Vũ Thần

Chương 954: Tình thế Bắc Cương




Là người có tu vi mạnh nhất ở đây, Ngả Cách mặc dù chưa từ đi nam xông bắc, cũng không hề rời khỏi khu vực Bắc Cương, nhưng hắn hẳn là đã nghe qua không ít tiên thiên cường giả trong truyền thuyết.
Người này vừa xuất hiện đã có thể giết chết hai đầu linh thú cường đại như vậy hắn khẳng định là tiên thiên cường giả cường đại. Bất quá theo những gì hắn biết thì đám người này có tính tình vô cùng cổ quái, chỉ cần có người làm cho bọn hắn tức giận thì sẽ rơi vào tai ương diệt vong không chừng.
Vì vậy cho nên hắn mới vô cùng cẩn thận tới gần, nhưng không nghĩ tới hắn vừa mới di động đã bị đối phương phát hi a.
Nhìn đôi mắt của Hạ Nhất Minh lòng can đảm của hắn trong nháy mắt biến mất, lập tức không để ý tới thể diện của mình trong bộ tộc mà cung kính bái lạy.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên nói:
- Đứng lên đi.
Hắn nói những lời này mang theo ngữ khí không thể chống cự lại, Ngả Cách do dự một chút cuối cùng cẩn thận đứng lên.
- Nơi này là địa phương nào? Bắc Cương Băng Cung ở nơi nào? - Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.
Thân hình Ngả Cách hơi run lên, hắn nhìn trộm về phía Hạ Nhất Minh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có vũ lực cường đại thật không hiểu hắn tu luyện như thế nào a? Bất quá, sau khi nghe thấy đối phuwong muốn tìm tới thánh đại của Bắc Cương - Băng Cung thì những nghi vấn trong lòng hắn liền buông xuống.
Cũng chỉ có cường giả trong Băng Cung mới có thể cùng với những đại nhân vật gặp gỡ.
Cúi đầu xuống, Ngả Cách run giọng nói:
- Đại nhân, thánh địa băng Cung ở tận phía Bắc xa xôi.
Chần chờ một lúc hắn nói:
- Bất quá ngài không nên tới đó lúc này, bây giờ đúng là vào khoảng nạn thú triều ngàn năm của Bắc Cương, ở bên ngoài thánh địa tụ tập vô số các quái thú cường đại, cho nên tốt nhất ngài không nên tới nơi đó.
Trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia kinh ngạc, đối với một người bình thường chưa là tiên thiên cường giả hắn làm sao có thể biết được tình huống của Băng Cung?
Trong xã hội loại người, phân loại cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, khó có ai vượt qua được giới hạn.
Ngay như trong Hạ gia trang của Hạ Nhất Minh cũng không thể biết nhiều thứ, đừng nói là Thiên Trì nhất mạch, cho dù là Hoành Sơn cũng không hề biết tới. Vậy mà một bộ tộc nhỏ chỉ hơn ngàn người này đến ngay cả Hạ gia trang cũng không bằng thì tại sao lại có thể biến được chuyện tình của thánh địa Băng Cung?
Đôi mắt hơn ngưng lại, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Mấy tin tức này ngươi từ đ mà biết được?
Ngả Cách tự nhiên không dám dấu diếm, hắn chăm chú trả lời:
- Đại nhân, đây là lệnh do sứ giả của thánh địa truyền xuống, muốn chúng ta mấy năm gần đây tận lực rời xa thánh địa, đợi đến khi nạn thú triều kết thúc mới có thể quay lại.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, lúc này hắn mới hiểu được.
Trong Bắc Cương cũng không có một quốc gia nào, mà do vô số các bộ lạc của loài người tạo thành.
Bời vì không có hoàng thất tồn tại, cho nên tất cả mọi người đều lấy Băng Cung làm chủ, coi Bắc Cương đệ nhất đại phái trở thành tồn tại chí cao vô thượng.
Hơi gật gù vài cái, Hạ Nhất Minh cao giọng hỏi:
- Đã như vậy các ngươi vì sao còn không mau chóng rời đi?
Ngả Cách cười khổ nói:
- Đại nhân, chúng ta ở nơi này đã là rời xa trung tâm của thánh địa, nếu tiếp tục tiến thêm vài ngày thì đã rời khỏi Bắc Cương rồi.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn thì thầm tính toán một chút, mặc dù Ngả Cách không nghe rõ hắn nói gì nhưng cũng không dám hỏi.
Kỳ thật từ nơi đây tới biên giới Đại Thân quốc của phương Đông cùng vùng Tây Bắc còn một đoạn đường khá dài, nếu di chuyển đại quy mô thì phỏng chừng phải đi hết chừng mười ngày nửa tháng mới đến nơi.
Những người này sở dĩ không rời đi cũng không phải là vì nơi này là biên cảnh của Bắc Cương, mà là bởi vì không nỡ rời xa gia nghiệp của mình.
Hơi lắc đầu, Hạ Nhất Minh hơi thở dài một tiếng, bản thân mình chỉ có thể cứu bọn họ một lần, nhưng không thể cứu được cả đời. Nếu như không chịu rời đi xa hơn thì chỉ có cách cầu khẩn không cho quái thú có cấp bậc linh thú tiến lại đây một lần nữa.
- Khoảng cách từ đây tới Băng Cung còn xa lắm không? - Hạ Nhất Minh do hỏi.
Ngả Cách hơi cúi thấp đầu xuống, hiển nhiên Bắc Cương Băng Cung ở trong tâm trí hắn có vị trí tối cao vô thượng cho nên khi nghe thấy cái tên này thần thái của hắn lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều.
- Bẩm đại nhân, thánh địa ở phương Bắc xa xôi, từ nơi này muốn tới đi ít nhất phải một năm thời gian mới có thể tới được.
- Một năm? - Thanh âm của Hạ Nhất Minh hơi đề cao lên, đây là nói giỡn sao? Vẻ mặt Ngả Cách hơi có chút sợ hãi nói:
- Đại nhân, nếu là tiểu nhân đi thì phải mất thời gian một năm, nhưng ngài thì hẳn là sẽ nhanh hơn.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được, hắn tức giận liếc mắt nhìn đối phương một cái trong lòng hơi có chút xấu hổ.
Tốc độ của hậu thiên cao thủ làm sao có thể so sánh được với Bạch Mã Lôi Điện, người này di chuyển có lẽ sẽ mất một năm, nhưng nếu hắn toàn lực di chuyển như vậy chỉ vài ngày đã tới Băng Cung.
Vỗ nhẹ lên lưng Bạch Mã, Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng đạp đạp chân tựa hồ tùy thời có thể rời đi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút nói:
- Khoảng cách của các ngươi từ đây tới Băng Cung vẫn còn gần, nếu có thể thì hãy nhanh rời đi.
Thanh âm của hắn chưa dứt thì Bạch Mã Lôi Điện đã hóa thành một đạo bạch quang lao đi.
Ngả Cách trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một người một thú đã biến mất tại chỗ, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy một về màu trắng lóe lên rồi biến mát.
Tốc độ như vậy đối với hắn mà nói đã tạo thành rung động quá lớn.
Trầm tư một lúc lâu, Ngả Cách quay đầu lại, cả thôn đã trở thành một đống hỗn độn, mặc dù thời gian hai đầu linh thú tiến vào cũng không dài nhưng lực phá hoại của bọn chúng lại không thể nổi.
- Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lục lão là một trong số những ít người có danh vọng của thôn đi ra, ánh mắt của hắn vô cùng bi thống, ánh mắt không hề có tiêu điểm nhất định, rõ ràng là đang rất xúc động.
Ngả Cách nhìn hai đầu linh thú cháy đen nằm trên mặt đất, gương mặt hiện lên một tia chua xót, hắn hung hăng nói:
- Người đâu? Rút da lột gân chúng cho ta, đêm nay chúng ta sẽ ăn thịt chúng.
Từ trong thôn truyền ra những tiếng hân hoan nồng nhiệt, đối với quyết định này hiển nhiên không hề có người nào phản đối.
Gương mặt Ngả Cách dần khôi phục lại bình tĩnh, hắn thở dài nửa ngày nói:
- Thôn của chúng ta đã bị phá hủy, cõ lẽ đây chính là thiên ý a.....
Sang tới ngay thứ hai, cả thôn bắt đầu di chuyển, bọn họ mng theo hết những thứ còn giá trì di chuyển về phía Nam. Bất quá bọn họ cũng không tiến vào trong cảnh nội Đại Thân quốc, hay khu vực Tây Bắc mà ở vùng biên giới hạ trại nghỉ ngơi để chờ đợt thú triều rút đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trên khắp Băng Cương mỗi thời khắc đều có thể phát sinh chuyện tương tự như bộ lạc này.
Chỉ bất quá có linh thú và quái thú có thể diệt toàn bộ thôn làng, mà cũng có quái thú hay linh thú bị loài người giết chết.
Loại tình huống này sẽ tiếp tục duy trì cho đến khi Thiên Niên Băng Đảo biến mất mới thôi.
Ngàn năm luân hồi, giờ phút này đã bắt đầu mở ra....
Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng huy động bốn vó quay trở lại chỗ hai người Đế Thích Thiên.
Đúng như Hạ Nhất Minh dự tính, hai vị Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả này không có ý định rời đi, mà ở lại một chỗ chờ đợi.
Ở trước mặt bọn hắn lúc này xuất hiện một cách bàn gỗ cùng hai chiếc ghế, cũng không biết ai mang ra một bộ ấm trà cùng bàn cờ, hai người vừa thưởng thức trà vừa đánh cờ trông vô cùng tao nhã.
Cách bọn họ không xa, Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân song song đứng, tựa hồ như hai pho tượng giữa vùng tuyết trắng.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Hai vị thật sự là có hứng thú a.
Đế Thích Thiên ngẩng đầu lên, hắn đưa tay chỉ về một chén trà nói:
- Đến làm một chén.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay nói:
- Cảm tạ ngài nhưng không cần.
Đối với hắn mà nói dù là danh trà hay rượu ngon c không có bất cứ lực hấp dẫn nào. Có lẽ theo tuổi ngày một lớn lên, lịch duyệt cũng nhiều hơn, hắn đã thay đổi cái nhìn của mình về hai thứ này, nhưng tối thiểu thì bây giờ vẫn còn giữ nguyên quan niệm này.
Cát Ma Phàm Thù bình tĩnh đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh, hắn cũng không hề hỏi kết quả chuyến đi. Bởi vì hai người đều ở nơi này có rất ít quái thú thường lui tới, ngay cả có quái thú cũng chỉ là một ít dã thú bình thường mà thôi.
Dù sao, khoảng cách từ nơi này đến Bắc Cương Băng Cung còn rất xa, nếu ở chỗ này có thể gặp phải thánh thú vương giả, như vậy đám thánh thú này đã có thực lực dọn sạch đại lục rồi.
Đế Thích Thiên đưa tay xóa bàn cờ, hắn đứng lên nói:
- Chúng ta phải đi thôi.
Dứt lên tay hắn nhẹ nhàng vung lên, chiếc ghế ngồi, bộ ấm trà cùng bàn cờ theo đó mà biến mất. Cát Ma Phàm Thù tức giận trừng mắt nhìn lão, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt hồ nghi nhìn bọn họ, không biết hai vị cường giả này đã xảy ra mâu thuẫn gì mà như vậy?
- Hắn sắp thua - Thanh âm của Bách Linh Bát nhẹ nhàng truyền vào trong tai Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh giật mình hỏi:
- Cái gì?
- Vừa rồi bọn họ đánh cờ, Đế Thích Thiên sắp bị thua.
Hạ Nhất Minh l này mới hiểu được, hắn đưa vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn Đế Thích Thiên, nguyên lai với thân phận cường giả của bọn họ cũng có thể làm ra chuyện này.
Đế Thích Thiên đột nhiên quay đâu fnois:
- Hạ huynh đệ vừa rồi có phát hiện gì?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi nghiêm lại, đem quá trình vừa rồi kể lại một lần.
Nghe tới thôn làng bị phá không phải là linh thú bình thường, mà chính là tiên thiên linh thú thì sắc mặt hai vị cường giả này trở nên vô cùng khó coi.
- Ở nơi đây cũng có thể gặp tiên thiên linh thú à? - Đế Thích Thiên bình tĩnh nói:
- Lần này quái thú Bắc Hải khuếch trương địa bàn thật sự là rộng.
Đôi mắt Cát Ma Phàm Thù nhẹ nhàng chuyển động, hắn đột ngột nói:
- Đế huynh, mấy ngàn năm trước, quai thú tựa hồ cũng không có lần nào bạo động như thế này?
Đế Thích Thiên bình tĩnh gật đầu, nói:
- Mấy lần thú triều trước đều là nhằm vào Băng Cung, về phần ở đây có thể gặp quái thú đã là rất hiếm, có chăng cũng chỉ là một ít dã thú phổ thông chứ không hề thấy xuất hiện tiên thiên linh thú.
Lòng Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nói:
- Hai vị nói vậy là....
Đế Thích Thiên chậm rãi gật đầu nói:
- Quái thú cường đại tựa hồ là biểu hiện lần Thiên Niên Băng Đảo này đã xuất hiện biến dị.
Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều dâng lên đấu chí tận trời.
Thần đạo trong truyền thuyết.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.