Vu Thần Kỷ

Chương 1525: Cơ Hạo nghi hoặc




Thiên đình, thiên địa ý chí Bàn Cổ thế giới ngưng tụ mà sinh. Toàn bộ kiến trúc, toàn bộ cung điện lầu các, gạch vàng ngói ngọc của thiên đình, tất cả đều do thiên địa linh khí thuần túy nhất đọng lại mà thành.
Nói từ trên lý luận, chỉ cần thiên đạo Bàn Cổ thế giới vẫn còn, thiên đình cho dù bị đánh nát, nó cũng có thể tự thong thả chữa trị. Như các thiên đế, thiên thần ngã xuống kia, tuy thượng cổ thiên đế, thiên thần đã ngã xuống, trong Thần Nguyên trì vẫn đang thai nghén ra thần linh mới tiếp quản thiên đình.
Lần này Diệu Ưu đạo nhân xuống tay quá ác, Liên Hoa Diệu Lôi, Bồ Đề Thần Lôi nổ phá hủy kiến trúc thiên đình phạm vi mấy ngàn dặm.
Cơ Hạo đứng ở một bên quan sát một lát, vô cùng vô tận thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng quay cuồng lao đến, pháp tắc dao động cường đại bao trùm toàn bộ thiên đình, ở dưới thiên địa pháp tắc áp súc, thiên địa linh khí tinh thuần ngưng tụ thành các khối gạch ngói màu sắc khác nhau, ngưng tụ thành các cây kèo cột ánh lửa loá mắt.
Trên những gạch ngói, kèo cột kia rậm rạp thần văn, phù lục tinh mịn, chính là một bộ phận các loại cấm chế tạo thành thiên đình.
Cơ Hạo âm thầm suy tính, kiến trúc phạm vi mấy ngàn dặm bị phá hủy này muốn tự chữa trị hoàn thành, đại khái cần khoảng năm năm thời gian, đây là cực hạn năng lực tự lành của thiên đình, dù sao thần văn, phù lục trong những gạch ngói, kèo cột kia quá mức tinh tế tinh vi.
Hơn nữa số lượng thiên địa linh khí các kiến trúc kia cần cũng quá nhiều, quá nồng đậm, cầm đem linh khí vô hình ngưng tụ thành thể rắn thực chất, trong đó tiêu hao khí lực cũng không nhỏ. Nhìn xem các mạch khoáng vu tinh trên Bàn Cổ đại lục, cần bao nhiêu vạn năm mới có thể đem thiên địa linh khí áp súc thành vu tinh thể rắn? Càng không cần nói là các gạch ngói kèo cột bên trong khảm vô số cấm chế của thiên đình.
Lúc này liền thấy được thực lực đáng sợ của Mộc đạo nhân.
Hắn đứng ở vị trí trung tâm phế tích kiến trúc thiên đình bị tổn hại, mộc trượng trong tay lóng lánh từng đạo thần quang cắm tầng tầng trên mặt đất. Một luồng thần thức dao động khủng bố làm người ta hít thở không thông hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thiên đình, sau đó là hư không so với lĩnh vực thiên đình rộng lớn hơn trăm ngàn lần, tiến tới trong toàn bộ hồng hoang tinh không đều tràn ngập thần thức dao động của Mộc đạo nhân.
Một ý niệm bao trùm tinh không, Cơ Hạo không khỏi kinh hãi trong lòng——lão quái vật này, hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Hồng hoang tinh không rộng lớn vô biên, thế mà ở một ý niệm của hắn đã bao trùm toàn bộ?
Khóe miệng Ngao Bạch cũng kịch liệt run rẩy vài cái. Cơ Hạo chưa quay đầu, lại có thể cảm nhận được Ngao Bạch đứng ở phía sau hắn hai tay đặt ở trong tay áo dùng sức siết chặt nắm tay. Mộc đạo nhân thực lực khủng bố, không chỉ đối với Cơ Hạo, đối với Ngao Bạch cũng là một sự chấn nhiếp thật lớn.
Ánh sao khắp trời đều bị Mộc đạo nhân khống chế, vô số ánh sao hầu như áp súc thành thủy triều ánh sáng như thực chất, gào thét từ bầu trời hạ xuống. Thiên địa linh khí cuồn cuộn lấy tốc độ gấp vạn lần, mười vạn lần vừa rồi gào thét hướng thiên đình hội tụ đến.
Ở dưới thần thức khổng lồ của Mộc đạo nhân nắm giữ, vô luận là lực lượng tinh tú khắp trời hay là thiên địa linh khí đều bị ép hướng thiên đình lao đi. Vô số gạch ngói, cột kèo từ hư vô xuất hiện, từng viên gạch ngói dựa theo thiên địa ý chí đoan đoan chính chính đặt cùng một chỗ, dung hợp chặt chẽ lẫn nhau, không lưu lại chút khe hở.
Mảng lớn hào quang quanh quẩn bầu trời, thiên đình kịch liệt run rẩy, ở dưới áp lực thần thức khủng bố của Mộc đạo nhân run rẩy.
Mộc đạo nhân hứa hẹn trong vòng một ngày khiến kiến trúc bị tổn hại của thiên đình hoàn thành việc xây dựng lại, nhưng sau khi hắn toàn lực thi triển thần thông pháp lực, quá trình này chỉ dùng ngắn ngủn thời gian nửa chén trà nhỏ, tất cả đều đã hoàn tất.
Kiến trúc bị tổn hại khôi phục như lúc ban đầu, toàn thân trơn bóng rạng rỡ không tỳ vết, đài mây bị tổn hại cũng hoàn thành chữa trị, liền mạch không thấy bất cứ khe hở nào. Trên từng đài cao, từng tòa tháp cao bốc lên vô số luồng hào quang khí lành, linh khí cuồn cuộn không ngừng từ trong các kiến trúc này trào ra, hóa thành linh vụ dinh dính quấn quanh ở bên cạnh mọi người.
Mộc đạo nhân không nói bao nhiêu lời thừa, hắn đơn giản hướng Cơ Hạo gật gật đầu, sau khi một lần nữa lập lại hứa hẹn của hắn, mang theo môn nhân đệ tử đông nghịt rời khỏi thiên đình.
Gương mặt vốn sầu khổ của hắn ở trong nháy mắt rời khỏi thiên đình trở nên càng thêm buồn khổ, mỗi lỗ chân lông toàn thân đều tản mát ra một ý tĩnh mịch nồng đậm. Tịch diệt khí tức trên người hắn là nồng đậm như thế, dẫn tới Cơ Hạo cũng không dám nhìn thẳng vào bóng lưng hắn, sợ bị đạo vận trên người hắn tản mát ra ảnh hưởng đạo tâm của mình.
Kiến thức Mộc đạo nhân thời gian ngắn ngủn nửa chén trà nhỏ chữa trị thiên đình bị tổn hại, lại cảm nhận được một tia đạo vận cường đại đáng sợ kia trong cơ thể hắn tự nhiên toát ra, đủ để lay động tâm thần người ta, Cơ Hạo đột nhiên xoay người sang chỗ khác, rất nghiêm túc nhìn Ngao Bạch.
“Đại đế có gì nghi vấn?” Ngao Bạch thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái: “Là vì thực lực Mộc thánh vượt qua đại đế tưởng tượng phải không? Đại đế là môn đồ của Vũ Dư thánh nhân, chẳng lẽ đại đế còn không biết thực lực thật sự của Vũ Dư thánh nhân?”
“Ta không ngu tới mức động thủ với gia sư, sao có thể biết thực lực sư tôn?” Cơ Hạo thâm trầm nhìn Ngao Bạch: “Vừa rồi Phong Hành nói với ta, môn nhân long hổ sư tượng của Mộc đạo nhân, bọn họ ở sau khi phá vỡ phong ấn nào đó trong cơ thể, đạo hạnh pháp lực đột nhiên tăng lên tới trình độ làm bọn họ cảm thấy tuyệt vọng...”
Cơ Hạo hướng phía Lương Chử chỉ chỉ: “Ta rất tò mò, phi thường tò mò, đám ác quỷ dị tộc Lương Chử kia, chỉ bằng nội tình bọn họ lúc ban đầu lưu lạc Bàn Cổ thế giới, một đám sa cơ thất thế ở Bàn Ngu thế giới, bọn họ có thể có lực lượng đánh cho nhân tộc không thở nổi?”
Ngao Bạch trầm mặc hồi lâu, hắn lặng lẽ cười lên: “Như đại đế nói, bọn ác quỷ dị tộc kia, chỉ là đánh cho nhân tộc không thở nổi. Chân tướng một trận chiến năm đó, sợ là nhân tộc cũng chỉ có mấy Nhân Hoàng đại hiền biết rõ trong lòng... Bị hao tổn, chỉ là nhân tộc.”
Dang hai tay, Ngao Bạch rất thành khẩn nhìn Cơ Hạo: “Chính như trong lòng đại đế nghĩ, Mộc thánh bọn họ, trên cơ bản tương đương chưa ra tay, bọn họ chỉ chém giết một ít dị tộc bọn họ muốn chém giết, tích góp một chút công đức bọn họ muốn tích góp mà thôi. Chủ lực đối kháng dị tộc vẫn là nhân tộc, mà nhân tộc khi đó, bản thân văn minh vừa mới nảy sinh, bọn họ quả thực không phải đối thủ của dị tộc, bọn họ quả thực trả giá thảm trọng, mới không dễ dàng gì chặn được dị tộc tiến công.”
“Đại Xích thánh nhân, Thanh Vi thánh nhân, Mộc thánh, Hoa thánh, Minh thánh... Bọn họ đều là như thế. Trừ Vũ Dư thánh nhân tính cách cương liệt ngay thẳng, lại giao hảo với thủ lĩnh mấy bộ lạc nhân tộc, dứt khoát rút kiếm ra tay... Nhưng một mình Vũ Dư thánh nhân, có thể thay đổi cái gì?”
“Sư tôn nếu toàn lực ra tay, bọn dị tộc kia còn có đường sống?” Cơ Hạo rất ngạc nhiên nhìn Ngao Bạch.
“Vũ Dư thánh nhân chiến lực kinh người, có lẽ Bàn Cổ thế giới không ai có thể bằng, chỉ là ở phương diện tính kế... Ha ha!” Ngao Bạch cười khan vài tiếng, thản nhiên nói: “Sẽ luôn có biện pháp khiến hắn không thể toàn lực ra tay, giống như, nhân tộc có mười hai vị Nhân Hoàng tấn thăng Vu Thần, lại ngay cả một vị tọa trấn nhân tộc cũng không có, sẽ luôn có biện pháp làm bọn họ không rảnh tay, phải đi bận bịu.”
Cơ Hạo còn muốn hỏi rõ ràng, Ngao Bạch đã kiên định lắc đầu.
“Cơ Hạo đại đế, ta chỉ là một trong chín người con của tổ long, ta không phải tổ long, cho nên, có một số lời ta không dám nói.”
“Ngươi cũng không nên hỏi, hỏi ta cũng sẽ không trả lời. Tóm lại ta muốn nói, đại đế lần này bức bách Mộc thánh phải toàn lực ra tay giúp ngươi một lần...”
Ngao Bạch vươn hai tay, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo chắp tay thi lễ: “Làm khá lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.