Vũ Thần

Chương 966: Tiên thiên phương Đông




Hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi mới khôi phục như bình thường, mặc dù từ Hạ Nhất Minh biết được tin tức so với người kia mang tới lại càng kinh hãi, nhưng dù sao hắn là người từng trải, sau một khoảng thời gian khiếp sợ thì rất nhanh ổn định lại.
- Hạ tiền bối, xin hỏi trong đàn cự hùng có mấy đầu ngàn năm linh thú? - Dịch Trung Thiên trầm giọng hỏi.
Hắn trực tiếp hỏi linh thú cường đại có bao nhiêu con, mà không hề có suy nghĩ Hạ Nhất Minh sẽ nói dối.
Hạ Nhất Minh chớp mắt nhìn kỹ đối phương, hắn rất muốn nói cho đối phương biết trong đám cự hùng này có cả tồn tại siêu cường - Thánh thú. Bất quá khi thấy được sắc mặt đối phương, hắn rốt cuộc đã suy nghĩ lại và không đem tin tức này nói ra.
Nếu đầu thánh thú này thức thời không ra tay thì thôi, nhưng nếu nó tự mình động thủ thì hắn cũng sẵn lòng tiễn nó lên đường.
Qua một thời gian dài quan sát, Hạ Nhất Minh đối với hoàn cảnh sinh tồn ở Bắc Cương đã có hiểu biết nhất định. Hắn cũng hiểu được nếu như chuyện gì hắn cũng tự mình xuống tay như vậy đối với đám người này chưa hẳn đã là chuyện tốt. Nếu bọn họ sinh sống ở nơi đây thì sẽ tuân thủ quy tắc sinh tồn, ở trong chiến đấu sinh tử để đột phá cảnh giới.
Dân cư Bắc Cương mặc dù có không ít, nhưng so sánh với hai phiến đại lục Đông, Tây hay vùng Tây Bắc cũng còn xa mới có thể so sánh cùng.
Tuy nhiên dân cư nơi đây lại rất dũng mãnh, cơ hồ mỗi một người đều đã tu luyện qua nội kình, trong đó tỉ lệ xuất hiện cao thủ thì cao hơn hẳn ba nơi kia.
Mọi người sinh sống trong hoàn cảnh ác nghiệt của Bắc Cương, hơn nữa lại liên tục tranh đấu sinh tồn với đám dã thú cho nên thực lực rất nhanh tăng tiến.
Nếu không như thế, Bắc Cương cũng không có khả năng với một ít dân cư như vậy mà có thể xuất hiện những cao thủ hàng đầu của thế giới. Cho nên Hạ Nhất Minh đã quyết định, trận chiến này hắn cũng sẽ không ra tay ngăn cản ngay từ đầu.
Đương nhiên, nếu gặp qua lực lượng không thể chống cự ví dụ như con thánh thú cự hùng ngoài kia, Hạ Nhất Minh sẽ không ngại chủ động xuất kích, để cho đám thánh thú này biết cường giả chính thưc của nhân loại có thực lực cao tới mức nào.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu Hạ mỗ không tính sai như vậy ngàn năm linh thú hẳn là có hai con.
- Hai con? - Sắc mặt Dịch Trung Thiên trở nên cực kỳ khó coi, trong tính toán của hắn nếu như xuất hiện một con ngàn năm linh thú như vậy, hắn cùng với đồng liêu liên thủ hẳn là có thể chống lại. Nhưng hai con mà nói thì trận chiến này không biết kết quả sẽ ra sao, bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch nhau rất lớn.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Nhất Minh, trong lòng Hạ Nhất Minh hơi động, nói:
- Tiền bối, ngài có thể tới Bằng thành là niềm vinh hạnh của chúng ta, hôm nay Bằng thành lâm vào cảnh nguy nan mong tiền bối ra tay giải cứu cho.
Hắn nói xong, hai gói quỳ xuống bái lại.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía đối phương không khỏi có thêm vài phần kỳ dị.
Một vị tiên thiên cường giả gần đạt tới cảnh giới Nhất Đường Thiên lại vì một tòa thành thị mà hướng về phía người khác để quỳ lạy thì tuyệt đối vượt ngoài ý liệu của hắn.
Bởi vậy mới thấy được, Dịch Trung Thiên đối với tòa thành này có tình cảm tương đối sâu, nếu không hắn cũng không có khả năng khi chưa xác định được thân phận của Hạ Nhất Minh đã làm nhiều chuyện tổn hại danh vọng như vậy.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Được rồi. Ta có thể thay ngươi tiếp một con ngàn năm linh thú, bất quá có thể ngăn trở đám cự hùng còn lại hay không thì phải nhờ vào bản thân các ngươi.
Dịch Trung Thiên mừng rỡ vội vàng nói lời cảm tạ Hạ Nhất Minh.
Mặc dù đám cự hùng còn lại không dễ trêu chọc vào, nhưng được Hạ Nhất Minh đảm bảo trợ giúp ngăn cản một con ngàn năm cự hùng là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hạ Nhất Minh hơi khoát tay, nói:
- Dịch huynh. Chẳng lẽ ngươi không sợ trong đám cự hùng này xuất hiện lực lượng cường đại hơn linh thú sao?
Dịch Trung Thiên bật cười nói:
- Đương nhiên vãn bối sợ. Nhưng đại khái xuất hiện ngàn năm linh thú trong đàn đã là cực hạn rồi, linh thú đã tấn chức lên cảnh giới thánh thú thường có địa bàn riêng của mình. Cho nên chúng ta tình nguyện gặp phải thú quần, cũng không muốn linh thú mọt mình đến đây, bởi vì những linh thú một mình hành động thì có khả năng rất lớn là thánh thú.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nguyên lai thú đàn ở Bắc Cương có một quy củ, bất quá đám cự hùng đến đây hôm nay khẳng định sẽ xuất hiện thánh thú, chỉ là không biết tại sao chúng lại ở lẫn trong đám này mà thôi.
Dịch Trung Thiên hướng về phía Hạ Nhất Minh cung kính một cái thật sâu nói:
- Tiền bối, khoảng cách từ bây giờ tới hửng đông nhiều nhất còn hai canh giờ, vãn bối cũng nên đi an bài một chút để mọi người có thể chuẩn bị nghênh địch một cách tốt nhất.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu phất tay ra hiểu cho đôi phương rời đi. Dịch Trung Thiên bỏ tay xuống rồi thụt lùi ra ngoài. Thậm chí, hắn còn không dám hỏi Hạ Nhất Minh khi nào thì định ra tay tương trợ, bất quá với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh nếu hắn đã đáp ứng thì giống như người ta dùng đinh cắm lên tường, không hề thay đổi.
Dịch Trung Thiên đi tới trên đầu tường thành, hắn nhìn về phương ướng Hạ Nhất Minh vừa nãy chỉ định.
Đưa ánh mắt nhìn ra xa, nhưng gi phút này bầu trời không có một tia ánh sáng nào, mặc dù tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, nhưng bản thân không có thần thông thiên lý nhãn như Bách Linh Bát, hiển nhiên là không thể thấy rõ được chuyện ở cách xa vài dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bất quá hắn cũng không nổi giận, mà lập tức nhảy xuống bên ngoài tường thành, dán sát tai xuống mặt đất lặng lẽ lắng nghe.
Dịch Trung Thiên ở trong thành có địa vị chí cao vô thượng, mặc dù hắn không phải là thành chủ đại nhân, nhưng uy vọng cùng thực lực đều hơn xa thành chủ.
Vừa thấy động tác của hắn, các thủ vệ trên tường thành nhất thời khẩn trương lên, bởi vì bọn họ biết Dịch Trung Thiên làm như vậy tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ.
Quả nhiên, nửa ngày sau Dịch Trung Thiên một lần nữa quay trở lại lên trên tường thành, ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ ngưng trọng, không có nửa điểm tươi cười.
- Người đâu, đánh trống triệu tập chiến sĩ lên tường thành chuẩn bị phòng ngự.
Thanh âm của tiếng trống theo mệnh lệnh trong nháy mắt vang lên truyền đi khắp tường thành.
Đám thủ vệ phía dưới lập tức hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi cực kỳ nhưng biến cố này lại không xa lạ gì.
Có thể sinh tồn ở Bắc Cương, hơn nữa ở đây lập thành thì cứ vài năm nhân loại lại cùng với dã thú va chạm đại quy mô một lần, cho nên đối với điều này bọn họ tương đối quen thuộc.
Tiếng trống ở trong màn đêm trong nháy mắt đã vang xa, hơn nữa chỉ một khắc sau đã truyền đi khắp cả thành.
Chỉ một lúc sau cả thành liền trở nên náo nhiệt, tiếng kêu gọi xé gió vang lên bốn phía phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng ở trên cao đứng nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc.
Người nơi này mặc dù bị tiếng trống triệu tập làm ảnh hưởng, nhưng tuyệt đại đa số người không hề lộ ra vẻ bối rối, mà ngược lại là vẻ hùng hùng hổ hổ.
Rất nhiều người từ trong nhà đi ra bắt đầu tập hợp lại phía tường thành, nhưng càng nhiều người sau khi bị mắng vài câu lại quay trở lại nhà ngủ tiếp.
Hạ Nhất Minh sau khi thấy cảnh này trong lòng không khỏi đổ mồ hôi.
Quả thật những người này vô cùng dũng cảm a, phải nói bọn họ là những người có thần kinh thép.
Bọn họ đã sớm quen thuộc cảnh cùng với dã thú chiến đấu, ngay cả dưới tình huống này cũng không hề bối rối. Chỉ là tình huống bây giờ không giống bình thường, do Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện, dã thú ở khắp nơi trở nên xao động, nếu nhân loại ở Bắc Cương vẫn giống như bình thường, không thể khiến cho bọn họ coi trọng thì tổn thất của nhân loại sẽ rất lớn.
Số lượng đuốc trên tường thành đã nhiều hơn gấp đôi, tường thành chỉ phút chốc đã sáng rõ như ban ngày.
Mặc dù vẫn như trước chưa nhìn thấy đám cự hùng xuất hiện, nhưng trong không khí lúc này đã bắt đầu tràn ngập hào khí khẩn trương.
Vài bóng người chớp động, bên cạnh Dịch Trung Thiên đã xuất hiện thêm bốn người, ngoại trừ người cùng với Dịch Trung Thiên đàm đạo lúc nãy, thì còn có ba người với trang phục khác nhau, xem phục sức trên người thì biết bọn họ không phải là người ở Bắc Cương này.
Dịch Trung Thiên nhìn về phía bọn họ khẽ gật đầu, nói:
- Các vị đã tới.
Ba người vừa đến phân biệt là hai nam một nữ, một nam một nữ thì là vợ chồng, nhìn qua đều đã ngoài bốn mươi tuổi, người còn lại thì niên kỷ hơi lớn hơn đầu đầy tóc bạc.
Lão nhân tóc bạc đưa mắt nhìn về bóng tối phía xa, nói:
- Dịch huynh, thú quần tới sao?
Dịch Trung Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng. Nhiều nhất là lúc bình minh sẽ tới đây.
Lão nhân tóc bạc hài lòng gật đầu nói:
- Bắc Cương Băng Cung quả nhiên là danh bất hư truyền, nhất cử nhất động của thú quần đều bị các ngươi nắm rõ như lòng bàn tay. Quả thật là giỏi.
Vẻ mặt Dịch Trung Thiên mặt dù rất dày nhưng bây giờ vẫn hơi đỏ lên, hắn cười hắc hắc, nói:
- Trương huynh quá khen.
Bóng người chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh cũng lên tới tường thành, ban đầu hắn vốn không muốn ngay lập tức xuất hiện, nhưng trong lòng đối với cảnh tượng người nơi đây chống đỡ lại thú quần tấn công cảm thấy có chút hứng thú, cho nên hắn tới sơm hơn dự tính.
Vừa thấy Hạ Nhất Minh, Dịch Trung Thiên lập tức tiến lên đón, thấp giọng nói:
- Tiền bối, ngài cũng tới.
Khi nghe được tiếng chân của thú quần, chút hoài nghi trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất, nhìn thấy Hạ Nhất Minh xuất hiện trên tường thành tâm tình càng mau chóng bình tĩnh lại.
Mọi người nhìn thấy thái độ của Dịch Trung Thiên thì sắc mặt đều thay đổi, trong lòng hơi phán đoán lai lịch của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, ánh mắt quét nhìn bốn người kia một lượt.
Dịch Trung Thiên vội vàng giới thiệu:
- Tiền bối, vị này chính là Tôn Quân sứ giả từ tổng bộ bổn mông tới đây.
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Vị này chính là Trương Bách Lâm - Trương huynh, hai vị này là phu phụ Trần Lâm Tây cùng Vu Tuyết Doanh.. Ba người bọn họ đều tới Đại Thân quốc phương Đông xa xôi, lần này nghe nói có thú quần tấn công cho nên mới ra tay trợ giúp một phen.
Lão nhân tóc bạc Trương Bách Lâm cười to nói:
- Dịch huynh, ngươi không cần trát vàng lên mặt ta, chúng ta lần này không quản ngàn dặm xa xôi tới Bắc Cương là muốn giết năm trăm năm linh thú, nếu như không phải vì muốn tiên thiên nội đan của linh thú chúng ta cũng không có khả năng tới nơi này chịu khổ.
Đôi môi Dịch Trung Thiên hơi lộ nụ cười khổ, đạo lý này mọi người tự nhiên hiểu rõ, nhưng có thể thẳng thắng như vậy thì không ít người.
Hắn nhìn trộm sang Hạ Nhất Minh bên cạnh, thấy ánh mắt của đối phương không có nửa điểm ba động lúc này mới thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.