Vu Thần Kỷ

Chương 1570: Đàm phán tan vỡ




Bốn phương tám hướng, mấy trăm sợi dây leo màu xanh lục to nhỏ không đồng nhất vô thanh vô tức dựng thẳng lên. Trên dây leo mặt ngoài tràn đầy dịch nhờn vô số lỗ khí to nhỏ hình tròn kịch liệt mấp máy, trong lỗ khí răng nanh bén nhọn ma sát va chạm lẫn nhau, không ngừng bắn tung tóe ra đốm lửa, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Sợi dây leo nhỏ bé lặng yên hướng Cơ Hạo tới gần, cái đầu thiếu nữ xinh đẹp của Bàn Hành mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Cái rìu đó, là của ta, ai cũng đừng nghĩ động vào. Ai dám động vào, ta sẽ liều mạng với hắn.”
Mái tóc dài màu xanh lục kịch liệt mấp máy, như các con rắn nhỏ bé. Bàn Hành nhìn Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Đưa ra chút yêu cầu đáng tin khác, quá phận mà nói, không cần nói ra. Ta tuy trọng thương chưa lành, cũng không phải ngươi loại hậu sinh vãn bối này có thể tùy ý có ý đồ lệch lạc.”
Cơ Hạo hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cái đầu Bàn Hành, hắn đang tính toán cái đầu này đối với Bàn Hành mà nói tính là khí quan gì.
Thật là cái đầu khi Bàn Hành hóa thành hình người sao? Đem cái đầu này bổ một kiếm, sẽ không trực tiếp tổn thương nặng Bàn Hành? Hoặc đây đơn thuần là Bàn Hành huyễn hóa ra một cái đầu người, chỉ là thủ đoạn dùng để trao đổi với người ngoài?
Nghiêm túc cân nhắc hồi lâu, Cơ Hạo lắc lắc đầu: “Ta chỉ cần cái rìu đó, Bàn Hành thế giới của ngươi, không có bất cứ thứ gì khác ta để ý. Đem cái rìu đó cho ta, ta xoay người rời đi, tuyệt không thương tổn ngươi một chút nào.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bàn Hành vặn vẹo hẳn lên, mang theo một tia tàn khốc cười dữ tợi, nàng âm u nói: “Một khi đã như vậy, còn có cái gì phải nói chứ? Hương vị máu thịt, ta đã rất lâu chưa hưởng rồi. Mấy cái cọc gỗ kia, ha ha, mùi vị cũng không có thơm ngọt như thân thể máu thịt. Tiểu gia hỏa, trách ngươi quá tham lam, chớ có trách ta xuống tay quá độc ác!”
Hư không xung quanh thân thể Cơ Hạo chợt đọng lại, trên mấy trăm sợi dây leo thật lớn vô số lỗ khí chợt mở ra, từng sợi dây leo màu xanh lục tinh tế gào thét lao ra, nhanh chóng ở bên người Cơ Hạo đan thành một quả cầu đường kính mấy trăm trượng.
Trong không khí có mùi thơm tràn ngập, độc tính đáng sợ theo mùi thơm nhanh chóng khuếch tán, một loại độc tố tê dại thần kinh đáng sợ bao lấy Cơ Hạo, điên cuồng theo lỗ chân lông của hắn hướng trong cơ thể của hắn thẩm thấu.
Rất hiển nhiên, đây là bản năng thần thông săn giết con mồi của bản thể Bàn Hành dây leo ăn thịt người, trước đem con mồi vây khốn, sau đó dùng độc khí có tính tê dại khiến toàn thân con mồi xụi lơ không thể động đậy, rồi đem con mồi bắt sống chậm rãi hưởng thụ.
Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’ một tiếng, Bàn Cổ Chung từ đỉnh đầu hắn bay ra, hắn hung hăng nện một quyền ở trên Bàn Cổ Chung, mặt ngoài Bàn Cổ Chung đón gió hóa thành kích thước mười mấy trượng hư ảnh một người khổng lồ đội trời đạp đất chợt lóe rồi biến mất, một tiếng chuôn ngân ầm ầm vang lên, quả cầu do vô số dây leo ở xung quanh đan xen mà thành ‘Phốc phốc’ vỡ nát.
Đầy trời chất lỏng màu xanh lục và mảnh vỡ dây leo bay lả tả, hư không bị đọng lại bên người Cơ Hạo nứt ra vô số vết nứt tinh mịn như mạng nhện. Hư không Bàn Hành thế giới còn xa mới củng cố như không gian Bàn Cổ thế giới, vết nứt tinh tế nhanh chóng hướng xa xa khuếch tán ra, trong chớp mắt đã kéo dài ra mấy trăm vạn dặm.
Nơi vết nứt không gian đi qua, vô số cành của Bàn Hành kịch liệt mấp máy. Từng cái vết rách thật sâu không ngừng lóe lên ở trên cành của nàng, từng mảng lớn chất lỏng dinh dính màu xanh lục từ trên cành bị thương của nàng phun ra, sau đó các chất lỏng này nhanh chóng bốc cháy.
Thân thể Cơ Hạo không ngừng hướng ra phía ngoài phun ra ngọn lửa màu vàng mãnh liệt, theo một tiếng nổ vang kỳ dị, một đạo kim quang từ đỉnh đầu hắn lao ra, Bàn Giả Thái Dương bay ra ngoài cơ thể, vô biên vô hạn kim quang liệt diễm thổi quét hư không, đem mấy trăm sợi dây leo của Bàn Hành nhoáng cái bao vây vào.
“Ngươi dám!” Cái đầu Bàn Hành thét khàn cả giọng, nàng chợt há mồm, ba đạo hàn quang màu xanh lục từ trong mồm nàng phun ra, mang theo tiếng rít chói tai hướng Cơ Hạo đâm tới. Cơ Hạo thấy rõ, đó là ba cái gai độc to bằng ngón cái dài hơn một thước, trên gai độc sắc bén dị thường vô số phù văn kỳ dị lóe ra, cách thật xa đã có một luồng sát khí bức người đập vào mặt.
‘Ông’ một tiếng, Bàn Cổ Chung phóng ra các luồng khí hỗn độn đem Cơ Hạo bảo vệ ở chính giữa, ba cái gai độc hung hăng đánh vào trên Bàn Cổ Chung, ở trên hỗn độn khí tung tóe ba làn sóng nhỏ bé, chưa thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Bàn Cổ Chung.
Bàn Hành không thể tin mở to mắt nhìn, nàng lớn tiếng quát: “Đây là chí bảo cộng sinh của ta, từng đánh chết bao nhiêu Hồng Mông dị thú... Ngươi sao có thể chống đỡ được?”
Cơ Hạo không nói một lời rút kiếm lao lên, Bàn Cổ Kiếm kéo lên một đạo hồ quang sắc bén bổ vào đầu. Mấy chục sợi dây leo khổng lồ mang theo ngọn lửa đầy mình kịch liệt mấp máy hướng kiếm quang cản lại, nhưng không đợi những sợi dây leo này tới gần Cơ Hạo, thái dương chân hỏa đã đem những sợi dây leo đốt thành tro tàn.
Trong tiếng ‘Phập’ cái đầu Bàn Hành bị một kiếm chém thành hai đoạn, sợi dây leo tinh tế kia kịch liệt quẫy một cái, giống như rắn độc phát cuồng mang theo tiếng kêu chói tai hướng trước ngực Cơ Hạo đâm tới.
Lại một tiếng vang, hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phát ra không chút sứt mẻ, ngược lại là những cái dây leo nhỏ bé kia bị chấn thành bột phấn.
Cơ Hạo vung Bàn Cổ Kiếm chém bừa, kiếm khí như cầu vồng quét ngang phạm vi mấy vạn dặm, nơi kiếm quang đi qua vô số sợi dây leo mấp máy bị bổ tan thành mảnh vụn. Cơ Hạo thoát ly mấy trăm sợi dây leo bao vây, gắt gao tập trung một tia dao động kỳ dị xa xa kia, phát động Thiên Địa Kim Kiều lóe lên một cái lao qua.
Vô số sợi dây leo thô to màu đen ở nơi này cuộn thành một quả cầu thật lớn, một khí tức khiến Cơ Hạo không hiểu sao cảm thấy thân thiết từ trong quả cầu dây leo to lớn đường kính mười mấy vạn dặm này không ngừng truyền đến. Cơ Hạo thét dài một tiếng, Bàn Cổ Kiếm kéo theo một đạo hàn quang hung hăng hướng quả cầu khổng lồ đó bổ xuống.
Một bóng người đột ngột từ trước mặt Cơ Hạo lóe ra, một thiếu nữ tuyệt sắc gương mặt cùng cái đầu thiếu nữ vừa rồi Cơ Hạo chém giống hệt nhau, thân hình tinh tế, lồi lõm thú vị vung một thanh trường mâu bằng gỗ, rống giận liên tục hướng Cơ Hạo liên tục đâm.
Thiếu nữ ra tay không chút kết cấu, không thể xưng là bất cứ ‘thương pháp’ nào, nhưng nàng ra tay cực nhanh, lấy nhãn lực Cơ Hạo hiện nay cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy trăm điểm hàn quang màu xanh lục chợt xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó vô số đạo công kích sắc bén hung hăng rơi ở trên Bàn Cổ Chung.
Bàn Cổ Chung phát ra từng tiếng ngân. Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, dứt khoát mặc kệ thiếu nữ công kích nhanh như chớp, hắn giật cùi trỏ một cú mãnh liệt ở trên Bàn Cổ Chung. Một tiếng chuông ngân cao vút phóng lên cao, hư không xung quanh ầm ầm sụp xuống, từng đạo hỗn độn triều tịch quay cuồng lao ra, chỉ nghe thiếu nữ chửi mắng một tiếng tức giận đến cực điểm, thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng bị hỗn độn triều tịch cuốn vào.
“Chết đi!” Tay trái Cơ Hạo hướng về Bàn Giả Thái Dương lơ lửng ở đỉnh đầu chỉ một cái, trong thời gian ngắn mấy ngàn khỏa thái dương kim lôi to bằng cái sọt đột ngột ngưng hiện, từng đạo kim lôi hóa thành tia chớp kim quang gào thét bổ ra, hung hăng bổ vào trên thân thiếu nữ, mạnh mẽ đem nàng bổ ra lửa đốt đầy người.
Liệt hỏa màu vàng hừng hực thiêu đốt, thân thể thiếu nữ bị bổ tan thành mảnh vụn, trên mảnh thi thể của nàng vô số cái rễ cây nhỏ bé màu xanh lục sinh trưởng ra, leo trèo lẫn nhau muốn đem thân thể vỡ vụn ghép thành một thể. Nhưng thái dương chân hỏa uy lực quá mạnh, ngọn lửa màu vàng nhanh chóng đem những rễ cây màu xanh lục kia đốt thành tro tàn, ngay sau đó tính cả bản thể thiếu nữ cũng bị đốt thành một làn khói.
“Tiểu bối, ngươi thật sự chọc giận ta rồi! Bất chấp mọi giá ngủ say thêm một ức năm, mười ức năm, trăm ức năm, ta cũng phải đem ngươi đánh cho hồn phi phách tán!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.