Sau mấy canh giờ, Tác Qua cùng với Hồng Lang vương vẫn không có biểu hiện yếu đi chút nào. Tất cả các phương thức công kích đều liên tiếp thay đổi. Không chỉ có hỏa cầu vô cùng đa dạng phong phú mà thỉnh thoảng bọn họ còn tiến tới quấy nhiễu. Chỉ có điều cả hai vô cùng cẩn thận. Bất cứ một công kích nào phát ra xong liền tránh đi không đối diện trực tiếp với Hạ Nhất Minh hay tiến vào đám mây mù do đại khảm đao hình thành.
Hạ Nhất Minh cũng hết sức quyết tâm bởi hắn biết rằng có lẽ đây là cơ hội duy nhất để giết chết Tác Qua và Hồng Lang vương. Cơ hội này hắn đã chờ đợi cả mấy tháng và cũng không định tiếp tục chờ thêm nữa.
Mặc dù có mấy lần Tác Qua tiến lên khiến cho hắn gần như mất kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén được.
Chỉ cần song phương vẫn tiếp tục giao đấu, khẳng định sẽ có được một chút sơ hở. Khi đánh chết được Hồng Lang vương thì chẳng còn phải sợ gì Tác Qua nữa.
Trong hoàn cảnh này, toàn thân hắn vận dụng thủy hệ chân khí, ngưng tụ thành mây mù, sử dụng tất cả sở học của bản thân. Nhưng làm như thế chẳng khác nào chuyện nhóm lửa giữa trời mưa, hết sức khó khăn.
Là cường giả Nhất đường thiên, ngưng tụ thành Phong chi hoa nên Hạ Nhất Minh mới có thể làm được điều đó. Chỉ có điều tốc độ tiêu hao chân khí cũng làm cho hắn vô cùng khổ sở.
Trái lại, bên đối phương lại giống như cá gặp nước, uy lực càng lúc càng lớn.
Chợt nảy ra một ý nghĩ, đao pháp của Hạ Nhất Minh dần chậm lại. Đám mây mù dần chuyển từ đậm sang nhạt, có chiều hướng tan mất.
Tác Qua và Hồng Lang vương thấy thế hết sức vui mừng. Hỏa cầu được phun ra càng lúc càng nhiều, chân tay di chuyển càng lúc càng nhanh.
Va chạm với bộ móng vuốt sói trên tay Tác Qua, Hạ Nhất Minh biết Tác Qua sở dĩ có thể điều khiển hỏa cầu cũng không phải do thực lực của hắn đã đạt tới một cảnh giới khó tin mà là do có quan hệ với Hồng Lang vương.
Việc sử dụng thiên phú của Linh thú thành kỹ năng của bản thân khiến Hạ Nhất Minh vô cùng thèm khát. Nếu hắn cũng có năng lực như vậy thì đã chém chết hai kẻ này từ lâu rồi.
Tác Qua cưỡi Hồng Lang vương lại một lần nữa bất ngờ xông tới. Bàn tay của hắn như một tia chớp chộp vào trong đám mây mù.
Cảm giác lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Thậm chí, hắn còn cảm thấy một chút run rẩy.
Tác Qua hết sức mừng rỡ. Cố gắng mấy canh giờ cuối cùng cũng không uổng phí. Trải qua mấy tháng, mất bao nhiêu công sức, vừa lo Hạ Nhất Minh đuổi kịp lại vừa sợ đối phương không thể bám sát. Mất bao nhiêu tâm huyết cuối cùng cũng dẫn được kẻ thù tới phạm vi tám trăm dặm núi lửa.
Nếu ở đây mà không thể lưu lại được Hạ Nhất Minh thì thật sự hắn không còn có cách nào để đối phó với vị cường giả Nhất đường thiên trẻ tuổi này nữa. Cũng may, cuối cùng tất cả sự bố trí của hắn cũng có kết quả.
Trong hoàn cảnh như thế này, Hạ Nhất Minh lại thi triển Thủy hệ công pháp khiến cho hắn vui mừng khôn xiết. Quả nhiên, sau mấy canh giờ, Hạ Nhất Minh đã tới lúc kiệt sức.
Chỉ có điều, tính tình của Lang tộc vốn giảo hoạt, đa nghi nên cho dù có cảm nhận chân khí của Hạ Nhất Minh mất rất nhiều, Tác Qua vẫn lại thối lui như trước. Nhưng sau đó, số lần hắn tiến lên dò xét cũng bắt đầu tăng lên cùng với lòng can đảm.
Hạ Nhất Minh hết sức bình tĩnh. Hắn tập trung cảm nhận mỗi lần va chạm, đồng thời cố gắng thu liễm huyết sắc trên mặt. Toàn thân hắn phát ra một cảm giác giống như rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.
Chỉ có thể lừa gạt chính bản thân mình thì mới có thể lừa nổi địch nhân.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết là ai nói ra câu đó, nhưng lúc này, hắn đang vận dụng nó một cách triệt để. Chiến ý mạnh mẽ không ngừng tăng lên trong cơ thể. Trừ Thủy hệ chân khí đang bộc lộ ra ngoài thì bốn loại chân khí còn lại đều đang được ngưng tụ.
Đây chính là nguyên nhân chính thức khiến cho Hạ Nhất Minh giả vờ suy yếu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn phải đợi cho Tác Qua và Hồng Lang vương mắc phải sai lầm. Một khi nắm được cơ hội đó, hắn sẽ vận dụng ngũ hành hợp nhất phát ra một kích cuối cùng, lấy thế như Thái sơn áp đỉnh, nghiền nát cả hai.
"Đinh..."
Một thanh âm gãy gọn vang lên, đại khảm đao của Hạ Nhất Minh vô lực rơi xuống.
Khí thế của Tác Qua và Hồng Lang vương tăng vọt. Sát khí của bọn họ dấy lên nồng nặc như bất chấp tất cả mọi thứ cũng phải giết chết Hạ Nhất Minh.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn trừng trừng đại khảm đao, nhưng vẫn có một chút tươi cười. Để xem cuối cùng thì ai lừa ai.
Tuy nhiên đúng vào lúc chân khí của Hạ Nhất Minh chợt ùa ra thì con Hồng Lang vương lại nhẩy dựng lên như bị ai dẫm phải đuôi, quay đầu bỏ chạy.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng mà nhìn. Cho dù có đánh chết thì hắn cũng không biết mình sơ hở chỗ nào.
Mất bao nhiêu thời gian, chuẩn bị được hưởng thành quả thì đúng vào lúc cuối cùng lại thất bại. Việc này cho dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.
Hai tai của hắn khẽ lay động một chút, liền quay đầu nhìn lại đằng sau. Bách Linh Bát đã xuất hiện ở đó từ lúc nào không biết. Hạ Nhất Minh thở dài. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao Tác Qua và Hồng Lang vương lại bỏ qua cơ hội này mà chạy trốn.
Hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu biết, Bách Linh Bát không bao giờ gây thương tổn tới bọn họ thì Tác Qua sẽ vô cùng hối hận với quyết định vừa rồi.
- Bách huynh! Sao ngươi lại tới đây? - Hạ Nhất Minh cười khổ, hỏi.
- Lực lượng của ngươi yếu dần, có thể bị bọn họ giết chết cho nên ta phải tới để bảo vệ. - Bách Linh Bát nghiêm trang nói.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh vô cùng quái dị nhìn hắn. Mặc dù cảm thấy rất tiếc chuyện vừa rồi, nhưng hắn không phải là một người không biết tốt xấu. Bách Linh Bát chấp nhận ra tay tuyệt đối là một chuyện rất tốt. Không thể trách cứ hành động của hắn.
- Bách huynh! Cám ơn ngươi.
- Không cần! Chúng ta đã có ước định với nhau rồi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ mặc cả, thương lượng để nói với Bách Linh Bát:
- Bách huynh! Ta có một việc muốn thương lượng với ngươi có được không?
- Nói đi.
- Lần này, ta cùng với Tác Qua và Hồng Lang vương đánh một trận với nhau. Cho dù thắng hay bại ngươi cũng không cần ra tay, hay xuất hiện.
- Tại sao?
- Bởi vì chắc chắn ta có thể giết được họ. - Hạ Nhất Minh lạnh nhạt khẳng định.
- Được! - Suy nghĩ một chút, Bách Linh Bát mới mở miệng.
Mặc dù thanh âm của hắn nghe không được rõ lắm nhưng nó rơi vào tai Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn bình thường. Có được sự đồng ý của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh xoay người, hai tai bắt đầu run run, cảm nhận thanh âm chung quanh.
Từ từ, hắn cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Qua Thuận Phong nhĩ hắn cảm nhận được Tác Qua và Hồng Lang vương vẫn giữ nguyên trạng thái hợp nhất. Tính mạng của cả hai như hợp lại với nhau, mạnh tới mức khó tin. Cho dù là Vu Kinh Lôi hay Chu Thất Bát cũng không thể sánh được.
Cũng may, thể chất của Hạ Nhất Minh hoàn toàn khác với người bình thường, nắm giữ nhiều năng lực mạnh mẽ nên mới có thể chống lại sự phối hợp giữa Tác Qua và Hồng Lang vương.
Lúc này, bọn chúng cũng không chui vào lòng đất mà lại nhằm thẳng tới ngọn núi kế bên chạy tới.
Phát hiện thấy tung tích, Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự nhanh chóng đuổi theo. Chỉ cần bọn họ không chui vào lòng đất, chắc chắn Hạ Nhất Minh sẽ không bỏ qua.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh cực nhanh, so với Tác Qua và Hồng Lang vương còn hơn một bậc. Hai bên như lướt đi trên mặt đất, chạy trên vùng núi chỉ có toàn một màu đỏ.
Lúc trước thấy Hồng Lang vương lại không chui vào lòng đất, nhưng Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy rất tốt. Hắn đoán có lẽ tại dưới đất quá nóng. Nhưng qua trận chiến vừa rồi, suy nghĩ của Hạ Nhất Minh hoàn toàn bị lật đổ.
Chứng kiến năng lực khống hỏa của Tác Qua và Hồng Lang vương, bất cứ người nào cũng không còn có suy nghĩ như thế nữa.
Tiếng gió lướt vù vù bên tai, Hạ Nhất Minh tập trung cảm nhận sự thay đổi của dòng khí. Chạy trong bầu không khí nóng như thế này tạo cho hắn một cảm giác bất đồng.
Cảm giác này quá mới lạ nên có một sự hấp dẫn rất lớn, khiến cho hắn muốn vất bỏ mọi thứ mà chìm đắm vào trong đó.
Cũng bởi do Hạ Nhất Minh hoàn toàn khác so với đám người tu luyện Thủy hệ. Nếu bọn Vu Kinh Lôi mà tới đây chỉ sợ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Nhưng Hạ Nhất Minh kiêm tu ngũ hành khi nên khi ở đây trong lúc chân khí lưu động mới vận dụng được thêm cả năng lượng Hỏa hệ.
Năng lượng hỏa hệ lưu chuyển dần trở nên thuần thục, tốc độ của Hạ Nhất Minh nhanh thêm được một chút. Thậm chí hắn còn muốn chạy mãi ở đây không bao giờ dừng lại.
Bởi vì trong lòng hắn đã có một chút cảm giác nếu ở đây tu luyện mấy năm chắc chắn có thể ngưng xuất ra Hỏa chi hoa.
Chạy được một thời gian, hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, liền từ trong cảm giác đốn ngộ tỉnh lại. Phía trước hắn, Tác Qua và Hồng Lang vương đã dừng lại nghỉ ngơi.
Đối với một cặp người và lang này, Hạ Nhất Minh vô cùng căm hận cùng kiêng kỵ. Tốc độ của hắn hơi chậm lại một chút. Thần quang trong mắt lóe ra, thấy được phía xa một người và một lang đang đứng trước một cái động rất lớn lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn họ. Đại khảm đao từ từ rút ra, hít sâu một hơi liền gia tăng tốc độ lao về phía trước. Cừu hận giữa hai bên không thể dùng lời mà hóa giải. Chỉ đến khi nào có một bên bị chết mới thôi.
Trước khí thế của Hạ Nhất Minh, Hồng Lang vương liền quay người lại chui vào trong động.
Hạ Nhất Minh hơi do dự một chút. Hắn biết trong động tất có điều khác thường. Nhưng chỉ chần chừ một chút, hắn liền chui vào theo.
Cho dù một người và thú đó có chạy tới đâu thì Hạ Nhất Minh cũng đuổi theo.
Khi tiến vào trong động, Thuận Phong nhĩ của Hạ Nhất Minh vận dụng tới cực hạn. Bất cứ một tiếng động nào cũng không thoát khỏi sự chú ý của hắn.
Theo tiếng gió, Hạ Nhất Minh biết được trong cái động này có nhiều đường thông, giống hệt như một cái mê cung. Những luồng gió từ trong các thông đạo thổi ra, phát ra những tiếng thê lương giống hệt như tiếng sói tru.
Có tiếng bước chân vọng lại. Tốc độ di chuyển của nó cũng không nhanh, đồng dạng thanh âm của nó, Hạ Nhất Minh không thể nào quên được.
Hắn cười lạnh, bước nhanh đuổi theo. Sau một lát, Hạ Nhất Minh chợt nhíu nhíu mày.
Cái động này vô cùng lớn, ngay cả những thông đạo của nó cũng vậy. Cho dù Hạ Nhất Minh cầm đại khảm đao dài tới bốn thước cũng không hề cảm thấy vướng víu. Ở đây có vô số thông đạo, lại thêm tiếng bước chân của Hồng Lang vương hết sức thoải mái, không hề có tiếng ngừng lại khiến cho hắn cảm thấy giật mình.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế trong lòng thầm khẳng định Hồng Lang vương nhất định có liên quan tới nơi này. Có điều, nếu Tác Qua và Hồng Lang vương tưởng rằng hắn có thể bị lạc ở đây thì đúng là nhầm lớn.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không phải thần đồng, cứ gặp cái gì là không thể quên. Nhưng nếu con đường hắn đã đi qua, trong khoảng một thời gian ngắn chắc chắn khó mà quên được.
Một lúc sau, căn cứ theo đường đi của bọn họ, Hạ Nhất Minh phát hiện cái động này thật ra chỉ trong một quả núi. Nhưng có điều, nếu trong lòng núi mà có một cái động lớn thế này thì làm sao nó có thể trụ được cơ chứ? Cái động trên Linh Dược phong mặc dù cũng không nhỏ nhưng so với đây thì đúng là một trời một vực.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại, cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hồng Lang vương đang đi phía trước chợt biến mất không thấy tăm tích.
Hạ Nhất Minh thầm thở dài, có điều cũng chẳng nổi giận. Hắn hơi lắc đầu một cái sau đó tiếp tục đi tiếp. Rất nhanh, hắn đã tới được vị trí mà Hồng Lang vương biến mất.
Nhìn quanh, sắc mặt Hạ Nhất Minh dần trở nên nghiêm trọng. Bởi hắn có thể cảm thấy một sự nguy hiểm ở đây.
Dọc theo đường đi, thông đạo đều hết sức rộng. Nhưng đến đây lại hoàn toàn khác, trước mặt hắn lại là một cái thông đạo hình tròn. Mặc dù do thiên nhiên tạo thành nhưng có thể thấy nó cực kỳ tròn, gần như không hề có khiếm khuyết. Độ cao của nó cũng chẳng có gì, nhiều chỗ chỉ khoảng hai thước. Nếu bước vào đó, chắc chắn đại khảm đao không thể thi triển được.
Du dự một chút, Hạ Nhất Minh cười lạnh sau đó nhấc đại khảm đao, gỡ ra. Hắn cất hai đoạn đi, sau đó cầm phần đầu đao tiến vào.
Mặc dù chỉ có một cái đầu đao, không thể thi triển được toàn bộ thực lực nhưng có vẫn còn hơn không.
Sau khi đi vào thông đạo cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh. Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi nhắm, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều trong tầm kiểm soát của hắn.
Đang ở trong hiểm địa, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn đối với sự hình thành của thiên nhiên mà có cảm giác kính sợ.
Gần như chưa có người nào có thể tạo ra một cái động tròn như vậy, nhưng tự nhiên lại có thể hình thành. So với nó, ngay cả những người thợ tinh xảo nhất cũng còn kém xa.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện nơi vách tường. Giữa không trung đầu ngón tay duỗi ra phóng thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Sau lưng hắn như có một con mắt, đại đao trong tay dựng thẳng lên.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, bóng đen nhanh chóng lui lại, Hạ Nhất Minh liền bám theo như hình với bóng.
Có điều, khi bóng đen chạm phải bức tường liền giống như chui vào trong nước, hoàn toàn biến mất.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề vội vàng, ánh đao lóe lên một cái lại tiếp tục ẩn vào thông đạo. Nhưng hắn cũng thừa biết chỉ có Hồng Lang vương mới có được năng lực xuyên núi khiến cho kẻ khác khó lòng phòng bị.
Đặc biệt là trong cái thông đạo hình tròn này thì tất cả mọi nơi đều là phạm vi công kích của Tác Qua và Hồng Lang vương.
Bọn họ lựa chọn địa phương này để phục kích hắn chẳng những có thể đem khả năng xuyên núi của Hồng Lang vương phát huy tới cực hạn mà còn hạn chế được đại khảm đao của hắn.
Hơi nhắm mắt lại, Hạ Nhất Minh hoàn toàn tiến vào trong một trạng thái vi diệu. Trong hoàn cảnh khốc liệt này, giao thủ với Tác Qua và Hồng Lang vương làm cho hắn hiểu thêm được về Hỏa lực. Mỗi lần giao phòng đều giúp cho Hạ Nhất Minh nắm thêm được một chút quy luật biến hóa của nó.
Lửa là thứ đáng sợ trên thế gian nhưng đồng thời cũng là vật mà mọi người không thể thiếu.
Thiên thiên Liệt Hỏa công từng chút một hiện lên trong đầu hắn. Đôi môi hơi mấp máy, chân khí trong người lưu chuyển liên tục nhưng không hề có Thủy hệ chân khí mà hoàn toàn là Phong hệ và Hỏa hệ bắt đầu dung hợp. Gió trợ giúp cho lửa, lửa mượn hơi gió... Hai loại công pháp bất đồng như có một chút nào đó tương tự.
Bất giác, Hạ Nhất Minh đã đi qua vô số thống đạo tiến vào khu vực trung tâm. Từ phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Bách huynh! Sao ngươi lại tới đây?
Bách Linh Bát bước nhanh tới bên cạnh hắn nói:
- Nơi này không thích hợp! Chúng ta rời khỏi đây ngay.
- Tại sao?
- Độ ấm ở đây đang tăng lên rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua sức chịu đựng của thân thể ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình. Lúc này, hắn mới cảm giác được hơi nóng ở đây so với lúc tiến vào đã cao hơn rất nhiều, lại không ngừng tăng lên.
Nếu trong lúc bình thường thì hắn đã sớm phát hiện ra chuyện đó. Nhưng bởi đang trầm tư vào việc cảm nhận hỏa lực nên trong lòng hắn thầm mong hơi nóng càng cao càng tốt làm gì mà để đến nữa chứ. Suy nghĩ thật nhanh, Hạ Nhất Minh gật đầu nói:
- Chúng ta đi.
Bọn họ chợt đứng lại, lùi về sau mấy bước. Trước mặt hai người, Tác Qua và Hồng Lang vương đã xuất hiện. Trong mắt bọn chúng, có một sự vui sướng vì đã thực hiện được quỷ kế.