Ba canh giờ trôi đi mà Hạ Nhất Minh có cảm giác như mới chỉ trong nháy mắt. Cảm giác được xem bản chính hoàn toàn khác với khi hắn đọc bản chép tay của Khai Sơn tam thập lục thức. Cũng không phải có thành kiến với nó mà do những thứ mà hắn hiểu được có phần khác so với tổ sư khai phái của Linh Tiêu bảo điện.
Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Tất nhiên, để khẳng định được người nào hiểu rõ hơn là chuyện rất khó. Chỉ có điều Hạ Nhất Minh có cảm nhận được những điều mà hắn hiểu hoàn toàn thích hợp với bản thân.
Trong canh giờ đầu tiên, Hạ Nhất Minh đã xem từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi. Trong canh giờ tiếp theo, hắn đã xem từ thức thứ hai mươi mốt đến thức thứ hai mươi ba bằng phương pháp của riêng mình. Hắn tập trung hết thể xác và tinh thần, cảm nhận sự khác nhau giữa hai quyển bí tịch.
Sự khác nhau đó giúp cho hắn có thể điều chỉnh các chiêu thức. Hạ Nhất Minh có đủ tự tin Khai Sơn tam thập lục thức của mình đã tăng lên thêm một mức nữa.
Canh giờ cuối cùng, Hạ Nhất Minh chỉ tập trung vào thức thứ hai mươi bốn.
Mặc dù vẫn còn mười hai thức nữa, thậm chí ba thức cuối cùng vô cùng hấp dẫn nhưng hắn cũng chẳng hề lật ra mà xem.
Dù sao thì hắn cũng không phải là một người mơ mộng. Mặc dù, những bức tranh tiếp theo có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
Sau khi tập trung vào thức thứ hai mươi tư được một lúc, Hạ Nhất Minh liền cau mày. Mặc dù hắn đã dùng hết sức, những vẫn không thể hiểu được những điều ảo diệu trong đó. Giống như kiểu trước mắt hắn có một lớp màng trong suốt. Mặc dù chỉ chạm tay một cái là có thể xé rách, nhưng bàn tay hắn lại bị một thứ lực lượng thần bí níu chặt không thể vén lên bức màn bí ẩn.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh cảm giác được như có người đi tới bên cạnh. Rùng mình một cái, hắn vội vàng tỉnh lại. Mở mắt ra, Hạ Nhất Minh liền thấy Kim Chiến Dịch đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Trên mặt có chút mất hứng, Hạ Nhất Minh nói:
- Đến giờ rồi hay sao?
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Ba canh giờ rồi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ đứng dậy, cất quyển bí tịch vào trong hộp rồi đóng nắp lại. Hai tay hắn nhẹ nhàng đưa cho Kim Chiến Dịch.
Nếu lúc đầu, khi lấy ra, Kim Chiến Dịch có vẻ vô cùng cẩn thận thì bây giờ, Hạ Nhất Minh còn cẩn thận hơn hắn rất nhiều.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Hạ huynh! Ba ngày nữa, ngươi có thể trở lại để xem. Chờ đến khi ngươi trở thành tôn giả thì muốn xem đến bao giờ cũng được.
Hạ Nhất Minh cười cười. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu trừ khi mình muốn ở Linh tiêu bảo điện một thời gian dài, còn không thì đó cũng chỉ là câu nói vui mà thôi.
Thở dài một tiếng, nhìn Kim Chiến Dịch đem bí tịch vào trong phòng, Hạ Nhất Minh chớp chớp ánh mắt một cách thèm muốn.
Khi ra ngoài, Kim Chiến Dịch lại hướng về căn phòng nhỏ cúi người, bái một cái thật sâu. Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức tò mò không hiểu tại sao.
Hai tai hắn khẽ động vài cái, Hạ Nhất Minh liến biến sắc. Hắn nghe thấy được một tiếng động vô cùng nhỏ phát ra từ đó. Lúc này hắn mới đoán được trong đó có lẽ có một vị tôn giả. Nhưng thuật ẩn mình của người này quá cao, lại thêm ngồi tĩnh tọa nên hắn phải mất rất nhiều sức mới nghe được một số thanh âm.
Đi theo Kim Chiến Dịch xuống lầu, sau đó cả hai ra khỏi tháp đi tới một cái đình cách ngọn tháp không xa. Đây chính là chỗ của Kim Chiến Dịch trong Linh Tiêu bảo điện.
Chỗ ở càng gần tòa tháp trung tâm thì càng là nhân vật quan trọng của Linh Tiêu bảo điện. Còn đám cao thủ có đẳng cấp tôn giả thì ở ngay trong tháp. Trừ khi tu vi đạt tới trạng thái đỉnh hay là bên ngoài xảy ra chuyện kinh thiên động địa ra thì bọn họ chẳng bao giờ rời khỏi tháp. Điểm này cũng chẳng khác gì so với tình trạng trên Thiên Trì sơn.
Kim Chiến Dịch đưa Hạ Nhất Minh vào trong phòng khách sau đó liền cáo từ. Mặc dù còn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hắn cũng hiểu được sau khi xem Khai Sơn tam thập lục thức, Hạ Nhất Minh cần chút thời gian để suy nghĩ. Vì thế, hắn cũng chẳng ở đó cho người ta đuổi.
Kim Chiến Dịch vừa đi khỏi, Hạ Nhất Minh liền nhắm hai mắt, đưa toàn bộ thể xác và tinh thần vào trong thế giới kỳ diệu đó. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.
Mặc dù hắn không mở mắt nhưng bước đi hết sức tự nhiên, chẳng hề đụng tới bất cứ một thứ gì trong phòng.
Nhẹ nhàng mở cửa, sau đó tiếp tục bước ra ngoài, đi tới giữa sân hắn liền dừng lại.
Ngay sau đó, đôi tay hắn lần lượt thi triển từng chiêu, từng thức một cách chậm rãi.
Từ trên người hắn chợt xuất ra một nguồn năng lượng Kim hệ cực lớn. Nguồn năng lượng đó nhanh chóng phát tán ra bốn phương tám hướng. Bắt đầu từ thức thứ nhất của Khai Sơn tam thập lục thức, từng thức từng thức cứ thế được hắn thi triển ra.
Động tác của Hạ Nhất Minh nhìn hết sức chậm rãi, nhưng mỗi thức lại giống như nước chảy mây trôi. Từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba chỉ trong chốc lát đã đươc thi triển ra hết.
Khi ở trên Thiên Trì sơn, mặc dù hắn cũng từng thi triển từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba nhưng tốc độ khi đó cùng với khí thế mà nó tạo ra kém hơn lúc này rất nhiều.
Đây chính là kết quả sau khi được tận mặt nhìn bản chính của Khai Sơn tam thập lục thức, hắn đã có được một cái nhìn mới đối với Kim hệ công pháp. Đặc biệt là sự liền lạc giữa các chiêu thức càng đạt tới một mức độ rất cao. Nếu không, hắn cũng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế thi triển được hết hai mươi ba thức.
Sau khi thi triển xong thức thứ hai mươi ba, động tác của Hạ Nhất Minh hơi dừng một chút, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, nhanh chóng đạt tới trạng thái cao nhất. Toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn tập trung hết vào thức cuối cùng, nhằm đột phá thi triển ra thức thứ hai mươi tư.
Hắn cảm giác rằng chỉ cần đánh ra được hai mươi bốn thức là có thể ngưng tụ thành công Kim chi hoa. Nhưng tới điểm quan trọng nhất, cho dù chân khí cùng với khí thế cuồn cuộn bốc lên nhưng vẫn không thể phá được bức màn mỏng manh trước mắt.
Trong đầu hắn đã thi triển thức thứ hai mươi bốn vô số lần, nhưng thân thể lại không thể khống chế được nguồn năng lượng cực lớn đó, khiến cho bất cứ lúc nào nó cũng có thể biến mất. Hắn cứ duy trì tư thế đó giống hệt như một pho tượng Bồ Tát.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi thu chân khí lại. Nét mặt Hạ Nhất Minh hiện ra một chút tiếc nuối.
Một bóng người chợt lóe lên, Kim Chiến Dịch đã tới bên cạnh hắn. Thân thể hắn thẳng tắp, trong mắt lóe ra quang mang mãnh liệt như bị khí thế vừa rồi của Hạ Nhất Minh kích thích.
Cảm nhận được chiến ý của Kim Chiến Dịch, sự uể oải của Hạ Nhất Minh nhanh chóng biến mất. Từ trên người hắn cũng phát ra một luồng khí thế chẳng hề kém so với đối phương.
Chỉ có điều, khi chiến ý của cả hai vừa mới đụng chạm với nhau liền nhanh chóng khống chế lại.
Hai người nhìn nhau cười, đều có một chút tiếc nuối.
- Hạ huynh! Đại sư huynh đã phái người truyền lời: năm ngày nữa chúng ta sẽ quyết chiến với Kỳ Liên song ma. - Kim Chiến Dịch trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh nắm hai tay lại, hít sâu một hơi, nói:
- Năm ngày nữa! Hy vọng nhanh lên một chút.
Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói:
- Hạ huynh! Quả nhiên là ta không nhìn lầm người. Cả hai chúng ta đều giống hệt nhau.
Hạ Nhất Minh giật mình, nhớ tới thái độ cự tuyệt lúc đầu của hắn cùng với thái độ lúc này mà chẳng biết làm sao. Có lẽ đúng là hắn với Kim Chiến Dịch cùng thuộc về một loại người.
Trên ngọn tháp trung tâm, trong một căn phòng rộng rãi có ba vị lão nhân ngồi xung quanh một cái bàn như thượng nghị chuyện gì đó. Trong ba người này có hai người giống nhau như đúc. Không chỉ là diện mạo mà ngay cả quần áo cũng chẳng có gì khác nhau.
Bất chợt, cảm ứng được thứ gì đó cả ba đều thôi không đàm luận, cùng nhìn về một hướng. Sau một lát, một trong hai lão nhân có trang phục giống nhau, trầm giọng nói:
- Năng lượng Kim hệ mạnh như thế chắc là Kim Chiến Dịch.
Người còn lại hơi gật đầu, nói:
- Năng lượng Kim hệ mạnh đến mức này cũng chẳng thể hơn được nữa. Nhưng quan trọng là hắn có thể duy trì như thế được bao lâu. Hắc hắc... Chắc hắn muốn thị uy với hai chúng ta.
Lão nhân đối diện với hai người mở miệng, nói:
- Đại ma! Nhị ma! Hai ngươi có suy nghĩ gì không?
Đại ma liền nhanh chóng mở miệng, nói:
- Sư phụ! Xin người cứ yên tâm. Địch thủ càng mạnh thì hai người chúng ta càng có lợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhị ma nói tiếp:
- Chỉ có trong sinh tử, hai người chúng con mới có thể có được cơ hội dung nhập thần binh vào trong cơ thể. Nếu Kim Chiến Dịch đúng như lời đồn thì chúng ta càng thêm cao hứng. - Hắn hơi dừng lại một chút, nói:
- Nhưng Hạ Nhất Minh là người nào tại sao chưa bao giờ nghe nói tới? Chẳng lẽ trong Linh Tiêu bảo điện còn có cường giả mà chúng ta không biết?
Đại ma trề đôi môi dày, nói:
- Mặc kệ là ai! Nếu dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta thì cứ để cho hắn cảm nhận chút mùi vị của cái chết.
Lão nhân đối diện than nhẹ một tiếng, nói:
- Linh Tiêu bảo điện có thể để cho người này xuất chiến chắc chắn phải có điều gì đó. Các ngươi không được coi thường. Nếu để thất bại thì bao nhiêu tâm huyết của vi sư hoàn toàn mất hết.
Kỳ Liên song ma đồng thời gật đầu. Động tác của họ đều tăm tắp chẳng khác gì của một người. Lão nhân nhìn ra phía xa, trong miệng thì thào nói:
- Năm ngày nữa!