Vu Thần Kỷ

Chương 1443: Đại Tiêu Dao diệt




Trên không Đại Nghị Chính sảnh, Da Ma Thiên mặt be bét máu khống chế Hủy Diệt Võ Trang hóa thành một tia laser màu đen, dùng tốc độ cao người thường không thể tưởng tượng cấp tốc xuyên qua trong hư không, húc từng lần một vào phòng ngự kết giới của Đại Nghị Chính sảnh.
Từng tòa thần tháp Ngu tộc lóe ra hào quang, thiên địa linh khí khổng lồ không ngừng ùa vào phòng ngự trận pháp của Đại Nghị Chính sảnh. Da Ma Thiên va chạm càng lúc càng mãnh liệt, phòng ngự kết giới của Đại Nghị Chính sảnh cũng càng lúc càng dày nặng, càng lúc càng ngưng thực.
Đến cuối cùng, Đại Nghị Chính sảnh bị tinh quang như một ngọn núi băng bao vây tầng tầng lớp lớp, Hủy Diệt Võ Trang va chạm không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Leng keng’, giống như hai khối sắt thép đang va vào nhau. Hủy Diệt Võ Trang tản mát ra làn sóng màu đen đem kiến trúc phụ cận Đại Nghị Chính sảnh hoàn toàn san thành bình địa, lại mãi không thể phá tan cấm chế thật dày trước mặt.
Lương Chử thành mở ra phòng ngự cuối cùng, trừ phi Da Ma Thiên có thể đột ngột tăng lên tới Nhật Nguyệt cảnh, tăng lên tỉ lệ nắm giữ của hắn đối với Hủy Diệt Võ Trang, nếu không hắn không có khả năng công phá bộ phòng ngự cấm chế cuối cùng Ngu tộc tiêu phí vô số năm tạo ra này.
Da Ma Thiên hộc từng ngụm từng ngụm máu, dùng ngôn ngữ ác độc nhất, hạ lưu nhất hắn biết mắng Bà La Đóa.
Giống với Da Ma Thiên, các phủ trượng trưởng lão kia cũng đang điên cuồng mắng Bà La Đóa tên phản đồ này. Từng tòa thần tháp Ngu tộc lóe ra hào quang điên cuồng, vô số đạo thần quang thuộc tính khác nhau rơi như mưa, đánh bọn họ toàn thân xơ xác, mấy phủ trượng trưởng lão đã lâm vào trạng thái gần chết.
Cho dù là một con lợn cũng hiểu —— Bà La Đóa đã triệt để làm phản!
Hắn đã nắm giữ hệ thống phòng ngự cuối cùng của Lương Chử thành, sau đó hắn vận dụng bộ hệ thống uy lực kinh người này để công kích đám phủ trượng trưởng lão!
“Phản đồ!” Một phủ trượng trưởng lão thét khàn cả giọng: “Lũ mọt sách Bà La nhất tộc, các ngươi tự xưng là người có trí tuệ nhất giữa thiên địa, các ngươi sao không nhìn thấu tâm tư thằng nhãi con Bà La Đóa này?”
Một đạo cuồng lôi đường kính mấy trượng gào thét hạ xuống, bổ không lệch chút nào vào trên thân phủ trượng trưởng lão này. Giáp trụ trên thân vị trưởng lão này chợt sáng lên, một cấm chế mỏng manh vừa mới xuất hiện, đã ở trong cuồng lôi nổ thành phấn vụn. Trọng giáp dày nửa thước bị bổ tan thành mảnh vụn, mảng lớn máu thịt của vị phủ trượng trưởng lão này bị lôi đình hóa thành than đen, trong mồm phun ra khói đen cuồn cuộn nặng nề ngã xuống đất.
“Đấu đá nội bộ rồi? Ta thích!” Trong cánh cửa đồng xanh nối thẳng U Minh thế giới truyền đến tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Minh đạo nhân, vô số sợi xích màu đen to bằng ngón cái va chạm lẫn nhau, như vô số con linh xà màu đen từ trong cánh cửa đồng xanh lao ra, loáng cái đã quấn quanh trên thân phủ trượng trưởng lão trọng thương này.
“Đều là tài liệu tốt, không thể bị phá hỏng mất như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, đến chỗ bần đạo, bần đạo tự nhiên có thể khiến các ngươi thọ ngang thiên địa, sánh ngang nhật nguyệt!” Tiếng cười của Minh đạo nhân rất vui vẻ, giống như đứa nhỏ nhìn thấy một đống kẹo lớn, loại vui sướng nhảy nhót khoái hoạt đó trực tiếp xuyên thấu qua cánh cửa đồng xanh truyền tới.
Sợi xích màu đen kịch liệt nhảy lên, mấy chục phủ trượng trưởng lão rống giận khàn cả giọng, điên cuồng giãy dụa, bị kéo về phía U Minh thế giới từng chút một. ‘Rắc rắc’ vài tiếng vang lớn, thần tháp Ngu tộc xa gần đồng thời đánh xuống sấm sét mãnh liệt, khiến những phủ trượng trưởng lão này bị thương càng nặng thêm, làm lực lượng bọn họ chống lại U Minh thế giới cắn nuốt yếu thêm vài phần.
“Bà La Đóa... Ta thề, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Mắt thấy cánh cửa đồng xanh ngay tại trước mắt, U Minh chi khí nồng đậm đã bắt đầu thong thả xâm nhập thân thể, mấy tên phủ trượng trưởng lão rên rỉ gần như tuyệt vọng.
Da Ma Thiên điên cuồng cười, cười đến mức nghẹn thở, cười đến mức trong miệng không ngừng phun máu. Đám phủ trượng trưởng lão này cũng có ngày hôm nay? Hắn tiếp tục công kích mãnh liệt phòng ngự cấm chế của Đại Nghị Chính sảnh, không có chút ý tứ ra tay cứu viện.
Đám lão bất tử này, vừa rồi thế mà dám vây công hắn, vậy cứ để bọn hắn gặp xui xẻo đi!
Trong không gian hình bán cầu trong lòng đất, mấy chục linh thể bị sợi tơ ánh sáng năm màu của Đại Tiêu Dao xuyên thấu ngực kinh hô khàn cả giọng. Bọn họ nhìn thấy Cơ Hạo đột nhiên từ phía sau Đại Tiêu Dao toát ra, giơ lên một cái chuông lớn trên dưới một trượng màu sắc hỗn độn, chỉ một đòn đã đem thân thể Đại Tiêu Dao đánh nát bét.
Một làn gió mát mang theo hương thơm thoang thoảng, bọc một cái bóng người mắt thường gần như không thể thấy được từ trong máu thịt sụp đổ lao ra.
Thanh âm linh động yểu điệu của Đại Tiêu Dao quanh quẩn ở trong toàn bộ không gian hình bán cầu: “Ủa? Là ngươi? Tiểu tử, ngươi đã chọc giận ta một lần nữa, ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta sao? Nghiêu Hầu Cơ Hạo phải không? Ta từ sâu trong linh hồn rất nhiều người đều tìm được ký ức có liên quan ngươi, ngươi là một tiểu tử vận may không tệ!”
Một cái bóng người năm màu chợt từ trong làn gió thơm trong suốt vồ ra, Đại Tiêu Dao chợt hóa thành một luồng sáng nhiều màu mờ mờ hướng mi tâm Cơ Hạo lao tới. Hắn muốn dùng biện pháp vừa nãy đối phó Bà La Đóa để đối phó Cơ Hạo, Chỉ cần có thể xâm nhập thân thể Cơ Hạo, hắn có tự tin nhất định có thể cắn nuốt linh hồn Cơ Hạo.
“Sợ ngươi không đến!” Cơ Hạo cất tiếng cười to, dứt khoát tán đi hộ thân tiên quang, mạnh mẽ áp chế xúc động tự bảo vệ của Thái Cực Pháp Y, mặc cho Đại Tiêu Dao chui vào mi tâm của mình. Cơ Hạo Chỉ cảm thấy thân thể hơi nóng lên, một mùi thơm ấp áp phả vào mặt, trước mắt chợt có vô số ảo giác nảy sinh.
Đại Tiêu Dao vui sướng lao vào thân thể Cơ Hạo, hắn theo bản năng hướng thần hồn không gian của Cơ Hạo lao đi.
Nhưng trong cơ thể Cơ Hạo đột nhiên trời rung đất chuyển một phen, từng luồng khí hỗn độn từ các nơi của thân thể dâng trào, hóa thành một vòng xoáy hỗn độn quấy ‘thiên địa’ một mảng hỗn loạn. Lấy năng lực của Đại Tiêu Dao, trong lúc nhất thời cũng không thể nhận ra trong cơ thể Cơ Hạo nơi nào là đầu, nơi nào là chân, lục phủ ngũ tạng lại ở nơi nào.
Hắn căn bản không có cách nào tập trung thần hồn không gian của Cơ Hạo, chỉ có thể bị động theo vòng xoáy hỗn độn nước chảy bèo trôi chạy loạn khắp nơi.
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, có chút bản lãnh nhỉ? Ngươi thế mà lại ở trong thân thể của chính mình bày ra cấm chế kỳ quái như vậy? Ngươi đã sớm chuẩn bị bị tộc ta xâm nhập thân thể sao? Hì hì, thật ra cũng đúng...” Đại Tiêu Dao còn tưởng Cơ Hạo sớm có chuẩn bị, không khỏi mở miệng tán thưởng: “Cũng có vài phần ý nghĩ kỳ diệu, nhưng ở trước mặt vô thượng ma uy của tộc ta, tất cả sự chống cự đều là vô dụng!”
“Hòa hợp một thể với ta đi, trở thành một bộ phận của ta! Đây là vinh quang ta ban cho ngươi!” Đại Tiêu Dao cười càn rỡ: “Phải biết rằng, không phải con sâu cái kiến nào cũng có tư cách trở thành một bộ phận lực lượng của bản tôn!”
Vòng xoáy hỗn độn đột nhiên tiêu tán, Đại Tiêu Dao cười ‘khà khà’ một tiếng, sau đó tiếng cười của hắn chợt đình trệ.
Lực lượng trong cơ thể Cơ Hạo cuốn hỗn loạn một phen, đã mang theo Đại Tiêu Dao đi tới chỗ bụng Cơ Hạo, một mảng lửa thần năm màu bọc một cái đỉnh tròn năm màu nho nhỏ, trong miệng đỉnh phun ra vô số tia sáng năm màu, gắt gao cuốn lấy Đại Tiêu Dao.
“Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Đại Tiêu Dao hoảng sợ hét lên: “Đây là... cái đỉnh nát chết tiệt này, nó sao lại... nó sao lại...”
Một câu chưa thể nói hết, cái đỉnh tròn năm màu phát ra một tiếng ngân khe khẽ thanh thúy êm tai, một lực hút thật lớn ập tới, Đại Tiêu Dao hầu như không có sức phản kháng bị hút vào trong cái đỉnh tròn.
Từng luồng linh hồn bổn nguyên lực tinh thuần, khổng lồ từ trong cái đỉnh tròn phóng ra, không ngừng chảy vào đạo đài của Cơ Hạo.
Cơ Hạo mở mắt ra, bước đến trước quả cầu thủy tinh màu tím khống chế cấm chế phòng thủ thành trì của toàn bộ Lương Chử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.