Vũ Thần

Chương 431: Vui quá hóa buồn




Thân hình con bảo trư từ từ phát sáng. Bất cứ một chút hắc vụ nào tiếp xúc với nó đều nhanh chóng bị đẩy ra xa. Ngay lập tức, xung quanh người con bảo trư và hắn xuất hiện một khoảng không gian rộng hơn trượng. Trong không gian đó không hề có một chút hắc vụ nào hết.
Hạ Nhất Minh há miệng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Một lúc sau, hắn mới hiểu được. Trong Quỷ Khốc lĩnh, cho dù Kim Chiến Dịch mạnh như vậy thì vẫn cảm thấy nguy hiểm. Còn Bách Linh Bát có thể tiến vào đây lại chẳng có gì là lạ. Bởi nơi này cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì cũng đừng mơ tưởng ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng con bảo trư thì lại khác. Mặc dù nó cũng không phải là người nhưng cũng là con linh thú thông minh nhất mà hắn gặp từ trước tới nay. Chắc chắn nó cũng sẽ bị âm khí và sát khí trong Quỷ Khốc lĩnh ảnh hưởng.
Nhưng thực tế, con bảo trư lại chẳng quan tâm tới điều đó, vẫn bám theo Bách Linh Bát đi vào.
Lúc trước, Hạ Nhất Minh không nghĩ tới điều đó, nhưng chứng kiến quanh cảnh trước mặt thì suy nghĩ trong lòng hắn lại linh hoạt hẳn lên.
Nhớ tới thái độ của con Hỏa long trong Cửu Long lô với bảo trư, Hạ Nhất Minh lại tự hỏi không biết lai lịch của nó thế nào?
Hắn muốn trở về Thiên Trì sơn để hỏi chuyện này, nhưng nghĩ tới việc nếu để cho nó quay về đó thì rất khó đi theo mình, hắn liền bỏ qua ý định đó.
Cơ thể con bảo trư càng lúc càng sáng. Chẳng khác gì một mặt trời nhỏ trong làn hắc vụ.
Hạ Nhất Minh sờ sờ cằm. Mặc dù biết rõ làm như thế chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức nhưng cứ nhìn cơ thể nửa đen nửa trắng của bảo trư, hắn lại thở dài một tiếng, không ngăn nó ăn đá năng lượng nữa.
Nửa canh giờ sau, con bảo trư mới ngừng lại. Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn viên đá trắng một lúc, thấy thể tích của nó đã giảm đi năm lần.
Hạ Nhất Minh ước lượng một chút thì trọng lượng của nó cũng giảm đi khoảng một phần năm. Có thể thấy, nhu cầu của con bảo trư với đá năng lượng cũng không lớn.
"Hừ hừ"
Những tiếng kỳ lạ phát ra từ trong lòng hắn khiến Hạ Nhất Minh ngạc nhiến cúi xuống rồi không khỏi dở khóc dở cười. Con bảo trư đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Hắn cười khổ, không biết làm thế nào. Dù gì thì con bảo trư cũng là một con linh thú thông minh, nhưng nó chẳng đề phòng hắn, hay sợ hắn rút da lột gân nó. Tính tình của nó như vậy mà vẫn còn sống đến giờ thì đúng là chuyện không tưởng.
Có điều, nghĩ kỹ thì thấy chuyện này vẫn bình thường. Trên Thiên Trì sơn có lão tổ tông tự mình án ngữ. Chẳng có kẻ nào dám ăn gan hùm mà đi vào bắt trộm của lão.
Sau khi con bảo trư ngủ thiếp đi, ánh sáng xung quanh từ từ thu lại. Trong nháy mắt, bán kính của nó đã rút lại chỉ còn một nửa, khiến cho Hạ Nhất Minh yên tâm. Sau đó, tốc độ thu lại của nó càng lúc càng chậm, cho đến khi vừa đủ bao phủ Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát liền ngừng lại.
Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được lớp da của con bảo trư đang có một sự thay đổi. Hắn ngập ngừng một chút, rồi xoa nhẹ lên da của con bảo trư. Bất chợt, bộ lông màu đen lả tả bay xuống đất.
Hạ Nhất Minh kinh hãi, tập trung nhìn kỹ thì thấy khi lớp lông đen rụng hết lại xuất hện một bộ lông mới, trắng nõn như tuyết, giống hệt như lớp lông ban đầu của nó.
Nhất thời, Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve con bảo trư. Trong khoảng thời gian một chén trà, toàn bộ lông trên người nó đều thay đổi. Không chỉ có lớp lông màu đen mà ngay cả lớp lông màu trắng cũng thay đổi một lần.
Toàn thân nó hoàn toàn trở lại như trước, thậm chí còn sạch sẽ và mềm nhẵn hơn.
Hạ Nhất Minh nhận thấy năng lực này của bảo trư gần như của Bách Linh Bát. Tất nhiên, Bách Linh Bát có bị đứt chân cũng không sợ còn bảo trư chưa có được năng lực đó. Có lẽ, năng lực của nó chỉ sau khi bị biến dạng mới lộ ra.
Cuối cùng, sau khi thay xong lông, con bảo trư ngáp một cái thật to rồi mở hai mắt. Khi thấy bộ lông trở lại bình thường, nó liền mừng rỡ rối rít.
Hạ Nhất Minh giơ ngón tay cái lên với nó. Con bảo trư liền ngẩng đầu, ưỡn ngực, thể hiện rõ sự đắc ý.
Chợt nghĩ ra vấn đề gì đó, Hạ Nhất Minh không để ý tới bảo trư, mở miệng nói:
- Bách huynh! Trong hoàn cảnh không nhìn thấy mà huynh vẫn có thể cảm nhận được thiết bị theo dõi hay sao?
Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:
- Có thể! Nhưng ta không lần theo thiết bị theo dõi mà dùng Thiên lỹ nhãn để tìm ngươi.
Khi Bách Linh Bát để lộ bản lĩnh cách xa hơn mười dặm mà vẫn nhìn thấy người khác, Hạ Nhất Minh liền gọi nó là Thiên Lý nhãn.
Sững người, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Thiên Lý nhãn của huynh không bị hạn chế hay sao?
- Cũng có hạn chế nhưng không nhiều. Trong vòng ba trăm thước có thể nhìn thấy mặt người khác.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết. Hắn hít một hơi, nói:
- Bách huynh! Nhìn giúp ta xem quanh đây có người hay không? - Bách Linh Bát cũng chẳng quay người nhìn xung quanh, nói luôn:
- Trong vòng ba trăm thước không có người nào.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Cảm nhận trong phạm vi ba trăm thước, hắn cũng có thể. Mặc dù Thuận Phong nhĩ có thể nghe thấy động tĩnh ở xa, nhưng nếu đối phương ngồi im, ngay cả thở cũng không có thì Hạ Nhất Minh cũng khó mà biết được. Nhưng có Thiên Lý nhãn của Bách Linh Bát, hắn cũng chẳng còn kiêng kỵ nữa.
Bình tĩnh lại, Hạ Nhất Minh thấp giọng hỏi:
- Bách huynh! Ngươi có biết lai lịch ba vị tôn giả hay không?
Bách Linh Bát lắc đầu, nói:
- Vóc người bọn họ có chút cao lớn. Trong số đó có một người hình như là cao thủ phương Tây. Nhưng ta không biết lai lịch của bọn họ.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Tôn giả phương Tây? - Hắn nhăn mặt nhăn mày, nghĩ tới việc cách đây một tháng. Có điều, đối với người đó Hạ Nhất Minh cũng không để tâm lắm.
Ngày xưa, Kim Chiến Dịch đến phương Tây khiêu chiến khiến cho một vị cao thủ cấp bậc tôn giả đuổi giết. Vì vậy mà với người phương Tây, Hạ Nhất Minh cũng chẳng có hảo cảm.
- Hai người còn lại thì một người có lẽ là sát thủ Hoàng Tuyền môn. Còn người kia thì không thể đoán được. - Bách Linh Bát tiếp tục nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh cảm giác được có chuyện gì đó không ổn. Nếu không, Hoàng Tuyền môn cũng không phái ra thích khách cấp bậc tôn giả. Mà người còn lại càng khiến Hạ Nhất Minh đau đầu.
"Ngao"
Đột nhiên, một âm thanh đau đớn từ xa vọng tới. Hạ Nhất Minh ngẩn người, đoán:
- Bộ tộc Lang Đồ Đằng đến?
Hắn với bộ tộc Lang Đồ Đằng có thù cực sâu. Thủy Viễn Cận chết dưới liên thủ của hai bộ tộc Lang, Xà. Còn hắn thì truy sát ngàn dặm giết chết tất cả đám sứ giả của bọn họ. Mối thù đó cho dù là ai cũng không thể bỏ qua.
Vì vậy, Hạ Nhất Minh hết sức dị ứng với tiếng sói tru. Hắn tập trung lắng nghe một chút chỉ biết được trong tiếng gió còn có thanh âm của một người nào đó vọng lại.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng trong Quỷ Khốc linh, bất kỳ người nào nghe thấy thanh âm đó thì trong mắt đều có chút tiếc hận.
Ở một cái góc không người, Vũ Vô Thường nuốt xong Giáp Hoàng đan, thở dài, nói:
- Không ngờ, nhanh như thế đã có người không chịu nổi áp lực mà bị điên. - Sau đó, hắn duỗi tay, cẩn thận cảm nhận âm khí và sát khí trong làn hắc vụ. Một lúc sau, hắn thì thào nói:
- Âm khí và sát khí ở đây hình như mạnh hơn lần trước. Không biết có chuyện gì xảy ra nữa?
Tất cả những người đi vào đó đều có cùng suy nghĩ. Bất kỳ ai, cho dù có hay không quan hệ với người đó cũng đều xuất hiện cảm giác buồn bã.
Mấy người gần với nơi có tiếng tru phát ra đều thầm kêu đen đủi. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu vực đó. Cho dù ai cũng không muốn động chạm tới một kẻ ddien.
Bách Linh Bát nghe ngóng một chút, nói:
- Đây không phải là tiếng sói. - Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Vậy đó là cái gì?
- Là người.
Hạ Nhất Minh tức giận nhìn hắn, nói:
- Bách huynh! Ngày xưa, Tác Qua cũng từng phát ra thanh âm như vậy.
- Không giống. - Bách Linh Bát nghiêm túc nói:
- Tác Qua bắt chước thanh âm của Hồng Lang vương nên trong đó có lý trí. Còn tiếng tru vừa rồi giống của một kẻ điên hơn.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt. Lắng nghe kỹ lại thanh âm đó nhưng vẫn không phát hiện ra sự khác biệt. Hắn nhíu mày, nói:
- Ta vẫn không phân biệt được.
Hai mắt Bách Linh Bát lóe lên tia sáng, nói:
- Phân biệt hai loại thanh âm đó thực ra rất đơn giản.
Nói xong, hắn mở miệng, phát ra một tiếng hú. Trong tiếng hú của hắn ẩn chứa một sự cao ngạo. Ngay sau đó, hắn lại tru lên một tiếng, giống hệt thanh âm vừa rồi.
Hai thanh âm phát ra liên tiếp khiến cho Hạ Nhất Minh phân biệt được một chút. Hắn mỉm cười nói:
- Bách huynh! Huynh mô phỏng tốt lắm. Một người có sự cao ngạo còn một kẻ lại điên cuồng không có lý trí.
Bách Linh Bát gật đầu một cái. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía xa, nói:
- Có tin xấu, ngươi có muốn nghe không?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
- Tin xấu nào?
Bách Linh Bát nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi phát ra tiếng tru khiến cho người kia nghe thấy. Hắn đang chạy tới đây.
Hạ Nhất Minh:
- ..................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.