí tuệ lóe lên hiện ra từ sâu trong con ngươi Đế Thích Sát, Đế Thích Sát cười vài tiếng rất quỷ bí, vươn đầu lưỡi đỏ bừng liếm liếm khóe miệng, rất cung kính quỳ rạp xuống đất, dùng sức hôn bàn chân trần của Ngu Hoặc.
“Cút ngay!” Ngu Hoặc một cước đem Đế Thích Sát đạp bay ra ngoài, hắn chỉ tay một cái, góc động quật tủ quần áo mở ra, một bộ lễ phục hoa mỹ bay ra. Từng món quần áo mềm nhẹ bằng tơ lần lượt tự mặc ở trên người Ngu Hoặc, rất nhanh hắn đã đổi mới hoàn toàn trang phục.
“Ta thích dùng thân thể người khác buông xuống một thế giới mới, bởi vì như vậy ta có thể tránh đi bản ngã ý thức của thế giới áp chế, lại càng sẽ không bị bổn nguyên chi lực của thế giới đả kích.” Ngu Hoặc ở trong gương đặt dưới đất hài lòng đánh giá một phen dáng người của mình, cười xoay người, chậm rãi đi về phía ngoài động quật.
Đế Thích Sát kinh sợ theo phía sau Ngu Hoặc, lưng của hắn lúc nào cũng duy trì tư thế cúi đầu chín mươi độ, hai tay vô cùng cẩn thận kề sát thân thể, ánh mắt không rời gót chân Ngu Hoặc một tấc.
“Ở trong toàn bộ ‘Ngu’ của toàn bộ Bàn Ngu thế giới, có lẽ ta là một người có được kinh nghiệm chinh phục thế giới phong phú nhất. Khác với Ngu Man, Ngu Chiến bọn lỗ mãng ngu xuẩn đó, bọn hắn mỗi lần đều dựa vào bạo lực mạnh mẽ xâm nhập một thế giới, mỗi một lần bọn hắn đều sẽ chịu bổn nguyên lực của thế giới đả kích nặng nề, mỗi một lần trọng thương bọn hắn đều cần ngủ say dài đằng đẵng để khôi phục thương thế.”
“Cho dù bọn hắn dựa vào bạo lực chinh phục một cái lại một cái thế giới, nhưng bọn hắn nào có đủ thời gian đi thưởng thức sự mỹ lệ của các thế giới đó? Hưởng thụ vô số ích lợi của những thế giới đó mang tới cho bọn hắn?”
“Chỉ có ta, trực tiếp buông xuống thân thể những người may mắn sinh ra, sinh trưởng ở thế giới mục tiêu, được khí tức pháp tắc thế giới mục tiêu ăn mòn nhiều năm, dùng thể xác bọn họ làm yểm hộ, ta có thể hoàn mỹ tránh đi thiên đạo pháp tắc của thế giới mục tiêu chú ý, tùy theo ý muốn làm việc ta muốn làm.”
“Cho nên nhiều năm qua như vậy, ta cũng đã chinh phục rất nhiều thế giới, nhưng ta không bị thương chút nào, thực lực của ta càng ngày càng mạnh. Về phần bọn lỗ mãng ngu xuẩn kia, úc, ngẫm xem, nếu có một ngày, đám người Ngu Man, Ngu Chiến đều trở thành một khối phân thân của ta...”
Một mảng u quang hung hiểm lóe ra ở đáy mắt Ngu Hoặc: “Có lẽ có một ngày, ta có thể xâm nhập bản ngã ý thức của Bàn Ngu thế giới. Đó là mục tiêu chí cao của ta, ta sẽ thay thế bản ngã của Bàn Ngu thế giới, để ta trở thành hóa thân thiên đạo chí cao của Bàn Ngu thế giới, ta có thể thật sự vĩnh hằng bất diệt.”
Đế Thích Sát không hé răng, mà vẫn duy trì tư thế cúi đầu chín mươi độ, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Ngu Hoặc.
Ngu Hoặc đi ra khỏi động quật, mấy ngàn chiến sĩ Già tộc lưu lại ở trong khe núi đồng thời hướng hắn nhìn tới, các chiến sĩ Già tộc đó cũng đồng thời thấy được Đế Thích Sát đi theo phía sau Ngu Hoặc, duy trì tư thế quái dị.
Nhiều chiến sĩ Già tộc không biết làm sao đứng dậy, bọn họ đang muốn hỏi chút gì đó, Ngu Hoặc búng ngón tay, đầu mấy ngàn chiến sĩ Già tộc đồng thời phát nổ, từng cái bóng người mơ hồ không ngừng từ trong cơ thể bọn họ bay ra, ùn ùn rót vào trong mồm Ngu Hoặc.
Một hơi cắn nuốt linh hồn mấy ngàn chiến sĩ Già tộc, trên mặt Ngu Hoặc một lần nữa nổi lên ráng đỏ.
“Nhiều thêm chút nữa, nhiều thêm chút nữa, ta cần càng nhiều linh hồn và tinh huyết hơn nữa. Đế Thích Sát, người hầu trung thành nhất của ta, ngươi nhất định có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ta nhỉ? Mang ta đi Lương Chử, mau, ta đã sốt ruột không đợi được nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.