Vu Thần Kỷ

Chương 1445: Toàn diện tiến công




Ngoài chín tầng mây, trong thiên đình.
Đế Thích Sát bưng một ly rượu ngon, ngồi ở trên ngai báu của trung ương thiên đế trước kia, lẳng lặng nhìn một cái bảo kính thần quang rạng rỡ chính giữa đại điện. Nhất cử nhất động của Da Ma Thiên giống như chó điên gào rống, không để ý thân thể và linh hồn không chịu nổi gánh nặng, điên cuồng thúc dục Hủy Diệt Võ Trang đập loạn, đều thấy không sót gì trong bảo kính.
“Thế nào?” Đế Thích Sát nhấp một ngụm cực phẩm thần nhưỡng thiên đình cất không biết bao nhiêu năm, chậm rãi hỏi một câu.
Xi Vưu đứng ở bên người Đế Thích Sát khoanh hai tay trước ngực, mũi vểnh lên, khinh thường cười lạnh: “Quả thực là một con trâu rừng động dục. Không có chiến thuật, càng không có chiến lược, ta rất hoài nghi, hắn thực là con trai vị đại nhân kia?”
Đế Thích Sát khẽ thở dài một tiếng, không biết làm sao dang hai tay, trong con ngươi lóe lên một mảng hào quang kỳ dị: “Huyết Nguyệt chí cao tại thượng, hắn quả thực là cốt nhục của vị đại nhân kia. Có lẽ, là huyết mạch mẫu thân hắn quá kém chút?”
Xi Vưu cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng, đối với lời của Đế Thích Sát từ chối cho ý kiến. Đế Thích Sát cũng cười lên ‘Hắc hắc’, hắn nhìn nhìn Xi Vưu, cũng bỏ qua vấn đề quá mức mẫn cảm này. Mặc kệ như thế nào, Da Ma Thiên cũng là cốt nhục của vị đại nhân kia, hắn biểu hiện kém cỏi nữa, hắn cũng là cốt nhục của vị đại nhân kia.
Phàm là bất cứ đề tài nào liên lụy đến vị đại nhân kia, vẫn là cẩn thận thêm chút thì hơn. Cho dù vị đại nhân kia cách Bàn Cổ thế giới còn có khoảng cách cực kỳ xa xôi, nhưng ai biết hắn có thể nghe được lời nói có chút bất kính của Đế Thích Sát và Xi Vưu hay không?
“Mang người của ngươi, đi Lương Chử. Toàn bộ người của cái gọi là Vinh Quang Chúa Tể Hội kia đều có thể chết, Da Ma Thiên đại nhân không thể tổn hại nửa cọng tóc.” Đế Thích Sát phất phất tay, thản nhiên nói: “Chờ hắn phát tiết không sai biệt lắm, thì dẫn hắn trở về.”
Nhún nhún vai, Đế Thích Sát đem thần nhưỡng trong chén rượu uống một hơi cạn sạch, dư vị vô cùng chép miệng một cái: “Ta có thể lý giải người trẻ tuổi nóng lòng ở trước mặt phụ thân mình triển lãm năng lực của mình... nhưng, chung quy không thể dùng sinh mệnh của mình mạo hiểm.”
Xi Vưu lại cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng, sải bước đi ra khỏi đại điện. Trong lòng hắn và Đế Thích Sát biết rõ, Da Ma Thiên dùng sinh mệnh của mình mạo hiểm, thật ra cũng tương đương đang lấy mạng nhỏ của hai người bọn họ mạo hiểm —— nếu Da Ma Thiên có gì không hay xảy ra, Đế Thích Sát và Xi Vưu đều là sống không bằng chết.
Toàn bộ kiến trúc ở Lương Chử đều đang khẽ run rẩy, một bộ phận là vì phòng thành đại trận trong lòng đất đang toàn lực vận chuyển, mạng lưới năng lượng thiên địa linh khí khổng lồ ở trong lòng đất cấp tốc truyền tống; một bộ phận là vì, long hổ sư tượng bốn đại tôn giả mang theo vô số chiến sĩ đã lao vào Lương Chử.
Đế Thích Cận đám quý tộc Ngu tộc quy y bốn đại tôn giả cầm đầu, bọn họ quen thuộc mỗi một phố lớn ngõ nhỏ của Lương Chử thành, ở dưới bọn họ dẫn dắt, đệ tử bốn đại pháp đàn Thanh Liên, Bạch Liên, Hồng Liên, Kim Liên thuận lợi tiếp quản yếu điểm chiến lược bên ngoài cùng của Lương Chử.
Từng tòa tháp canh bị công chiếm, từng chỗ thành lũy bị công hãm, thủ quân dị tộc số lượng không nhiều bị đám đông vô biên vô hạn bao phủ, vô số chiến sĩ nhân tộc mắt đỏ bừng đem chiến sĩ dị tộc đã giơ tay đầu hàng kéo đến chỗ trống trải, gần như điên cuồng đem bọn hắn băm thành thịt vụn.
Điên cuồng, hoàn toàn điên cuồng.
Nô lệ nhân tộc đến từ mỏ quặng Hắc Sơn, đến từ Lão Nha bồn địa, đến từ trong các quặng mỏ không có ánh mặt trời của Ngu triều như ác quỷ trong địa ngục xông ra, điên cuồng lao vào một lại một phủ đệ Ngu tộc, điên cuồng phá hoại mọi thứ họ nhìn thấy.
Bọn họ hô to pháp danh Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hô to đạo hiệu long hổ sư tượng bốn đại tôn giả, phá hủy toàn bộ kiến trúc trong tầm nhìn của bọn họ, tập kích toàn bộ dị tộc bọn họ nhìn thấy. Bọn họ phóng hỏa khắp nơi, bức bách tộc nhân dị tộc đã lẩn trốn chạy ra khỏi nơi ẩn thân, bọn họ dựa vào ưu thế trên nhân số ùa lên, đem đám dị tộc đang kinh hoàng giết chết hết.
Từng lá pháp kỳ hoa sen phất phơ ở không trung, vô số đệ tử thành tín giơ cán gỗ thật dài, bên trên treo hình ảnh chân thân Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Nhiều chiến sĩ nhân tộc tay đầy máu tanh xách đầu dị tộc máu thịt mơ hồ, thành kính quỳ rạp xuống trước hình ảnh chân thân của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, thì thào cầu nguyện. Ánh mắt bọn họ cuồng nhiệt lại chuyên chú, bọn họ đem đầu dị tộc hiến cho Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, lúc bọn họ quỳ bái bức họa hai người, giống như nhân tộc thời đại thái cổ còn ở trạng thái mông muội đang cúng bái thiên thần cao cao tại thượng!
Tín ngưỡng lực như sóng thần hóa thành dòng lũ màu vàng tím mắt thường có thể thấy được, không ngừng rót vào trong bức họa thật lớn của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Khác với mọi khi, hôm nay các chiến sĩ nhân tộc làm càn giết chóc thất tình sôi trào, lục dục điên cuồng, trong tín ngưỡng lực của bọn họ tràn ngập đủ loại màu sắc hình dạng cảm xúc dao động mãnh liệt. Các cảm xúc dao động đó hóa thành các làn khói bảy màu, hỗn tạp ở trong tín ngưỡng niệm lực màu vàng tím, cũng bị bức họa hai người cắn nuốt không bỏ sót chút nào.
Các nô lệ nhân tộc từ trong quặng mỏ lao ra, bọn họ và dị tộc có huyết hải thâm cừu.
Hôm nay bọn họ dùng thủ đoạn điên cuồng nhất đánh giết vô số dị tộc, cảm xúc của bọn họ đã cao vút đến cực điểm. Tín ngưỡng của bọn họ đối với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân càng điên cuồng đến cực hạn.
Giờ phút này, Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân là duy nhất trong lòng bọn họ, toàn bộ tính mạng bọn họ đều tập trung ở trên thân hai người.
Tín ngưỡng niệm lực sôi sục mãnh liệt như lửa, dẫn tới mấy vạn bức họa thật lớn sáng lên hào quang loá mắt. Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân trên bức họa như sống lại, ánh mắt bọn họ linh động nhìn chăm chú vào Lương Chử thành ánh lửa ngập trời, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng bọn họ trên bức họa hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hàm súc.
“Giết ác quỷ, giết ác quỷ!”
Trong thành Lương Chử, khắp nơi vang lên tiếng hô giết rung trời của các nô lệ nhân tộc được võ trang.
Các quý tộc lớn nhỏ đáng thương trong thành Lương Chử, đầu tiên là Phong Hành, Vũ Mục khống chế một bộ phận tộc nhân trung tâm của đại quý tộc, khiến một bộ phận quý tộc dị tộc này mất đi chỉ huy. Sau đó là Vinh Quang Chúa Tể Hội làm loạn, chỉ có một ít vệ binh lưu thủ, có đại bộ phận đã xảy ra xung đột với người của Vinh Quang Chúa Tể Hội.
Ngay sau đó là Da Ma Thiên ở Đại Nghị Chính sảnh đập phá một phen, lực lượng lưu thủ cuối cùng Lương Chử thành tập trung đi qua toàn bộ, kết quả Bị Cơ Hạo loạn quyền một trận đánh cho thương vong thảm trọng, các quyền lực trưởng lão, phủ trượng trưởng lão kia bị gây hại vô cùng thê thảm.
Lúc này Lương Chử thành gần như không bố trí phòng vệ!
Vô số chiến sĩ nhân tộc hóa thành dòng lũ sôi trào, theo phố lớn ngõ nhỏ liên tục chạy như điên, nơi đi qua bọn họ tùy ý phóng hỏa, giết chóc, tùy ý phá hủy mọi thứ bọn họ nhìn thấy. Từng tòa kiến trúc huy hoàng lắc lư ở trong ánh lửa, vô số tộc nhân dị tộc ở trong đao quang kiếm ảnh kêu rên ngã xuống đất.
Hủy Diệt Võ Trang của Da Ma Thiên dừng việc tiến công điên cuồng vô ích, Hủy Diệt Võ Trang khổng lồ lơ lửng cách mặt đất trăm trượng, Da Ma Thiên có chút ngơ ngác nhìn một mảng hỗn loạn ở xung quanh: “Làm gì? Làm gì? Ta còn chưa hạ lệnh tiến công toàn diện! Khốn kiếp, ta còn chưa nắm ngữ Lương Chử phòng thành, là ai hạ lệnh để người tiến công?”
Qua một hồi lâu, Da Ma Thiên đột nhiên tỉnh ngộ ——người đánh vào Lương Chử thành, thế mà không phải quân đội Vinh Quang Chúa Tể Hội của hắn!
“Là ai? Là ai đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Khốn kiếp, ai dám chiếm tiện nghi Da Ma Thiên ta?”
“Tiến công, toàn diện tiến công! Giết sạch toàn bộ người trong thành không phải huynh đệ chúng ta!”
Da Ma Thiên đứng ở trong khoang tinh thể trong suốt, nổi trận lôi đình quát to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.