Vu Thần Kỷ

Chương 1454: Điều ước bất đắc dĩ




“Thứ này, thực sự không tồi!”
Đứng ở trên Hạo Kiếp Chi Thành thuộc về Xích Nhật nhất mạch, Cơ Hạo tò mò vuốt ve một pho tượng màu vàng cao tới trăm trượng.
Dựa theo Nghệ Địa tận mắt thấy Hạo Kiếp Chi Thành công kích, chính là các pho tượng màu vàng đứng sừng sững trên tường thành Hạo Kiếp Chi Thành, một đòn có thể thoải mái phá hủy mặt đất phạm vi mấy trăm dặm, đánh chết hơn một ngàn con Tinh Không Linh Quy bản thân có lực phòng ngự kinh người.
Cơ Hạo rất dịu dàng vuốt ve pho tượng màu vàng, ngón tay mẫn cảm cẩn thận chạm hoa văn tinh mịn mặt ngoài pho tượng người thường không thể thấy rõ. Thần thức như nước, thật cẩn thận ăn mòn pho tượng màu vàng, Cơ Hạo muốn làm rõ cấu tạo của các pho tượng kim loại này, nếu có thể phân tích ra bản vẽ chi tiết của bọn chúng vậy không còn gì tốt hơn.
Nhờ phúc của Đại Tiêu Dao, Cơ Hạo chiếm được toàn bộ ký ức của Bà La Đóa. Làm một trí tuệ giả Diễn Nguyệt nhất mạch, Bà La Đóa hầu như ghi nhớ toàn bộ điển tịch của Ngu triều, Cơ Hạo từ trong trí nhớ của Bà La Đóa đã chiếm được vô số tri thức.
Trận pháp, phù văn, dược tề, con rối, chiến hạm loại lớn, pháo đài bay…, toàn bộ nội tình của Ngu triều hầu như bị Cơ Hạo một lưới bắt hết.
Đáng tiếc là, Hạo Kiếp Chi Thành là các quý tộc Ngu triều từ Bàn Ngu thế giới bỏ số tiền lớn mua mà có, bọn họ chiếm được Hạo Kiếp Chi Thành, lại không có bản vẽ đối ứng Hạo Kiếp Chi Thành, cho nên Cơ Hạo cũng biết không rõ Hạo Kiếp Chi Thành rốt cuộc là thiết kế như thế nào, kiến tạo như thế nào.
Thần thức xâm nhập pho tượng màu vàng từng tia một, Cơ Hạo cẩn thận xem xét sự huyền bí của pho tượng màu vàng.
Hạo Kiếp Chi Thành phá vỡ cương phong và tầng mây trên không trung, dùng tốc độ nhanh nhất quay về Lương Chử thành, trong thành chở hết phụ trọng quân đội dị tộc, trên mặt đất vô số chiến sĩ dị tộc đang thở hổn hển dùng tốc độ nhanh nhất hướng phương Bắc quay về.
Bà La Già đại biểu mười hai chấp chính gia tộc trịnh trọng hướng Đế Thuấn phát ra thỉnh cầu, mời nhân tộc giúp dị tộc bình định phản loạn ở Lương Chử.
Cơ Hạo không chút khách khí bắt chẹt ngay tại chỗ. Hắn bày tỏ Đế Thuấn thân phận tôn quý, Thần Nông thị, Hiên Viên thánh hoàng càng là danh nhân nhân tộc, không có đủ lợi ích, đừng nghĩ Đế Thuấn bọn họ ra mặt giúp dị tộc thu nạp chiến sĩ nhân tộc đang ở trong thành phá hoại khắp nơi.
Sau khi cò kè mặc cả một phen, ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành được chuyển giao cho nhân tộc, giao cho Tự Văn Mệnh trực tiếp quản lý.
Đám người Cơ Hạo ngồi lên Hạo Kiếp Chi Thành, theo đại quân dị tộc lao tới Lương Chử.
“Quả nhiên là bảo bối tốt... quả nhiên bắt bí lúc người ta khó khăn mới là vương đạo làm giàu.” Cấu tạo bên trong pho tượng màu vàng cao tới trăm trượng cực kỳ phức tạp, vô số đường về năng lượng so với tơ tóc trên đầu còn nhỏ bé hơn trăm ngàn lần tràn ngập trong đó, phù văn lớn nhỏ rậm rạp dùng kết cấu xoắn ốc nhiều tầng cực kỳ phức tạp khảm vào nhau. Cơ Hạo cần hết sức chăm chú tập trung toàn bộ lực chú ý, mới có thể không xúc động các phù văn tác dụng không rõ đó.
Một tiếng ho khan nặng nề truyền đến, Bì Thỉ Nu vẻ mặt âm u từ phía sau một pho tượng chậu hoa thuần túy dùng để trang trí đi vòng ra.
“Nghiêu Hầu đại nhân!” Có lẽ là vì cần phải nhờ tới nhân tộc, xưng hô của Bì Thỉ Nu đối với Cơ Hạo khách khí hơn rất nhiều.
“Aha, Bì Thỉ Nu bệ hạ, thật khéo, thế mà lại ở nơi này đụng ngài! Thật sự là thời tiết đẹp, không phải sao?” Hai tay Cơ Hạo vuốt ve pho tượng màu vàng, đầu cũng không ngẩng lên miệng đầy lời nhảm nhí.
Khóe mắt Bì Thỉ Nu kịch liệt co giật.
Lúc xuất phát từ Xích Phản sơn, thật sự là ánh mặt trời ấm áp, thời tiết rất ổn. Nhưng hiện tại đã là nửa đêm, trên trời mây đen dày đặc, vô số điện quang vặn vẹo trong mây đen thật dày, một trận mưa tầm tả lửa sém lông mày.
Thế này còn tính là thời tiết đẹp?
Bì Thỉ Nu cười lên rất sáng lạn: “Quả nhiên là một thời tiết đẹp... Chỗ ta có Bách Quả Tửu tốt nhất, làm một chút? Đây là rượu ngon cực phẩm thời tằng tổ phụ của ta dùng vạn năm chu quả làm tài liệu chính để sản xuất, rất có lợi đối với linh hồn tu vi.”
“Có việc thì nói thẳng đi!” Cơ Hạo rất không khách khí nói: “Ta bận phá giải cấu tạo Hạo Kiếp Chi Thành của các ngươi, không rảnh phí nước bọt với các ngươi.”
Khuôn mặt Bì Thỉ Nu run rẩy một cái, hắn cười khan: “Aha, được rồi, ta sẽ nói thẳng... Ngài phải biết, làm chấp chính đại đế Bì Thỉ nhất tộc, ta tất nhiên hàng năm đều có lợi nhuận cực kỳ hậu hĩnh, nhưng thu nhập cá nhân của ta cũng không thể hoàn toàn do ta chi phối. Ở Bàn Ngu thế giới, cố hương chúng ta, ta còn có một đại gia đình cần nuôi dưỡng.”
“Ừm, hừ, tiếp tục.” Cơ Hạo hầu như đem mặt ghé đến trên pho tượng màu vàng, mi tâm đ*o mâu mở ra, một đạo thần quang trong suốt chiếu vào trên pho tượng màu vàng, mấy điểm phù văn sáng lên ở mặt ngoài pho tượng, pho tượng đại khái có phạm vi một thước khối biến thành dạng bán trong suốt, lộ ra kết cấu phù văn trận pháp bên trong so với tổ mối còn phức tạp hơn ngàn vạn lần.
Nhìn thấy Cơ Hạo không kiêng nể gì xem xét kết tinh trí tuệ của tông sư Ngu tộc Bàn Ngu thế giới, trong lòng Bì Thỉ Nu trào lên một cơn giận, nhưng hắn rất nhanh đã đè nén cơn tức. Mang theo một nụ cười mê hoặc người ta, Bì Thỉ Nu cười nói: “Cho nên, ta tích góp rất nhiều năm, còn dùng lợi nhuận tương lai của ta để mượn nợ, lúc này mới góp đủ một khoản tiền lớn, mua...”
“Bản mạng hồn thú của ngươi phải không?” Cơ Hạo rốt cuộc quay đầu lại, nhìn Bì Thỉ Nu một cái.
“Đúng vậy, Thương Khung Chi Chủ của ta!” Bì Thỉ Nu nhìn thấy Cơ Hạo rốt cuộc quan tâm mình, hắn vội vàng đắp lên nụ cười sáng lạn nhất: “Hy vọng ngài có thể thông cảm, không có nó, thực lực của ta ít nhất suy yếu bảy thành, ta không thể không có nó!”
Ngón tay Cơ Hạo rốt cuộc rời khỏi pho tượng màu vàng, hắn đứng thẳng lên, chắp tay sau lưng nhìn Bì Thỉ Nu từ trên xuống dưới.
“Lợi đâu?” Qua thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Cơ Hạo rốt cuộc mở miệng: “Không có lợi, ta cần gì đem Thương Khung Chi Chủ trả lại cho ngươi? Ngươi xem, vì mời Đế Thuấn giúp các ngươi thuyết phục quân đội nhân tộc trong thành Lương Chử, các ngươi bỏ qua ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành. Tận ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành!”
Cơ Hạo vươn ba ngón tay, cường điệu ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành là một khoản tài phú to lớn cỡ nào.
Sắc mặt Bì Thỉ Nu hơi thay đổi, hắn trầm giọng nói: “Ta nguyện ý trả giá cao nhất định chuộc về Thương Khung Chi Chủ, nhưng...”
Cơ Hạo lắc lắc đầu, hắn cũng đè thấp thanh âm: “Nhưng ngươi hiện tại không có tiền, có phải không? Được rồi, ta không cần ngươi trả tiền chuộc về bản mạng hồn thú của ngươi. Ta, Nghiêu Hầu Cơ Hạo, từ trước tới giờ không phải một người tham lam!”
Bì Thỉ Nu bị sự vô sỉ của Cơ Hạo chấn kinh rồi —— hắn từ trên tay mười hai chấp chính gia tộc đã bắt chẹt ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành, hắn thế mà dám nói hắn không phải một người tham lam?
Chẳng qua, được rồi, ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành đó là tài sản chung... từ trên lợi ích cá nhân mà nói, Cơ Hạo quả thật không phải một người tham lam.
Hít một hơi thật sâu, Bì Thỉ Nu đè thấp thanh âm: “Được rồi, xin ngài nói rõ, ngài muốn cái gì? Nhưng ta phải đem lời nói cho rõ, Thương Khung Chi Chủ đối với ta tất nhiên rất quan trọng, nhưng ngài cũng đừng quá đáng.”
“Ta sao có thể quá đáng chứ?” Cơ Hạo nheo mắt nhìn Bì Thỉ Nu từ trên xuống dưới: “Chúng ta làm bằng hữu đi!”
Cơ Hạo cười rất sáng lạn hướng Bì Thỉ Nu vươn một bàn tay: “Mỗi người, đều cần bằng hữu, không phải sao?”
Bì Thỉ Nu ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo, qua một lúc lâu, hắn nắm mạnh lấy tay Cơ Hạo: “Ngươi là muốn ta bán đứng tình báo Ngu triều sao? Ta phải nói cho ngài, tôn nghiêm của ta không cho phép ta bán đứng bất cứ tình báo nào có liên quan Bì Thỉ gia tộc!”
“Vậy là đủ rồi, ta chỉ cần tình báo mười một nhà khác!” Cơ Hạo cười càng thêm sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.