Bốn vó Lôi điện khẽ chà sát trên đất như súc tích lực lượng.
Từ khi Lôi điện tấn giai Thánh thú hơn nữa lại ở trong Tử khi Đông Lai củng cố cảnh giới chưa ai có thể đỡ được lôi điện công kích của nó.
Cho dù Sở Hao Châu với lực lượng lôi điện của nó cũng bó tay xin hàng, huống chi là người không quên biết kia.
Nó không cam chịu, quang mang tím sẫm bắt đầu ngưng tự trên chiếc sừng.
Nhưng Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đầu nó khiến nó lập tức thu liễm lại.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe sáng, biểu hiện của đối phương càng cường đại hắn càng hưng phấn. Bởi hắn biết , tu vi võ đạo của đối phương đều từ Ngũ hành Luân hồi bi tịch trong Thần đạo chi thư mà ra. Bởi vậy có thể thấy Thần đạo chi thư này cường đại ra sao. Chỉ cần hắn nắm giữ nó, hơn nữa tu luyện thành công, như vậy trên con đường tu luyện càng tiến xa hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cổ tay vung lên, Ngũ sắc quang mang mãnh liệt phát ra bao trùm hắn cùng Lôi điện. Theo sau Hạ Nhất Minh cưỡi Lôi điện như kỵ sĩ bắn thẳng về phía Ngũ gia Lão tổ.
Vũ Phi Dương nhìn một màn này trong lòng cảm thấy ngổn ngang cảm xúc. Nếu biết kết quả thế này bọn họ tuyệt đối sẽ không có chủ ý với Hạ Nhất Minh.
Chỉ là đã tới tình trạng này, có dừng lại cũng đã muộn.
Ấnh mắt xoay chuyển nhìn lại Bách Linh Bát đang đứng đơn độc, Vũ Phi Dương chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Lúc này Bách Linh Bát vẻ mặt không chút biểu cảm đứng cạnh bảo trư. Gã đối với cuộc chiến này dường như không chút hứng thú, dĩ nhiên không có ý hỗ trợ.
Vũ Phi Dương đứng đằng xa nhìn lại, trong lòng cầu khẩn , người này ngàn vạn lần không nên ra tay.
Bách Linh Bát cùng Vũ gia lão tổ chiến đấu bản thân Vũ Phi Dương hoàn toàn thấy rõ. Có thể chống lại Lão tổ tông hơn nữa nghe nói đã từng chiến thắng Thần Toán Tử, lão không có bất cứ cơ hội thắng nào. Chỉ cần người kia đứng im tại chỗ, không hề ra tay đã là kết quả tốt nhất rồi.
Bên cạnh Bách Linh Bát, đầu heo trắng đang điều khiển chín đầu Hỏa long vần vũ trên trời, khóa chặt hai vị Ngũ khí Tôn giả cường đại tới từ Tây phương.
Hai vị Tôn giả sớm đã xuất ra thần binh lợi khí, nhưng đáng tiếc chính là, mặc dù bọn họ cố gắng cách nòa cũng không thoát khỏi tầm khống chế của chín đầu Hỏa Long.
Chín đầu Hỏa long vần vũ trên không biến bầu trời thành hỏa hải.
Một vài cao thủ Vũ gia sau khi tỉnh lại thấy được cảnh này sắc mặt không khỏi đại biến, cấp bậc giao chiến này không phải bọn họ có thể tham gia.
Cho dù đám Tôn giả bình thường như Vũ Vô Thường cũng chỉ đứng xa quan sát. Bọn họ vốn cũng muỗn tới nhưng chưa được Vũ lão tiên sinh cùng Vũ Phi Dương ra lệnh, căn bản không dám tiến tới một bược.
Tạp Lợi Tân cùng Ma Đặc Kỳ dựa lưng mà đánh. Thế lực của hai người tại phương Tây tuyệt đối không thể dùng hai từ " Bằng hữu" để miêu ta. Bất quá lúc này bọn họ nguyện vứt bỏ chung lưng nghênh địch. Hỏa long của đối phương thật sự cường đại, thứ thần binh lợi khí kia quả thực không nên tồn tại.
Với kiến thức của bọn họ dĩ nhiên đã từng nghe tới Cửu Long Lô, nhưng nếu như từ thân thể bảo trư xuất hiện bọn họ khẳng định sẽ cho rằng nó là một kiện thần khí mô phỏng. Bất qua bảo trư phun ra lại là đinh ba chín răng, vũ khí này trước giờ chửa từng gặp khiến trong lòng bọn họ xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ đến cùng cực.
Sau khi bị Hỏa long vây khốn, bọn họ ngay cả việc chạy trốn cũng không làm được, chỉ còn cách toàn lực chống cự, hi vọng kéo dài tới khi kiện thần binh lợi khí kia suy giảm mà chạy trốn.
Dù sao bảo trư mặc dù có thể vây khốn họ bằng thực lực bản thân, cho dù bị chín đầu Hỏa Long vây kín, chỉ cần một đầu biến mất hoặc suy yến bọn họ sẽ có cơ hội.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra, Hỏa long lai lịch không tầm thường, còn xa Hỏa Long trong thần khí mô phỏng Cửu Long Lô có thể so sánh.
Đây chính thức là Hỏa Long trong thần khí Cửu Long Lô được đám Hỏa Long tự thân luyện chế. Bởi thế uy lực cường đại bậc nhất thiên hạ, muốn chờ lực lượng của chúng suy yếu, cho dù chờ chừng năm rưỡi thời gian cũng đừng mong chúng suy yếu.
Trận chiến bên kia Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện liên thủ, lực lượng thậm chí còn mạnh mẽ hơn Vũ gia lão tổ một bậc. Sau vài lần công kích lúc này bọn họ cũng chiếm được ưu thế lớn hơn.
Sau vài lần nếm quả đắng, Vũ gia lão tổ lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Lão trên không trung sử dụng phi kiếm đánh tới, hơn nữa lực lượng phi kiếm càng lức càng cường đại hơn rõ ràng sự kết hợp ý niếm cùng chân khí mang lại hiệu quả.
Hạ Nhất Minh vốn chỉ quang hóa một kiện thần binh, sao có thể so sánh với Phi kiếm thuật của đối phương? Bởi thế lúc này hắn dùng Ngũ sắc quang mang bao phủ toàn thân, hoàn toàn phòng thủ.
Phương thức chiến đầu của hai bên cũng không phải diễn ra trong thời gian ngắn, thậm chí có thể duy trì tới vô hạn.
Nhưng ngay lúc này, trong vòng bao phủ của Ngũ sắc quang mang, Hạ Nhất Minh nhanh chóng lấy ra Không gian giới chỉ, động tác của hắn cực nhanh đã xuất ra Cực Quang Kiếm.
Giữa không trung Vũ gia lão tổ đang điều khiển phi kiếm đâm tới, hơn nữa song quyền tiếp tục mãnh liệt công kích Hạ Nhất Minh.
Đối với hết thảy Hạ Nhất Minh cũng không để ý nữa, hắn một mực thúc dục Ngũ sắc quang mang ngăn cản thế công của đối phương. Lôi điện lúc này cũng cẩn thận quan sát, một khi đối phương tới gần nó sẽ xuất ra một đạo lôi điện đánh tới.
Mặc dù tia chớp của nó xem chừng không gây tổn thương trí mạng tới Vũ gia lão tổ nhưng chỉ có bản thân lão biết, mùi vị của tia chớp này tuyệt đối không dễ chịu.
Ngũ sắc quang mang chợt mở rộng gấp đôi, hơn nữa xuất hiện một quang mang tím sẫm.
Vũ gia lão tổ sắc mặt vô cùng ngưng trọng, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện phối hợp vô cùng nhàn nhã, dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới " nhân thú hợp nhất"
Bọn họ phối hợp uy lực không chỉ tăng gấp hai lần, điều này quả thực rất khó đối phó.
Bất quá khiến Vũ gia lão tổ cảm thấy giá lạnh trong tim chính là lão mơ hồ cảm nhận được Hạ Nhất Minh đang chuẩn bị âm mưu quỷ kế gì. Hơn nữa những biến hóa lúc này khẳng định là nhằm vào lão.
Chỉ là sắc mặt lão ngưng trọng nhưng cũng không lùi bước, ngược lại có vẻ mong chờ.
Lấy thực lực của lão ngưng tụ thành Ngũ sắc bảo giáp, ngay cả lực lượng lôi điện cũng có thể chống đỡ, vậy còn gì không thể phòng ngự đây?
Trong quang mạc (màn ánh sáng) chân khí mênh mông của Hạ Nhất Minh mãnh liệt tiến vào Cực quang Kiếm , thanh kiếm này chậm rãi biến mất trong tay hắn.
Mặc dù bàn tay Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nhưng trong mắt hắn tuyệt đối không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào.
Hai mắt hắn sáng lên, sau đó khép lại, miệng lầm bầm như đang tính toán gì. Sau đó hai mắt mở lên, ánh mắt đầy vẻ kích động.
Hắn giục Lôi điện nhằm thẳng hướng Vũ gia lão tổ phóng tới.
Vũ gia lão tổ nhẹ nhàng vung quyền hóa giải công kích của đối phương, bất quá lúc này quang mang đầy trời đột nhiên biến mất.
Hạ Nhất Minh một tay chỉ thẳng về phía Vũ gia lão tổ, trên mặt xuất hiện nụ cười như đã đoán trước.
Bất luận Hạ Nhất Minh hay Lôi điện ánh mắt đều như đang nhìn một người chết vậy.
Vũ gia lão tổ kinh sợ, lông tóc cả người dựng đứng, lão đã cảm nhận được một cỗ nguy cơ tử vong áp sát chính mình.
Loại cảm giác bất an này tuyệt đối lần đầu tiên lão gặp phải, cho dù trước đây đối mặt cùng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả lão cũng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như lúc này.
Quát nhẹ một tiếng, hai mắt lão sáng lên, bởi lão mơ hồ cảm nhận được nguy cơ này từ đâu mà tới.
Hai mắt lão ngưng lại, gắt gao nhìn vào hư không.
Ở nơi đó tất cả đều bình thường nhưng tiếng xé gió rất nhẹ không thể che giấu được lão.
Chỉ là trong đôi mắt lão không phát hiện bất cứ vật nào, giống như tiếng động kia do một vật ẩn mình tạo ra. Tròng mắt lão thoáng hiện lên vẻ kinh dị, thần binh lợi khí có năng lực mà ngay cả mắt cũng không nhìn thấy?
Song quyền nắm chặt, lão hung hăng đánh tới.
Một quyền này có thể nói là toàn lực ứng phó, bất luận vật tiến tới có bao nhiêu cổ quái lão cũng có thể khẳng định, nó sẽ bị một quyền này hủy hoại.
Từ âm thanh phát hiện ra phương hướng kết hợp cùng song quyền khiến lão hoàn toàn chặn được kiện thần binh lợi khí kỳ dị đó.
- Ha ha...
Vũ lão tiên sinh cất tiếng cười lớn, nói:
- Hạ huynh đệ. Ý tốt của ngươi ta xin nhận.
Giọng nói của lão vừa phát ra lập tức đã phát hiện được tình cảnh khó tin. Truyện "Vũ Thần Từ trên bả phi kiếm bắt được một đạo quang mang như tia chớp bắn tới, lão ngay cả phản ứng cũng không kịp , bị tia chớp này đánh trúng.
Trên người lúc này tồn tại Ngũ sắc bảo giáp nên những công kích bình thường, thậm chí ngay cả lực lượng của cao thủ đồng gia cũng không có khả năng khiến lão bị thương.
Bởi thế Vũ lão tiên sinh không có ý nghĩ né tránh trong đầu, lão ưỡn ngực nghênh đón.
Quang mang kia va chạm cùng bảo giáp khiến nụ cười tự tin vừa rồi của Vũ lão tiên sinh nhất thời đông cứng lại.
Quang mang này không ngờ xuyên qua bảo giáp cứ thế đâm thủng một lỗ trên thân thể lão.
Vũ lão tiên sinh trợn trừng hai mắt, lão kinh hãi nhìn thân thể chính mình.
Ngũ sắc quang mang chợt vỡ tan, bảo giáp cũng theo đó tiêu tán.
Vũ lão tiên sinh lúc này hơi thở hỗn loạn cố gắng đè nén áp lực trong thân thể.
Lão không cách nào tưởng tượng được trong thiên hạ còn có ánh sáng sắc bén đến thế.
- Xoảng.
Một âm thanh dễ nghe vang lên tựa hồ như có vật gì rơi trên mặt đất, phi kiếm giữa không trung đánh trúng một người lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vũ lão tiên sinh mờ mịt ngẩng đầu, lão gằn từng chữ nói:
- Bắc Hải Cực Quang.