Vũ Thần

Chương 970: kinh sợ




Ánh bình minh chậm rãi xuất hiện, quang mang của mặt trời đang dần xua tan đi bóng đêm u tối và cảm giác rét lạnh của vùng Bắc Cương. Mặt trời xuất hiện khiến cho những sinh vật sống ở Bắc Cương đều cảm giác được quang minh và sinh mệnh lực lượng.
Nhưng lúc này, khi những tia nắng ấm vừa lộ ra, trên tường thành đã bị không khí yên lặng bao phủ, Dịch Trung Thiên vừa nói ra hai từ "Thánh thú" thì không ai nói được lời nào nữa.
Ở Tây Bắc, hay đại lục phương Đông nói chung, người bình thường sẽ không biết thánh thú là gì. Nhưng ở Bắc Cương lại khác, đối với loại sinh hoạt hàng giờ hàng phút phải tranh đấu với dã thú, thì nhân loại ở đâu có thể nhận biết đại khái được cái sinh vật cường đại. Thánh thú - Đó là tồn tại cao nhất trong dã thú.
Một con thánh thú còn đáng sợ hơn đàn thú nhiều lần, đàn thú mặc dù số lượng đông đúc nhưng loài người vẫn có thể dựa vào tường thành được đặc chế và vũ khí tự chế chống đỡ lại được. Nhưng chỉ có một con thánh thú thôi là có thể tiêu hủy cả một tòa thành của nhân loại. Người bình thường đã biết tới sự lợi hại của thánh thú, tiên thiên cường giả lại càng hiểu biết hơn.
Từ Quân nắm chặt thanh thần binh lợi khí ở trong tay, nhưng hắn bi ai phát hiện ra thanh thần binh này từng mang lại cho hắn niềm tin tưởng to lớn, vậy mà bây giờ lại không còn tác dụng nữa.
Sắc mặt ba người Trương Bách Lâm lại càng trở nên trắng bệch, bọn họ không thể ngờ được trong đàn thú lại xuất hiện linh thú cấp bậc thánh thú.
- Không có khả năng.... - Khuôn mặt Trương Bách Lâm co rút lại, một tiên thiên cường giả tấn chức lâu năm còn thất thố như thế thì có thể biết được trong lòng hắn lúc này rung động tới mức nào.
- Trương huynh, Bắc Cương thánh thú không phải là độc lập hành tẩu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong đàn thú? - Trần Lâm Tây cười khổ hỏi.
Hai vợ chồng quen biết Trương Bách Lâm đã lâu, hơn nữa cũng mơ hồ biết được chuyện này cũng không thể trách người ta.
Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Ta không biết.
Ngữ khí của hắn tiếp tục tăng lên, nhấn mạnh nói:
- Ta thật sự không biết.
Quả thật, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt qua kinh nghiệm nhiều năm sinh sống ở Bắc Cương của hắn, làm cho hắn không cách nào giải thích được.
- Thú triều. - Thanh âm của Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên:
- Bây giờ, Bắc Cương đang phải chịu cảnh thú triều ngàn năm mới có một lần, thực lực của chúng hơn xa dự đoán của người thường nhiều lắm. Cho nên trong đàn thú có xuất hiện thánh thú cũng không có gì lạ.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên thay đổi khó lượng, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, cung kính nói:
- Hạ tiền bối, xin ngài hãy cứu vớt mọi người ở Bằng thành.
Dứt lời hắn khom người định quỳ gối xuống, nhưng mà hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện hai chân của mình không cách nào quỳ xuống được.
Lần trước sở dĩ hắn có thể quỳ xuống được là bởi vì Hạ Nhất Minh không để ý tới, cũng không nghĩ tời người này sẽ vị người dân trong Bằng thành mà lại không tiếc mặt mũi của tiên thiên cường giả. Giờ phút này hắn đã chú ý tới, hiển nhiên là sẽ không để đối phương quỳ trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn quay đầu lại, cười cười nói:
- Dịch huynh, ngươi nghĩ rằng ta có thể giết chết đầu thánh thú này sao?
Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, không biết vì sao Dịch Trung Thiên lại vô cùng tin tưởng, hắn cất cao giọng nói:
- Tiền bối nhất định có thể giết chết nó.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, thu hồi lại ánh mắt của mình, trong mắt lúc này hiện lên một tia tán thưởng, nhãn lực của người này quả nhiên là không tồi.
Phía trước truyền lại tiếng rống thật lớn, sau đó một con cự hùng to lớn từ phía sau đàn dã thú tiến ra.
Đầu cự hùng này đứng thẳng lên, thân hình của nó to lớn gấp đôi so với những đồng loại khác, thật không biết vừa rồi nó làm cách nào có thể trốn ở trong đàn thú mà không khiến người khác phát hiện.
Tốc độ của nó cũng không phải là mau, mà là chậm rãi đi tới, tựa hồ như nó không muốn bằng vào tốc độ cao để tấn công tường thành.
- Không tốt, tường thành của chúng ta không thể ngăn cản lực đánh của thánh thú. - Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, kinh hô.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, đối mặt với thánh thú cự hùng, Hạ Nhất Minh thật sự không muốn ra tay sớm. Bất quá tốt xấu gì hắn cũng biết, không thể để đầu cự hùng này phá hư tường thành được.
Tường thành này được Băng Cung xây dựng cho nên có công hiệu rất tốt, sau nửa ngày bị đàn thú liên tục tấn công mà không hề bị hòng chút nào. Nếu như thật sự để cho con thánh thú này làm hỏng, hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng. Thân hình hơi nhoáng lên một cái, Hạ Nhất Minh đã nhảy ra khỏi tường thành.
Động tác của hắn cũng không nhanh, cơ hồ như tất cả mọi người lại có thể nhìn rõ ràng. Nhưng làm kẻ khác cảm thấy quỷ dị chính là, thân thể của hắn giống như không có chút cân nặng nào, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung bay đi đón cự hùng.
Từ đầu tới cuối quanh người hắn luôn vờn quanh những quang mang màu trắng, trợ giúp cho hắn có thể nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Sau khí thấy một màn này, đám người Dịch Trung Thiên hít một hơi khí lạnh, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một ý niệm. "Chẳng lẽ người này có thể bay sao?"
Sau khi Hạ Nhất Minh nhảy ra khỏi tường thành, đầu cự hùng đang tiến lên cũng ngừng lại, nó híp đôi mắt nhìn nhân loại kỳ quái trước mặt. Ngàn năm linh thú có trị tuệ đã không dưới nhân loại, thánh thú lại càng không phải nói.
Mặc dù đầu thánh thú này không phát hiện ra khí tức và áp lực khổng lồ từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra, nhưng trong lòng nó lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Có lẽ bởi vì thái độ của Hạ Nhất Minh quá mức bình tĩnh làm cho nó phải kiêng kỵ, cho nên đầu thán thú cũng không có lập tức tiến lên, mà ngược lại đứng ở tại chỗ yên lặng quan sát.
Trên tường thành, đám người Dịch Trung Thiên đã sớm trợn tròn hai mắt, bọn họ nhìn chằm chằm xuống dưới ánh mát không hề dám chớp động cái nào. Đầu cựu hùng thánh thú cao tới bốn thước, thân hình nó đứng trước mặt Hạ Nhất Minh cơ hồ đã hoàn toàn che tầm mắt của hắn nhìn ra phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhưng mà, không hiểu vì sao tất cả mọi người trên tường thành lại có cảm giác quái dị, chính là một đầu một thú này tựa hồ có hình thể hoàn toàn trái ngược.
Tựa hồ Hạ Nhất Minh mới là đầu thánh thú to lớn đáng sợ, còn đầu cự hùng lại nhỏ bé tới mức đáng thương, chỉ cần hắn vỗ nhẹ một cái là có thể giết chết.
- Dịch huynh, Hạ tiền bối có lai lịch thế nào? - Trương Bách Lâm khó tin nói:
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Băng Cung sao? Mỗi một môn phái đều có trưởng lão, mà thực lực của các trưởng lão đều sâu không đồng nhất.
Như Hoành Sơn nhất mạch cũng có trưởng lão, để làm được trưởng lão thì tu vi của bản thân chỉ cần trở thành tiên thiên cường giả. Nhưng Bắc Cương Băng Cung, Linh Tiêu Bảo Điện hay những đại môn phái khác thì muốn đạt được chức danh trư lão thực lực phải cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh cùng thánh thú cự hùng giằng co, Trương Bách Lâm hiểu được, bề ngoài người này thì vô cùng trẻ tuổi nhưng tu vi võ đạo của đối phương không phải hắn có thể so sánh được. Cho nên hắn mới đổi cách xưng hô, Dịch Trung Thiên còn chưa kịp trả lời, Từ Quân đã lắc đầu nói:
- Hạ tiền bối không phải là trưởng lão bổn môn.
Hắn là Băng Cung sứ giả cho nên tin tức so với Dịch Trung Thiên ở Bằng thành thì linh thông hơn rất nhiều. Nếu hắn nói không phải thì mọi người hiển nhiên không cần hoài nghi.
- Hạ tiền bối không phải là người Bắc Cương. - Vu Tuyết Doanh đột nhiên ngắt lời:
- Mọi người nhìn trang phục là có thể thấy được Hạ tiền bối tiến vào Bắc Cương hẳn là định săn bắt linh thú.
Mọi người lúc này mới gật đầu, ngoài trừ giả thiết này ra bọn họ cũng không tìm được lý do nào khác.
Hai mắt Trương Bách Lâm sáng ngời lên, nói;
- Hạ tiền bối từng nói qua, ngoại trừ thánh thú nội đan còn đâu sẽ không lấy thứ gì. Như vậy....
Hai mắt phu phụ Trần Lâm Tây sáng lên, lúc này ở trên tường thành có bảy đầu tiên thiên linh thú bị mất mạng, trong đó còn có một đầu ngàn năm linh thú.
Nếu như Hạ Nhất Minh thật sự không lấy thì dựa theo ước định trước đây, bảy viên tiên thiên kim đan đều thuộc về bọn họ.
Hai người Dịch Trung Thiên khẽ cau mày, nhưng bọn hắn cũng không mở miệng nói. Chuyện này tương đối mẫn cảm, bọn họ không tiện nhúng tay vào. Nhưng mà lúc này, Trương Bách Lâm lại thở dài nói:
- Kỳ thật giết những con linh thú này cũng không phải là công lao của chúng ta, mà là Hạ tiền bối âm thầm trợ giúp.
Đám người Dịch Trung Thiên hơi ngẩn người ra, bọn họ lập tức hiểu được lời đối phương nói. Trách không được những linh thú đang chiến đầu cùng bọn họ lại đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy, nguyên lai là có người âm thầm trợ giúp. Đây cũng là cách giải thích duy nhất lúc này.
Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Trần huynh, những nội đan này chúng ta không thể độc chiếm được.
Ánh mắt phu phụ Trần Lâm Tây mặc dù có chút không muốn, nhưng bọn họ không chút do dự gật đầu. Bởi vì bọn họ hiểu được, mặc dù Hạ Nhất Minh luôn miệng nói không lấy, nhưng bọn họ nếu thật sự chiếm toàn bộ chỉ sợ sẽ rơi vào họa sát thân.
Nếu như bọn họ cũng có được thực lực Nhân Đạo Đỉnh Phong thì hiển nhiên cũng không để vài khối tiên thiên nội đan này vào trong lòng. Nhưng mà đối với các tiên thiên cường giả bình thường mà nói, vài khối tiên tiên thiên nội đan là quá mức quan trọng với bọn họ. Bỗng nhiên, một tiếng tru thê lương vang lên hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Bất quá, khi bọn họ thấy một màn trước mắt đều theo tiềm thức lắc lắc đầu, hoặc vuốt vuốt hai tròng mắt, chuyện bọn họ đang chứng kiến vô cùng khó tin. Đầu thánh thú to lớn lúc này bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Với tôn nghiêm của thánh thú, khi đối mặt với nhân loại nó không nổi trận lôi đình tấn công, ngược lại còn lộ ra vẻ khiếp sợ, hơn nữa chưa chiến đã rút lui thì quả thực khó tin nổi.
Mặc dù động tác của con thánh thú cự hùng rất chậm, hơn nữa trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rỗng kinh thiên nhưng chỉ cần không phải là thằng ngu thì cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của con thánh thú lúc này.
Ở phía sau nó, đàn dã thú trở nên hỗn loại, nguyên bổn bọn chúng có tính chất kỷ luật rất cao nhưng bây giờ cũng đang chậm rãi rút lui. Trong đó có một ít con cự hùng nhát gan đã không chút do dự quay người bỏ chạy về phía sau.
Đám dã thú này quả thật không phải là ngu xuẩn, chúng nó có thể cảm nhận được sự sợ hãi từ đầu thánh thú. Ngay cả thánh thú cường đại cũng phải sợ hãi thì bọn chúng làm sao có thể chống đỡ được? Trong khoảng thời gian ngắn hỗn loạn ở trong đàn thú càng lúc càng lớn, hơn nữa nó giống như ôn dịch đang không ngừng lây lan đi.
Chỉ trong chốc lát, nhưng con dã thú quay đầu bỏ chạy càng lúc càng nhiều, giống như phản ứng dây chuyền, tất cả các con cự hùng còn lại đều phát ra những tiếng ngao ngao sợ hãi bỏ lại vương giả của mình mà quay đầu bỏ chạy.
Trên tường thành, mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn cảnh này, bọn họ đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động rất lớn.
Tiếng rống trầm thấp của thánh thú cự hùng vang lên, nó không còn cao ngạo đứng thẳng người như trước nữa, mà chậm rãi quỳ xuống, tứ chi chạm đất, cả thân hình như có một hòn núi nhỏ đè lên.
Đối với việc đàn thú phía sau quay người bỏ chạy nó không còn nửa điểm qua tâm như trước. Bây giờ nó đang phải chịu đựng áp lực to lớn từ nhân loại trước mắt.
Trong cảm giác của nó, nhân loại nhỏ bé trước mắt lúc này đã trở nên to lớn giống như một người khổng lồ, chỉ cần bằng ánh mắt đối phương cũng có thể áp chế cho nó không thở nổi.
Trong lúc giằng co với đối phương, mặc dù nó có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm phát ra, nhưng nó vẫn không lòng bỏ chạy. Thế nhưng, sau một thời gian dài giằng co, áp lực nó phải chịu đựng càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ như có thể làm cho nó mất mạng. Vì vậy nó mới không để ý tới tôn nghiêm của mình mà định bỏ chạy. Chỉ là, sau khi nó lộ ra vẻ khiếp nhược, trên mặt tên nhân loại cũng lộ ra một tia cười nhạo, kèm theo nụ cười đó là áp lực khổng lồ phô thiên cái địa tràn tới đè nó xuống mặt đất. Tứ chi chống lên mặt đất liên tục run rẩy, đây là kết quả do bản thân nó không chịu hoàn toàn khuất phục trước uy áp to lớn của đối phương.
Đến tận lúc này, nó mới hiểu rõ được nhân loại trước mắt không phải với thực lực của nó có thể trêu vào. Bất quá, thân là Bắc Cương thánh thú, nó có tôn nghiêm của mình, cho nên không thể buông tha sự chống cự. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Đáng tiếc!
Cự hùng thánh thú đưa ánh mắt nghi ngờ và sợ hãi nhìn Hạ Nhất Minh, áp lực cường đại vốn luôn làm cho nó phải liên tục thở gấp bỗng nhiên được thả lỏng ra. Cự hùng thánh thú cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nó vui mừng khôn xiết lập tức quay người liều mạng bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Nhưng mà, không khí trước mặt nó lúc này bỗng ba động, giống như có vật gì đó đột nhiên hiện ra trước mắt nó.
Một cái đầu thật lớn bật lên cao, máu bắn tung tóe ra khắp mọi nơi. Đầu của con thánh thú đã rời khỏi cơ thể nhưng thân hình nó vẫn theo quán tính chạy về phía trước một đoạn.
Cự hùng thánh thú mở to đôi mắt của mình ra nhìn thân thể không đầu của nó đang chạy về phía trước cho đến khi hết đà ngã gục xuống. Khi đầu nó rơi xuống đất, nó vẫn còn không biết được mình đã chết như thế nào.
Trên tường thành, mặc dù có hơn ngàn người nhưng chẳng ai tin được vào điều mình vừa thấy.
Ngay khi bọn họ thấy thánh thú xuất hiện đã tưởng rằng cả tòa thành lần này sẽ bị phá hủy, thì đã có người động thân đi ra. Người đó chẳng những đã hù dọa cho tất cả dã thú phải bỏ chạy, thậm chí còn giải quyết luôn cả đầu thánh thú.
Bọn họ còn chưa kịp chứng kiến được cảnh chiến đấu gian khổ, không có những đạo đao quang, kiếm ảnh ngập trời cùng thổ tức của thánh thú. Thì bọn họ đã thấy người đó dễ dàng giải quyết như giết một con gà con vịt.
Chỉ là, đây chính là một đầu thánh thú, một tồn tại cường đại khiến cho nhân loại phải sợ hãi. Ấy vậy mà ở trước mặt người thanh niên trẻ tuổi này cũng chỉ giống như một con gà để cho người ta tùy ý giết chết mà thôi.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn đầu của con thánh thú ở trên mặt đất một cái, rồi hắn quay người bước về phía tường thành, chỉ vài bước đi của hắn đã trực tiếp xuất hiện ở trên tường thành.
Mọi người hơi ngẩn ra, bước đi của Hạ Nhất Minh cũng không phải lớn, vậy mà chỉ vài bước đã thấy hắn xuất hiện ở trên tường thành.
Hắn cũng không sử dụng khinh thân công pháp nhảy lên, mà giống như người bình thường đi trên bậc thang. Không hiểu, vô luận là tiên thiên cường giả hay là hậu thiên tu luyện giả đều giống như cảm thấy mình đang sinh ra ảo giác vậy. Bất quá, giờ phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Nhất Minh tràn ngập vẻ sợ hãi cùng sùng kính. Có thể xử lý một đầu thánh thú giống như giết một con gà thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
- Dịch huynh, Hạ mỗ về nghỉ truơc, ngươi giúp ta xử lý thi thể của con thánh thú này. - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói.
Thân hình Dịch Trung Thiên rung lên, hắn mặc dù đã sớm hoài nghi thân phận Hạ Nhất Minh, nhưng cho đến giờ phút này mới xác định được thanh niên trước mắt ít nhất là một Ngũ Khí đại tôn giả, hơn nữa lại là cường giả trong Ngũ Khí đại tôn giả. Nếu không như thế thì một cái nhấc tay cũng không thể dễ dàng giải quyết được một con thánh thú. Khom người cung kính thật sâu, Dịch Trung Thiên vội vàng nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ thu thập sạch sẽ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nhấc chân tiến về phía trong thành, ở trước mặt hắn nhanh chóng xuất hiện một con đường thẳng tắp. Tất cả mọi người xung quanh đều cố ép về hai bên, bọn họ không ai có dũng khí đến gần Hạ Nhất Minh. Hơn nữa hễ là chỗ Hạ Nhất Minh đi qua, tất cả mọi người đều cúi người cung kính, nếu nơi đây không phải là chiến trường chỉ sợ có người sẽ buông vũ khí xuống để quỳ lạy.
Âm thầm thở dài một tiếng, hắn biết đây là đại lễ mà các cường giả ở Bắc Cương được hưởng thụ, thực lực càng cường đại thì đãi ngộ càng cao.
Nếu hắn đem thân phận Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả của mình tiết lộ ra, chỉ sợ những người này sẽ ngay lập tức quỳ xuống. Thân hình hơi động, tốc độ di chuyển của Hạ Nhất Minh đã nhanh hơn, chỉ thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đến tận lúc này, tất cả mọi người mới thở dài một hơi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều có một tia vui sướng và rung động khó có thể hình dung nổi.
Đây là tâm tình của những người vừa bước qua một vòng ở quỷ môn quan rồi lại bay lên thiên đàng, đủ để khiến cho bọn họ phải nhớ mãi.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên đột nhiên căng thẳng nói:
- Trương huynh, chúng ta hãy nhanh chóng thu thập nội đan, còn thi thể của thánh thú cũng phải mau xử lý mọt chút.
Trương Bách Lâm gật đầu đáp ứng, hắn cùng phu phụ Trần Lâm Tây đưa mắt nhìn nhau rồi đều hiểu được hàm ý của đối phương.
Nếu như lúc ban đầu bọn họ còn không nỡ đem tiên thiên nội đan chia cho người khác, thì bây giờ khi thấy được Hạ Nhất Minh trong lúc vô thanh vô tức giết chết một đầu thánh thú, tâm tình của bọn họ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Bọn họ đều đồng ý lần này dù không lấy được tiên thiên nội đan thì cũng không cần phải đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Một nhân vật như vậy nếu muốn chiếm tiện nghi của hắn, thì chẳng khác nào là tìm đường chết cho mình.
Dịch Trung Thiên lớn tiếng phân phó cho mọi người xung quanh, danh vọng của hắn ở trong Bằng thành rất cao, hễ là những lời hắn nói ra thì trên cơ bản sẽ không có ai phản đối.
Cửa thành được mở rộng ra, một đoàn người rời khỏi thành, bọn họ tiến hành tẩy rửa, thu dọn đống hỗn độn bên ngoài tường thành.
Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân đều tự mình đem thi thể thánh thú vào trong thành, bọn họ cẩn thận bổ đôi đầu thánh thú lấy ra nội đan.
Đây không phải là nội đan bình thường, mà là thánh thú nội đan, vật thể tròn tròn khi vừa thoát ra ngoài lập tức tỏa ra quang mang kỳ dị hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
Ánh mắt Trương Bách Lâm, phu phụ Trần Lâm Tây đều sáng rực lên, nhưng bọn họ dù có lớn gan đến đâu cũng không dám đoạt viên nội đan này.
Ngược lại sắc mặt Từ Quân có chút biến hóa, thánh thú nội đan không chỉ có thể chế tạo thần binh, hơn nữa khi chế tạo đan dược cũng có thể khiến cho người ta có được cơ hội tiến giai rất lớn.
Tu vi võ đạo của Từ Quân đã dừng ở Tiên Thiên cảnh giới rất lâu rồi, hắn giống như Dịch Trung Thiên đều chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ tiến vào cảnh giới Nhất Đường Thiên.
Nhưng mà, muốn bước qua một bước này đâu phải dễ như vậy, hai mươi năm qua cả hai người không thể tiến lên được một bước nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy thánh thú nội đan, trong lòng hắn đột nhiên có một ngọt lửa thôi thúc.
Dịch Trung Thiên nhìn thấy vẻ mặt của đồng bạn mình, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Từ huynh, Hạ tiền bối làm sao đánh chết được đầu thánh thú này?
Từ Quân hơi ngẩn người ra, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Dịch Trung Thiên hòa hoãn nói:
- Hạ tiền bối có thể dễ dàng giết chết cự hùng thánh thú, trong môn phái của chúng ta có bao nhiêu trưởng lão làm được?
Sắc mặt Từ Quân hơi thay đổi, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Dịch Trung Thiên.
Mặc dù phía sau hăn có sự ủng hộ của Băng cung, nhưng tu vi võ đạo của Hạ tiền bối lại thâm sâu khó lường. Trong Băng Cung chỉ sợ ngoài tông chủ đại nhân ra cũng chỉ có một vị trưởng lão Ngũ Khí đại tôn giả đỉnh phong mới có thể làm được chuyện này.
Mặc dù vị Ngũ Khí đại tôn giả đỉnh phong đấy là trưởng bối của hắn, hơn nữa hắn cũng giựa vào tầng quan hệ này mới có ý định chiếm lấy thánh thú nội đan. Tuy nhiên khi được Dịch Trung Thiên nhắc nhở hắn mới tỉnh ngộ, đối mặt với một đối thủ kinh khủng như vậy, cho dù là với thực lực của Băng Cung cũng không nhất định nguyện ý trêu chọc.
Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán, cuối cùng thở dài một tiếng, hoàn toàn đem ý niệm chiếm lấy thánh thú nội đan bỏ đi.
Bởi vì hắn biết, một khi hắn có ý niệm này trong đầu chỉ sợ Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ hạ sát thủ, mà hắn căn bản không thể trốn tránh.
Công việc xử lý thi thể thánh thú tương đối phiền toái, không chỉ bởi vì đám người Dịch Trung Thiên chưa bao giờ xử lý một đầu thánh thú nên còn thấy mới lạ. Hơn nữa cũng bởi vì thực lực của thánh thú vô cùng cường đại cho nên độ cứng rắn của thân thể vượt xa hơn ngàn năm linh thú, cho dù trong tay Từ Quân có thần binh lợi khí cũng khó có thể lột được da của nó.
Suốt hai canh giờ, từ trong ra ngoài tường thành đều được tẩy rửa sạch sẽ, ba người Trương Bách Lâm cũng xử lý xong toàn bộ thi thể tiên thiên linh thú, hai người Dịch Trung Thiên mới hoàn toàn xử lý xong đầu thánh thú này. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ cực kỳ.
Cho dù là một đầu thánh thú đã chết mà còn khó xử lý như vậy, thì khi nó còn sống bản thân sẽ có thực lực cường đại tới mức nào?
Vừa nghĩ tới Hạ Nhất Minh dễ dàng giết chết đầu thánh thú này, sau lưng hai người đều chảy một đống mồ hôi lạnh. Một lúc lâu sau, Từ Quân mới nhìn về phía Dịch Trung Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ.
Dịch Trung Thiên khoát tay cười khổ một tiếng, quay sang nói với nh người xung quanh:
- Tập trung các thứ lại, chúng ta đi tới chỗ Hạ tiền bối.
Ba người Trương Bách Lâm tự nhiên không hề dị nghị, mặc dù trong lòng bọn họ có chút không nỡ, nhưng không có người có ý định làm trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.