Bước đi trong tường tháp có cảm giác hoàn toàn khác với trong lòng đất. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã điều chỉnh chân khí trong cơ thể gần như giống hệt với nguồn năng lượng trong tháp nhưng vẫn có thể cảm ứng được một chút bài trừ của nó.
Vì thế mà động tác của hắn vô cùng chậm rãi, nhưng cũng đủ để tiến vào trong tháp là được rồi.
Đột nhiên, trước mặt hắn trở nên hết sức sáng sủa. Trong ngọn tháp phần lớn các hành lang đều có một ngọn đèn nhỏ. Mặc dù không sáng lắm nhưng với những người tu luyện cũng chẳng khác gì ban ngày.
Từng chút, từng chút một Hạ Nhất Minh xuyên qua tường mà vào. Trên mặt hắn có chút đắc ý. Sau đó, nhẹ nhàng như một con mèo, Hạ Nhất Minh đi thẳng lên tầng hai.
Mặc dù, hắn mới theo Kim Chiến Dịch đến đây có một lần nhưng đường đi đã hoàn toàn nhớ rõ.
Vị trí của võ khố chính là tầng thứ năm. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không leo thẳng lên đó bởi bên ngoài võ khố, trong căn phòng nhỏ có một vị tôn giả canh giữ. Muốn lẻn qua mặt người đó, Hạ Nhất Minh vẫn chưa có đủ sức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lòng vòng trong tầng thứ tư một lúc, cuối cùng Hạ Nhất Minh đi tới một gian phòng. Bên trong căn phòng chứa toàn những thứ đồ vật linh tinh.
Trên đường đi, Hạ Nhất Minh vô cùng cẩn thận không hề kinh động tới bất kỳ ai. Mà bốn tầng dưới rõ ràng không có một cường giả siêu cấp nào, cho dù là cường giả Nhất đường thiên cũng không có.
Hạ Nhất Minh đoán được có lẽ cường giả cấp bậc tôn giả đều ở những tầng trên của ngọn tháp. Còn cấp bậc dưới tôn giả không hề có tư cách được ở trong tháp.
Vì thế nên khi hắn đi lại trong bốn tầng dưới cơ bản là không có người nào phát hiện.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, nếu hắn nhớ không lầm thì bên trên căn phòng này chính là khu vực bên trong võ khố. Chính xác thì nó là căn phòng mà Kim Chiến Dịch đi vào lấy thư tịch.
Khi Kim Chiến Dịch mở cửa căn phòng đó, Hạ Nhất Minh đã sử dụng Thuận Phong nhĩ nghe ngóng. Hắn xác định được ngoại trừ vị cường giả tĩnh tu bên trong căn phòng nhỏ ra, còn lại không hề có người nào khác.
Đã đi tới được đây, hiển nhiên Hạ Nhất Minh không cam tâm tay không ra về. Hắn hít một hơi thật sâu, nhiệt độ trên cơ thể gần như biến mất, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng chẳng còn. Đây là mức độ ẩn thuật cao nhất mà hắn có thể thực hiện được.
Thân thể của hắn giống hệt như một chiếc lá, lặng lẽ bay lên trên nóc phòng. Hạ Nhất Minh đưa tay, dính chặt trên đó. Một luồng chân khí thổ hệ từ trong đan điền của hắn tuôn ra.
Vào lúc này, hiệu quả thần kỳ sau lần kỳ ngộ dưới đáy hồ lại được thể hiện. Đan điền hỗn độn của hắn vẫn có thể mô phỏng được nguồn năng lượng khó tin ẩn chứa bên trong ngọn tháp.
Mặc dù bản chất không giống nhau, chưa nói tới uy lực hoàn toàn khác một trời một vực nhưng như thế cũng đủ cho ngọn tháp không bài xích hắn.
Tất nhiên nguồn năng lượng của ngọn tháp quá mạnh, nên Hạ Nhất Minh phải mất thời gian gần một nén nhang mới từ tầng thứ tư lên tới tầng thứ năm.
Sau khi vào được trong căn phòng, Hạ Nhất Minh càng cẩn thận hơn. Hai tai của hắn rung động một cách nhẹ nhàng. Lúc này, cho dù là tro bụi rơi xuống, hắn cũng có thể nghe được.
Cuối cùng, hắn cũng xác định được trong căn phòng này không hề có bất kỳ người nào.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn quanh toàn bộ căn phòng. Bên trong căn phòng có hơn ba mươi cái giá lớn. Trên mỗi giá có ít nhất mấy trăm quyển thư tịch.
Mỗi một bộ sách lại được đặt trong một cái hộp gỗ. Có thể thấy chúng được bảo quản rất kỹ càng. Mà cũng chỉ có trong tình trạng bảo quản thế này mới có thể giữ được chúng lâu như vậy.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Nếu mở từng hộp gỗ một để tìm mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào chỉ sợ là đến ngày mai cũng đừng mơ mà tìm thấy quyển bí tịch Khai Sơn tam thập lục thức.
Ánh mắt hắn tập trung nhìn xung quanh. Vô tình hắn nhìn thấy trước một hộp gỗ có một dòng chữ nhỏ. Khi nhìn thấy dòng chữ đó nhất thời hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Hiển nhiên đó chính là tên của bộ sách.
Nghĩ lại cũng đúng. Nếu không có tên của bộ sách thì người khác đến đây để tìm bí tịch sẽ hết sức khó khăn.
Ánh mắt hắn lướt qua từng giá sách một. Nhưng hắn cảm thấy hết sức thất vọng vì chưa thấy cái mà mình cần.
Hạ Nhất Minh chầm chậm tìm kiếm lần lượt từng chỗ một. Trong quá trình đó, tốc độ của hắn hết sức chậm, chậm hơn người bình thường rất nhiều. Tuy nhiên trong khoảng thời gian đó hắn không hề phát ra bất kỳ tiếng động, thậm chí ngay cả một chút tro bụi cũng không làm rơi xuống. Cả cơ thể hắn như hoàn toàn dung nhập vào không gian trong căn phòng.
Cứ như thế khi tới được giá sách cuối cùng, hai mắt Hạ Nhất Minh chợt nhìn chằm chằm vào đó. Hắn có thể thấy được trên giá sách có khắc một hàng chữ nhỏ như ruồi, đề "Khai Sơn tam thập lục thức chính bản".
Mặc dù hết sức mừng rỡ nhưng Hạ Nhất Minh vẫn bất động. Lúc này, so với Bách Linh Bát, hắn còn giống tượng hơn rất nhiều. Hắn đưa tay rút ra từ phía sau lưng một thanh xoa kiếm.
Chất liệu tạo ra thanh kiếm nhìn như kim loại mà chẳng phải kim loai, như sắt mà chẳng phải sắt. Nó có vài phần giống với da thịt người.
Hắn nhẹ nhàng đưa xoa kiếm để lên trên cái hộp. Thậm chí, hắn cũng chẳng mở hộp gỗ ra. Bởi hắn tin tưởng bên trong đó chính là thứ mà mình khao khát.
Từ từ, thanh xoa kiếm sau khi rời khỏi bàn tay của Hạ Nhất Minh, bắt đầu chảy ra.
Nó như biến thành một bãi chất lỏng, bao trùm lên hộp gỗ.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh cẩn thận nhìn về phía cửa phòng.
Khoảng chừng cháy hết một nén nhang, lớp chất lỏng bắt đầu có sự thay đổi, nó chầm chậm tụ lại biến thành cây xoa kiếm.
Cuối cùng thì Hạ Nhất Minh mới có thể thở ra được một chút.
Mặc dù khoảng thời gian vừa rồi cũng không phải là dài. Nhưng trong cảm giác của Hạ Nhất Minh mỗi một giây chẳng khác gì một ngày. Nếu như không phải hắn nín thở hết mức thì lúc này cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi lớp chất lỏng trở về nguyên trạng, hắn mới cảm thấy bình tĩnh hơn được một chút.
Đeo thanh xoa kiếm lên lưng, Hạ Nhất Minh từ từ nằm sấp xuống. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên nền phòng.
Chân khí trong đan điền chầm chậm hòa với năng lượng của ngọn tháp.
Hạ Nhất Minh thầm rủa trong lòng. Năng lượng của ngọn tháp vô cùng quái dị. Để cho hắn có thể rời đi một cách thuận lợi chỉ sợ phải mất rất nhiều thời gian.
Không biết đám tôn giả có mặt trong ngọn tháp này có nghĩ như thế không.
Hai chân hắn còn chưa chui được vào trong nền, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại. Ngay sau đó, hai bàn chân của hắn vô thanh vô tức rút lên. Một cảm giác nguy hiểm từ bên ngoài truyền vào.
Khuôn mặt Hạ Nhất Minh tái nhợt. Chỉ có cường giả cấp bậc tôn giả mới gây cho hắn áp lực như thế.
Sau khi cảm nhận được điều đó, Hạ Nhất Minh nhanh chóng từ bỏ ý định sử dụng Toản Địa thuật bỏ đi.
Dù sao, ngôi tháp này cũng không giống bình thường. Muốn thi triển được Toản Địa thuật mất rất nhiều thời gian. Chỉ sợ trong khoảng thời gian đó, người này đã vào tới nơi. Mà lúc đó, bản thân hắn mới chui được một nửa, xuống không được, lên không xong thì muốn sống được cũng khó.
Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng đưa ra được quyết định.
Ngày xưa, Kim Chiến Dịch có thể chạy trốn trong tay tôn giả phương Tây, thì lúc này hắn cũng có thể.
Thân hình hắn khẽ động, đi tới góc phòng. Sau đó, hắn tạo ra một tư thế quái dị, một đám mấy mù từ từ hiện ra quanh người hắn.
"Két..."
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một đôi giầy vải màu đen từ từ bước vào phòng.
Đó là một vị lão nhân có thân hình gầy đét như que củi. Sau khi lão bước vào trong phòng, liền đưa mắt nhìn quanh. Trong căn phòng tối om, đôi mắt của lão giống hệt như cặp mắt chim ưng, khiến cho người khác cảm thấy lạnh gáy. Một lúc sau, lão hơi cau mày.
Hạ Nhất Minh đoán không sai, người này chính là vị tôn giả ở căn phòng bên ngoài.
Sở dĩ, lão bước vào trong võ khố cũng không phải do phát hiện ra điều gì mà là bất chợt lão có sự dự cảm khác thường.
Đạt tới tu vi mức độ này, hiển nhiên trong lòng sẽ tự phát sinh cảm ứng. Sự cảm ứng đó vô cùng kỳ diệu, không theo một quy luật bình thường.
Người này có bản tính hết sức cẩn thận. Sau khi xuất hiện cảm giác liền đi vào nhìn xem.
Trong lòng lão luôn nghĩ không người nào có thể qua mặt được mình mà lẻn vào võ khố nên cũng chỉ tiện đi qua nhìn xem thế nào thôi.
Sau khi nhìn khắp cả căn phòng lão thấy hoàn toàn bình thường.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng lão vẫn có một cảm giác khác thường như bỏ sót một thứ gì đó.
Do dự một chút, lão chậm rãi đi vòng quanh trong phòng. Ánh mắt sắc bén phát ra một chút quang mang nhàn nhạt. Một lúc sau, lão chợt dừng lại, tập trung nhìn vào một góc phòng.
Ở nơi đó có đặt một cái chậu hoa. Trong chậu có trồng một cái cây rất thấp. Từ góc nhìn của lão chẳng có gì khác thường, nhưng trong lòng vẫn có một thứ cảm giác khó tả.
Là người bảo vệ võ khố, lão hiểu rõ nó như trong lòng bàn tay. Trong trí nhớ của lão, chỗ này vốn không có gì, nhưng lúc này chợt xuất hiện một thứ như vậy hoàn toàn không bình thường.
Tinh quang trong mắt lão càng lúc càng mạnh. Từ miệng lão phát ra ba chữ:
- Chướng nhãn pháp.