Vũ Thần

Chương 309:




Bầu trời đầy mây, khi thì có cả chút mưa nhỏ, tầng mây hạ xuống thật thấp. Cách đó không xa, dãy núi bị mây mù hư ảo mờ mịt che khuất không hiện ra được độ cao chân thật của nó, nhưng chính vì vậy lại khiến cho những ngọn núi đó thêm phần hùng tráng và thần bí một cách khó hiểu.
Giữa cơn mưa mờ mịt, tại một nơi ở chân núi, có một người đứng thẳng tắp như núi.
Quanh thân hắn dường như có một bức tường khí vô hình, tất cả những giọt mưa chạm vào tường khí này đều văng ra, không chạm vào quần áo hắn chút nào.
Lúc này, hai tay của hắn thong thả xao động, nếu có người nào nhìn về phía này, chăc chắn sẽ có cảm giác không hòa hợp cực kỳ mãnh liệt.
Đôi tay nhìn như thong thả, dường như có thể khiến người cận thị một ngàn độ vẫn có thể nhìn thấy rõ, nhưng lại có một cảm giác sinh động, lưu loát như mây bay nước chảy, dường như những động tác rất nhanh, nhanh đến mức cho dù là cao thủ mạnh nhất cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy rõ ràng.
Đồng thời, hai tay này lại cho người ta cảm giác cực kỳ nhẹ, nhưng trong cái nhẹ đó lại ẩn chứa sức nặng vô cùng hùng mạnh khiến không ai có thể coi thường.
Trong đám mây mưa mờ mịt, hai tay của nam tử đứng vững như Thái Sơn này không ngừng biến hóa thành hai loại thủ thế cực kỳ mâu thuẫn.
Toàn bộ tinh lực hắn đều ngưng tụ trong đó, không hề có chút phân tâm nào.
Cách hắn chừng trăm thước có hai người đang yên lặng đứng.
Một người là nữ tử mặc áo trắng như tuyết, còn lại là Bách Linh Bát trông như một bức tượng.
Cả hai bọn họ đều có đặc điểm chung là trầm mặc ít lời. Bọn họ lẳng lặng đứng đó, trừ ánh mắt thủy chung đặt trên người Hạ Nhất Minh, từ đầu đến cuối, hai người không hề nói bất cứ câu nào.
Ở giữa bọn họ có một con lợn trắng rất đáng yêu to bằng một con chó nhỏ.
Khác hẳn với những con lợn khác, bất cứ ai nhìn thấy nó đều không tự chủ nổi lên cảm giác yêu thích.
Hai người một thú này dù đang đứng dưới mưa nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất là trên người họ không hề có đồ gì che mưa, hơn nữa trên người họ cũng không hề dính giọt nước nào.
Quanh thân Viên Lễ Huân có một vầng hàn khí khiến người ta phải run rẩy, bất cứ hạt mưa nào đi vào phạm vi vầng khí đó đều biến thành băng tuyết, rơi xuống không một tiếng động, căn bản là không chạm vào quần áo nàng chút nào.
Mặt ngoài thân thể của Bách Linh Bát lại như có một vầng hộ thể kỳ dị nào đó, khi mưa chạm vào đều rơi xuống chân hắn.
Còn con lợn dễ thương tưởng như vô hại ở dưới đất kia thậm chí còn thần kỳ hơn. Quanh thân nó, những hạt mưa rơi xuống không ngờ lại nhẹ nhàng lơ lửng bay lên, dường như có một lực lượng thần kỳ nào đó dẫn dắt, không ngừng tổ hợp lại thành các cảnh quan khác nhau.
Chỉ có điều, bất kể những cảnh quan do nước mưa tạo ra đó biến hóa thế nào cũng không thể lại gần thân thể Bách Linh Bát và Viên Lễ Huân. Điều này chứng tỏ năng lực khống chế hạt mưa của bảo trư cũng đã đạt tới trình độ tùy theo ý muốn.
Nhưng điều khiến nó rất chán nản chính là bất kể nó biến hóa những hạt mưa hấp dẫn tới mức nào, hai người bên kia đều không hề chuyển sự chú ý lên người nó.
Đôi khi bảo trư vô cùng buồn bực, một người đứng bất động chẳng lẽ còn hấp dẫn hơn cả những trò mình đã tốn bao tâm cơ để biểu diễn sao?
Đột nhiên, một khí thế hùng mạnh ngưng tụ từ trên người Hạ Nhất Minh truyền ra.
Khí thế này vô cùng khổng lồ, giống như một ngọn núi cao đang nặng nề ép xuống. Nhưng vừa mới ép được một nửa, ngọn núi cao lớn này lập tức biến mất, khí thế hùng mạnh nghiêng trời lệch đất kia cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Một tiếng thở dài đầy tiếc nuối phát ra khỏi miệng Hạ Nhất Minh. Hắn lắc đầu cười khổ nói:
Ôi, thất bại trong gang tấc!
Bọn họ đi vào Thiên Trì sơn cũng đã không biết bao nhiêu tháng rồi, không định ở lại trên núi qua năm mới nhưng bị giữ lại.
Ngả Văn Bân mời bọn họ ở lại, chờ tới sau khi Đại hội Khai Sơn sẽ rời đi. Lúc này Hạ Nhất Minh đang muốn trăm phương nghìn kế cô đọng thổ hoa, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trong ba tháng, bọn họ đã tìm được nơi này là chốn non xanh nước biếc thật tốt, Hạ Nhất Minh bắt đầu thủ cô đọng thổ hoa.
Theo ý tưởng của hắn, khi nào hiểu được Phiên Tiên ấn, dung nhập ấn pháp này với võ đạo bản thân, hắn có thể thành công ngưng tụ thổ hoa.
Nhưng một bước cuối cùng này rõ ràng khó khăn vươt quá dự tính của Hạ Nhất Minh. Cho đến tận lúc này, hắn vẫn chưa thể chân chính nắm giữ được điểm quan trọng mấu chốt của nó.
Giống như thể trước mặt hắn là một lớp màng mỏng, nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể đâm thủng.
Ánh mắt Viên Lễ Huân nhìn thoáng qua bảo trư đang đùa giỡn, thủy long đang múa lượn giữa không trung lập tức tản ra. Bảo trư xoay người nhẩy dựng lên, nằm sấp trên người Bách Linh Bát, xem xét hai người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân.
Hiện giờ nó đã không hề sợ hãi Bách Linh Bát ( DG: trước đây nó có bao giờ sợ Bách Linh Bát đâu nhỉ, thậm chí còn thích cơ mà, chắc tác giả có chút lầm lẫn ), nhưng lại đặc biệt thích ba người Hạ Nhất Minh, bất kể đi đến nơi nào, khẳng định cũng phải cùng với một trong số ba người họ.
Thái độ thân thiết như thế khiến Trần Úy Nhiên hâm mộ và đố kỵ không ngừng, nhưng căn bản là không có cách nào xoay chuyển được tâm tư tạo phản một cách rõ ràng của bảo trư.
Lễ Huân , nàng đừng hù dọa nó.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
Thất bại của ta không quan hệ tới nó. Chân khí hàn hệ của nàng ngày càng lớn mạnh, Lê Minh Huyên tiền bối quả nhiên nói đúng.
Năm tháng trước, Viên Lễ Huân đã bái làm môn hạ của Lê Minh Huyên, chính thức bắt đầu học tập những công pháp bí mật của Thất Sắc Băng Cung.
Thực lực của nàng quả nhiên tăng lên nhanh chóng, tuy rằng không có khả năng trong thời gian ngắn đạt tới Nhất Đường Thiên nhưng loại tốc độ tu luyện này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy khó gì sánh nổi.
Lê Minh Huyên vốn muốn mang Viên Lễ Huân đi Bắc Cương, chính thức cử hành đại lễ nhập cung.
Đây chính là cơ hội cực kỳ khó có được, nếu Viên Lễ Huân không có thể chất thâm hàn, nàng không thể nhận được ưu tiên đặc biệt này.
Có điều, khoảng cách tới Đại hội Khai Sơn của Thiên Trì sơn đã chỉ còn vài tháng, dưới lời mời của Ngả Văn Bân, Lê Minh Huyên cũng đồng ý ở tạm lại đây, chờ sau khi đại hội kết thúc sẽ quay trở về Băng Cung ở phương Bắc.
Còn về phần Bách Linh Bát, bởi vì là vệ sĩ của bọn họ nên đương nhiên đi theo bọn họ, không thể tách rời.
Ba tháng vừa rồi, đây là nơi họ thường xuyên tới nhất. Tuy rằng nơi đây phong cảnh thanh tú xinh đẹp, nhưng duy nhất tiếc nuối chính là Hạ Nhất Minh vẫn chưa thể thành công cô đọng ra đóa hữu hình chi hoa thứ ba.
Xa xa, truyền đến những bước chân dồn dập,, chỉ trong chốc lát, Liễu Thành Dương đã đi vào. Y ngạc nhiên vui mừng kêu lên:
Hạ Thái thượng trưởng lão, Vu Thái thượng trưởng lão đến rồi.
Hạ Nhất Minh vui mừng gật đầu, tuy rằng vẫn chưa ngưng tụ thành công thổ hoa nhưng đám người Vu Kinh Lôi đã tới, không thể nghi ngờ đó cũng là tin tức tốt.
Mấy người quay về ngọn núi chính được chuyên môn chuẩn bị cho Hoánh Sơn nhất mạch.
Không chỉ có Vu Kinh Lôi tới, ngay cả Dược đạo nhân và một vài đệ tử nòng cốt cũng tới đây. Tổng số người không ngờ vượt quá 15 người.
Mọi người tiếp đón xong, Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi:
Vu trưởng lão, tuy rằng là đại hội nhưng sao ngài mang nhiều người tới vậy?
Vu Kinh Lôi cười khổ một tiếng, nói:
Hạ trưởng lão, chúng ta rời khỏi núi lúc này chính là mang theo hy vọng của toàn bộ Hoành Sơn nhất mạch.
Hạ Nhất Minh đảo mắt qua những người này, hơi nhíu mày. Quả nhiên họ đều là những người tên tuổi lừng lẫy trong Hoành Sơn nhất mạch, cũng đều là những người sau này tiền đồ vô lượng. Vu Kinh Lôi đưa bọn họ đến đây, sợ rằng cũng có tâm tư tìm kiếm sự che chở. Chỉ cần những người này còn sống, cho dù là Hoành Sơn nhất mạch chịu khổ hủy diệt, ngày sau cũng có cơ hội phục hồi trở lại.
Khẽ thở dài, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
Vu trưởng lão, nếu ta không giết chết toàn bọ đám người Tác Qua, ngài cũng không phải để ý đến sự uy hiếp của bộ tộc Đồ Đằng.
Vu Kinh Lôi khẽ lắc đầu nói:
Việc này không quan hệ tới ngươi, ngươi cũng chỉ là người bị giá họa. Kẻ chân chính đáng bầm thây vạn đoạn, chính là kẻ mặt quỉ cơ. Nhưng đáng tiếc chính là chúng ta cũng không biết rốt cục tên khốn đó là ai.
Trong khi Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi nói chuyện với nhau, Dược đạo nhân, Vu Hi Thần và mọi người đều yên lặng lắng nghe. Đến lúc này, trên mặt Dược đạo nhân mới lộ vẻ tươi cười nói:
Hạ trưởng lão, lúc này Đại hội Khai Sơn tổ chức sớm một năm, đại hội luận võ của phân chi chúng ta cũng tổ chức sớm một năm. Ha ha, lúc này chủ mạch chắc chắn sẽ phải cung cấp Tiên thiên kim đan cho chúng ta.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, nói :
Dược trưởng lão, ngươi có thể nắm chắc như vậy sao?
Đương nhiên, việc khác không nói, thu hoạch một viên là ít nhất.
Dược đạo nhân cười vui vẻ, có vẻ trong lòng có chút đắc ý.
Hạ Nhất Minh cảm thấy quái lạ, nhưng không hiểu lòng tin của lão là từ đâu tới. Tuy rằng trong Hoành Sơn nhất mạch có không ít đệ tử thiên tư trác tuyệt, tu luyện khắc khổ, nhưng trong ba tháng ở đây, Hạ Nhất Minh cũng đã gặp không ít những đệ tử tuấn kiệt trẻ tuổi ở Thiên Trì sơn. Chỉnh thể tu vi của bọn họ dường như còn hơn những tinh anh của Hoành Sơn một bậc.
Cho nên khi nghe thấy Dược đạo nhân khẳng định như vậy, Hạ Nhất Minh cảm thấy hơi kinh ngạc.
Sư tổ, Chu Bát Thất cầu kiến.
Một đệ tử tiến vào rất nhanh, khom người nói:
Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, nói:
Mời ông ta vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dứt lời, lão cũng thầm mắng:"Lão già này phản ứng nhanh thật".
Chỉ một lát sau, Chu Bát Thất đi vào. Lão quá quen với Vu Kinh Lôi, vừa gặp mặt đã không hề khách khí nói:
Vu huynh, ngươi làm như vậy thực sự là rất quá mức đó.
Vu Kinh Lôi mỉm cười hỏi:
Chu huynh, ta làm sao mà quá mức?
Chu Bát Thất quay sang Hạ Nhất Minh, do dự một chút, rốt cục nói:
Hạ huynh, Đại hội Khai Sơn cứ 10 năm tổ chức một lần, trong đó đệ tử của các hệ chi mạch tỷ thí, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia sao?
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, hắn há hốc mồm nhìn vẻ đắc ý trên mặt Vu Kinh Lôi và Dược đạo nhân, linh quang chợt lóe trong đầu.
Ngày trước, khi Vu Kinh Lôi đề cập với mình chuyện Đại hội Khai Sơn, chính mình cũng đã nói là muốn tham gia, nhưng khi đó chẳng qua chỉ là hưng phấn nhất thời, thực sự hắn có tham gia hay không cũng chưa chắc là chuyện thật.
Chẳng qua xem thái độ của mấy người Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh không khỏi lắc đầu cười khổ không ngừng.
Vu Kinh Lôi ho nhẹ một tiếng, nói:
Chu huynh, huynh cũng biết quy củ đại hội chứ?
Đương nhiên, lão phu là một trong những người phụ trách, sao lại không biết chứ?
Chu Bát Thất tức giận nói.
Đại hội qui định, mọi người dưới năm mươi tuổi nếu chưa từng dùng kim đan đều có thể tham gia, đúng không?
Chu Bát Thất do dự một chút, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Nhưng, nhưng….
Chu Bát Thất ầm ừ nửa ngày nhưng không thể nói gì được, rốt cục mới nói:
Vu huynh, tóm lại Hạ trưởng lão không thể tham gia đại hội.
Vu Kinh Lôi nghiêm trang nói:
Hạ trưởng lão chưa từng dùng kim đan, tuổi cũng dưới năm mươi, sao lại không thể?
Chu Bát Thất vẻ mặt đau khổ, rốt cục thở dài một tiếng, nói:
Vu huynh, chuyện này ta cũng không thể làm chủ được, cứ để gia sư tới xử lý vậy.
Nhìn lão bất đắc dĩ rời đi, mấy người Vu Kinh Lôi nhìn nhau cười, chỉ có Hạ Nhất Minh lắc đầu thở dài than thở mãi không ngừng, không thể tưởng tượng một câu đùa lúc trước giờ lại thành sự thực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.