Vu Thần Kỷ

Chương 156: Lập bia




Ánh lửa văng khắp nơi, mười tám con thuyền kim loại đồng thời phát nổ, mỗi một con thuyền đều là đáy khoang thuyền nổ tung, lực vụ nổ thật lớn xé nát long cốt của thuyền, đem pháp trận chuyển hóa thiên địa nguyên khí quan trọng nhất trong thuyền phá hủy, phản ứng dây chuyền khiến con thuyền dài đến ba dặm bị nổ thành vô số mảnh vỡ.
Ánh lửa hừng hực, trong mảnh vỡ bắn bay ra có vô số tứ chi tàn phá rải tung ra.
Chiến sĩ Già tộc thân thể cường hãn, thân thể bọn họ bị ném ra thì nguyên lành nhiều một chút, đại khái chỉ là nổ đứt gãy một ít tay chân, cực ít có bị trực tiếp nổ tung.
Phó binh chiến sĩ cường đại thua xa chiến sĩ Già tộc, cho dù đều là tu vi cấp Đại Vu, cường độ thân thể bọn họ cũng nhỏ yếu hơn hai mức độ. Cho nên các phó binh chiến sĩ da đen kia bị nổ bay ra, thân thể cũng vỡ thành mấy chục khối.
Càng có rất nhiều sinh vật hình người làn da màu xanh lục nhạt, bên trên có lượng lớn đốm màu sắc rực rỡ, thuần túy thuộc về nô lệ cấp thấp nhất, bọn họ ở trong ánh lửa vô thanh vô tức bị nổ thành mảnh vụn, hóa thành từng làn khói theo đó phiêu tán.
Trong thành trì của thương đội cao thủ đông đảo, phàm là lực lượng thân thể đạt tới cấp Đại Vu, nhãn lực bọn họ đều cực sâu sắc, trong nháy mắt vụ nổ xảy ra, bọn họ có thể rõ ràng xuyên thấu qua khoang thuyền ‘chậm rãi bành trướng’, ‘chậm rãi vỡ vụn’, nhìn thấy các chiến sĩ Già tộc, phó binh chiến sĩ cùng nô lệ hạ tầng kia trong khoang thuyền là bị nổ tung như thế nào.
Ánh lửa, mảnh vỡ, tiếng kêu rên thê lương, hạm đội Già tộc đắc chí, cao cao tại thượng này, trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Chỉ có số cực ít mấy chục tướng lĩnh Già tộc thân khoác trọng giáp, chất lượng giáp trụ hiển nhiên so với người bình thường cao hơn một đoạn, giáp trụ của bọn họ cứu tính mạng bọn hắn. Giáp trụ của bọn hắn bị phá vỡ, trên người bị nổ ra thương thế đáng sợ, nhưng bọn hắn dù sao giữ được cái mạng nhỏ, một đám giãy dụa hướng hư không xa xa chạy trốn.
“Trốn không thoát… giết hết!” Tự Văn Mệnh chắp tay sau lưng, uy nghiêm vô cùng quát to một tiếng.
Có tiếng ‘Leng keng’ thật to, các hộ vệ Quy Linh thương đội ở dưới mười đội trưởng cấp Vu Vương dẫn dắt, không nói một lời hướng chiến sĩ Già tộc cùng phó binh chiến sĩ trong thành trợn mắt há hốc mồm xuống tay độc ác.
Vu trận phòng ngự thành trì mở ra, lực lượng giam cầm cường đại khiến chiến sĩ Già tộc tiến vào trong thành động tác chậm chạp, một thân thực lực nhiều nhất có thể phát huy ra không đến ba thành. Đối mặt Quy Linh thương đội toàn lực chém giết, các chiến sĩ Già tộc này nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ thời gian bảy tám hơi thở, liền bị hai gã Vu Vương của thương đội liên thủ chặt đầu.
Cơ Hạo nhìn mà khóe mắt giật giật.
Chiến sĩ Kháng Nguyệt quân đoàn quả nhiên lợi hại, hắn vừa rồi có thể chém giết bốn kẻ địch, thật sự là đã gặp may mắn.
Một chiến sĩ Già tộc cuối cùng bị chém giết, từ trên giai vị cân nhắc, hắn chỉ tương đương với tiêu chuẩn Đại Vu cao giai ở Nam Hoang. Nhưng hắn đối mặt hai Vu Vương liên thủ công kích, cứng rắn ngăn cản mấy chục chiêu, lúc này mới kiệt sức bị giết!
Hắn mỗi một lần phòng ngự, mỗi một lần phản kích, đều là hồn nhiên thiên thành, gần như hoàn mỹ. Hơn nữa cuối cùng bị giết, hắn gần chết phản kích, càng làm một vị Vu Vương bị thương nặng, thiếu chút nữa đem hắn chém đứt ngang hông!
Thực lực đáng sợ như thế, Cơ Hạo yên lặng ở trong lòng đem uy hiếp của chiến sĩ Già tộc nâng cao lên rất nhiều.
Chiến sĩ Già tộc trong thành toàn quân bị diệt, chiến sĩ Già tộc may mắn còn sống trong thuyền kim loại ngoài thành dốc toàn lực hướng ra phía ngoài chạy trốn, nhưng bọn hắn cũng không thể tránh thoát cự quy đuổi giết. Chân đạp hư không, cự quy một bước chính là mấy trăm dặm, tốc độ của nó so với các chiến sĩ Già tộc bị thương nặng kia nhanh hơn rất nhiều.
Cự quy đuổi theo chiến sĩ Già tộc, sau đó hít một hơi thật sâu. Hư không xung quanh hỗn độn một trận, ánh sao bảy màu hóa thành một cái lốc xoáy cực lớn bao phủ hư không phạm vi trăm dặm. Trong lốc xoáy ánh sao mông lung, mười mấy chiến sĩ Già tộc tuyệt vọng rít gào một tiếng, dốc hết toàn lực hướng cự quy phát động một đòn cuối cùng, sau đó thân thể đồng thời bị xay thành mảnh vỡ.
Mười mấy đạo công kích liều mạng rơi ở trên thân cự quy, chỉ là ở trên thân cự quy bắn tung tóe lên mảng lớn đốm lửa, tăng thêm mấy cái vết thương cho mai rùa dày nặng của nó, ngoài ra chưa thể thương đến chút da thịt nào của cự quy.
Hư không hồi phục yên tĩnh. Quy lão tam bọn một đám cao tầng thương đội mặt mày đau khổ tới trước mặt Tự Văn Mệnh, mỗi người hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, hướng Tự Văn Mệnh cúi đầu hành lễ thật sâu. Bọn họ một câu cũng không nói, chỉ là tội nghiệp nhìn mũi chân Tự Văn Mệnh.
“Thuyền, là ta nổ; người, là ta giết. Có gì quan hệ với Quy Linh thương đội?” Tự Văn Mệnh cười ôn hòa, không thấy sát ý ngập trời cùng uy nghiêm khôn cùng lúc vừa rồi mười tám chiếc thuyền kim loại bị phá hủy nháy mắt phát ra.
“Nhớ kỹ, các ngươi ba ngày trước đã đi ngang qua nơi này, các ngươi không biết nơi này đã xảy ra bất cứ chuyện gì, mọi chuyện, đều là ta làm.”
Vừa nói, Tự Văn Mệnh vừa vươn tay, hướng về hư không vẫy vẫy tay.
Cơ Hạo kinh ngạc nhìn thấy, trong vũ trụ cực xa xa, một ngôi sao to bằng nắm tay, toàn thân màu vàng đất, cho người ta cảm giác dày nặng dị thường đột nhiên phun ra một luồng sáng vàng nhạt, kéo dài qua vô lượng hư không chiếu rọi ở trên bàn tay Tự Văn Mệnh.
“Đây là bản mạng vu tinh của ta, ‘Hậu Thổ’ tinh.” Tự Văn Mệnh cười nhìn Cơ Hạo nói: “Tiểu Vu cảnh ôn dưỡng lực lượng truyền thừa kinh lạc, Đại Vu cảnh mở toàn thân vu huyệt, Vu Vương cảnh sao, chính là tìm được bản mạng vu tinh của mình, hái một luồng bản mạng vu tinh chi lực tu luyện, tác chiến.”
“Vu Nhân, Tiểu Vu, Đại Vu, lúc tác chiến dựa vào đều là lực lượng thân thể cùng vu lực tích trữ trong cơ thể mình, chỉ có đến Vu Vương cảnh, tìm được bản mạng vu tinh, có thể mượn dùng bản mạng vu tinh lực tác chiến. Có ngoại lực giúp đỡ, một vị Vu Vương vừa mới dẫn tinh nhập thể, một khi phát ra tinh lực, cũng có thể thoải mái đối kháng mấy trăm Đại Vu.”
Tự Văn Mệnh chậm rãi nói, tinh thần lực hùng hậu trầm trọng của Hậu Thổ tinh ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, tinh lực như ánh sáng như sương mù ở lòng bàn tay hắn nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, trong tiếng ‘Vù vù’, một tấm bia đá cao ba trượng dày sáu thước bỗng dưng ngưng luyện ra.
Tấm bia đá thể tích không lớn, nhưng trọng lượng kinh người, Cơ Hạo chỉ tới gần tấm bia đá này, bị trọng lực vô hình bên trên tản mát ra đè không thở nổi. Tấm bia đá quá nặng, trọng lượng kinh người, cho nên nó dẫn tới lốc xoáy trường trọng lực rõ ràng ở xung quanh.
Cơ Hạo xem mà khóe mắt giật giật, chỉ cần một tấm bia đá như vậy, cũng có thể thoải mái trấn áp một đám Đại Vu nhỉ? Tấm bia đá ngưng tụ từ hư không này, cũng có thể coi là pháp bảo trực tiếp vận dụng. Đây là lực lượng thật sự của Vu Vương sao?
Vừa rồi hai vị Vu Vương kia của thương đội, cũng chỉ là bởi vì bọn họ chưa phát ra tinh lực, nếu không chiến sĩ Già tộc kia tuyệt đối không ngăn cản được lâu như vậy.
Tự Văn Mệnh đem tấm bia đá ném trong hư không, một lực tràng vô hình nâng tấm bia đá, khiến nó lơ lửng ở trong vô số mảnh vỡ của thuyền.
Ngón tay khẽ động, Tự Văn Mệnh ở trên tấm bia đá viết xuống mấy chữ to rồng bay phượng múa:
Kẻ giết người, là Tự Văn Mệnh! Nếu không phục, đến Bồ Phản tìm ta!
Khí chất uy nghiêm lẫm liệt xông thẳng lên hư không, tấm bia đá đột ngột có một cỗ khí tức sinh mệnh cực mạnh dâng trào ra.
Đám người Quy lão tam hướng Tự Văn Mệnh liên tục hành lễ nói lời cảm tạ, sau đó cự quy dùng hết sức bú sữa mẹ, dốc toàn lực hướng sâu trong hư không chạy đi.
Non nửa ngày sau, một hạm đội do mấy trăm chiếc thuyền kim loại tạo thành cuồn cuộn chạy tới, đem tấm bia đá kia bao vây nhiều tầng ở chính giữa. Một chiến sĩ Già tộc hổn hển đánh một quyền ở trên tấm bia đá, tấm bia đá đột nhiên vỡ tung, gần trăm chiếc thuyền kim loại ở trong vụ nổ hoàn toàn vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.