- Chỗ ở của lão phu rất gần đây. Nếu Hạ huynh không chê, xin mời tới đó. - Chiêm Thiên Phong mỉm cười, nói.
Hạ Nhất Minh hơi trầm ngâm một chút rồi đồng ý. Trước khi rời đi, hắn quay sang đám người Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang gật nhẹ một cái.
Mặc dù bọn họ cũng chẳng giúp được gì cho hắn, nhưng chỉ cần có tấm lòng như vậy cũng đủ khiến Hạ Nhất Minh cảm kích.
Hiểu được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, đám người Thủy Huyễn Cận hết sức vui mừng. Trong đó, hai người lúc đầu có sự do dự lại càng thêm vui mừng. Bọn họ đều cảm thấy may mắn bởi đã theo đến đây. Nếu không, bọn họ cũng không thể tiếp tục kết giao với Hạ Nhất Minh nữa. Thậm chí, sau này còn đắc tội với một cường giả có tiền đồ vô lượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Được Chiêm Thiên Phong dẫn đường, Hạ Nhất Minh thản nhiên đi theo.
Nhìn theo hai người, trong lòng tất cả đều có vô vàn cảm xúc. Đặc biệt những ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh đều có chút nóng bỏng.
Một ngày trước, Hạ Nhất Minh vẫn chỉ là Bách tán thiên đại sư giống như mọi người. Nhưng chỉ trong mấy canh giờ, địa vị của Hạ Nhất Minh đã có một sự thay đổi khó mà tin được.
Nhất đường thiên cường giả. Từ nay về sau, bọn họ so với hắn chẳng khác gì một người dưới đất còn một người ở trên trời.
Chẳng biết bao nhiêu lâu, đám tiên thiên cường giả vẫn yên lặng nhìn nhau. Có điều, không có người nào thèm để ý tới Bộ Hãnh Thông. Cho dù là Mộc Tẫn Thiên cũng vậy.
Cũng chẳng phải bản tính của hắn là kẻ lạnh lùng mà do Bộ Hãnh Thông đã gây ra một hậu quả không thể tưởng tượng được. Trong tình huống như thế này, cho dù là người tu dưỡng tốt đến mấy cũng không thể dung tha cho hắn.
Mao Liệt Quang hiển nhiên là hành động theo tình hình. Cũng bởi có mấy vị tiên thiên đại sư khuyên giải nữa.
Lúc này, tất cả mọi người cũng đều biết nguyên nhân, nên cũng chẳng có người nào hứng thú tìm hiểu tiếp nữa.
Gọi đám nô bộc thu dọn, sửa sang lại mọi mọi thứ. Bộ Hãnh Thông cùng với vị tiên thiên cường giả kia cũng được tẩm liệm. Trong khoảng hai giờ, mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Mặc dù, ánh mắt Mộc Tẫn Thiên có phần ảm đạm, sắc mặt cũng hoàn toàn tái nhợt. Nhưng không có người nào dám khinh thường hắn. Tuy hắn chưa đột phá tới Nhất đường thiên. Nhưng chỉ bằng hàn khí của hắn cũng hoàn toàn vô địch trong đám Bách tán thiên cường giả.
Thu dọn xong mọi thứ, Mao Liệt Quang ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị! Mục đích đầu tiên của chúng ta là tiến hành hội giao dịch giữa các đại sư. Nhưng lúc này, mọi người có còn muốn cử hành nó nữa không?
Ánh mắt mọi người nhìn Mộc Tẫn Thiên. Việc này, cũng chỉ có hắn mới có thể đưa ra ý kiến. Mộc Tẫn Thiên do dự một chút rồi nói:
- Tất nhiên là cứ vậy mà tiến hành. Các vị không cần phải vì Bộ Hãnh Thông mà e ngại. - Hắn dừng một chút, trịnh trọng nói:
- Mối quan hệ giữa Đồ Phiên quốc và Khai Vanh quốc cũng chẳng vì vậy mà thay đổi.
Thủy Huyễn Cận nhíu mày. Hắn hừ nhẹ một tiếng. Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng những người đứng ở đây, ngoại trừ Tạ Minh Kim ra thì có người nào mà không thính chứ. Mộc Tẫn Thiên cười khổ một tiếng, nói ngay:
- Ta quên mất. Cả mối quan hệ giữa Đồ Phiên quốc và Thiên La quốc cũng không vì việc này mà ảnh hưởng.
Lúc này, Thủy Huyễn Cận mới hài lòng gật đầu. Có được lời hứa của Mộc Tẫn Thiên, hắn mới cảm thấy yên tâm. Đối với mọi người, lời hứa của một tiên thiên cường giả có trọng lượng hơn lời hứa của một nhà chính khách rất nhiều.
Mao Liệt Quang cũng hơi nhíu mày, nhưng chẳng có người nào để ý. Mộc Tẫn Thiên nói Khai Vanh quốc cùng với Thiên La quốc lại giống như hai quốc gia ngang hàng với nhau. Cho dù Mộc Tẫn Thiên cố ý hay là vô tình thì đó cũng không phải là một chuyện hay.
Mọi người ước hẹn thời gian tiến hành hội giao dịch, sau đó tự giải tán. Đột nhiên, một tiếng cười sang sảng từ ngoài cửa vọng vào.
- Sư đệ! Cuối cùng thì ngươi cũng đột phá thành công. Nếu sư phụ mà biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Tiếng nói, giống như tiếng sét giữa không trung. Mặc dù không to lắm, nhưng bất cứ người nào nghe thấy, cũng cảm thấy sợ hãi. Tiếng nói khiến cho bọn họ nhớ tới tiếng hét của Hạ Nhất Minh sau khi thành công.
Ngay sau đó, một đại hán cường tráng xuất hiện. Người này độ chừng trung niên, mặt râu quai nón. Hắn có hình dáng điển hình của một đại hán phương bắc.
Vừa xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm Mộc Tẫn Thiên. Nụ cười trên mặt hắn dần dần tắt ngấm. Ánh mắt chỉ có sự kinh ngạc.
- Sư đệ! Có chuyện gì thế? Tại sao ngươi vẫn chưa đột phá? Người vừa mới dùng băng hệ lực lượng đột phá là ai? Mà thương tích của ngươi là do ai gây ra? Có phải lão già Chiêm Thiên Phong hay không?
Hắn hỏi dồn dập không hề dừng lại cho người ta trả lời. Hơn nữa, giọng của hắn lại là khẩu âm đặc thù của phương bắc nên người nghe chẳng biết hắn muốn hỏi cái gì nữa. Có điều, Mộc Tẫn Thiên ở với người này đã lâu, nghe hắn nói vậy, cười khổ, nói:
- Trác sư huynh! Đừng có nói vậy. Thương tích của tiểu đệ không phải do Chiêm Thiên Phong gây ra.
Đại hán chớp chớp hai mắt, nghi hoặc hỏi:
- Ở Khai Vanh quốc, ngoại trừ Chiêm Thiên Phong chẳng lẽ có người đả thương được ngươi hay sao? - Hắn đột nhiên trợn tròn mắt, nói:
- Chẳng lẽ là người vừa mới đột phá?
Mộc Tẫn Thiên mấp máy môi, đột nhiên hỏi:
- Trác sư huynh! Sao huynh lại đến đây?
Đại hán cười hắc hắc, nói:
- Ta phụng mệnh sư phụ đến giúp ngươi. - Hắn quay về hướng Bắc vái một cái, nói:
- Sư phụ nói rằng, ngươi chỉ bị cản trở một thời gian, bất cứ khi nào cũng có thể đột phá Nhất đường thiên. Vì vậy, người muốn ta đến để bất cứ lúc nào cũng có thể làm hộ pháp cho ngươi được.
Ánh mắt Mộc Tẫn Thiên hết sức cảm kích. Hắn hít một hơi, quay mặt về phương bắc vái một cái. Mặc dù hắn không nói một lời, nhưng biểu hiện cũng thể hiện tấm lòng của mình.
Mao Liệt Quang đảo mắt vài cái, nói:
- Mộc huynh! Vị tiền bối này là...
Bọn họ cảm thấy hơi thở mạnh mẽ phát ra từ người đại hán. Hơi thở đó không hề kém Chiêm Thiên Phong hay là Hạ Nhất Minh. Biết được thực lực của đối phương, Mao Liệt Quang không hề dám vô lễ.
Mộc Tẫn Thiên quay sang hắn, gật đầu, nói:
- Đây là sư huynh Trác Vạn Liêm, cùng sư môn với tiểu đệ.
- Bắc Cương Chi Hổ (Con hổ phương Bắc)? - Mao Liệt Quang kinh ngạc kêu lên. Nghe thấy cái tên, hắn muốn đứng cả tim.
Sau khi nghe được tên của đại hán, đám Thủy Huyễn Cận liền nghĩ tới một người mà tái mặt. Bây giờ, bọn họ mới biết được Mộc Tẫn Thiên chính là đệ tử của người đó. Chẳng trách mà mới trăm hai mươi tuổi có thể đạt tới Bách Tán thiên đỉnh phong. Hơn nữa có khả năng đột phá tới Nhất đường thiên.
Trác Vạn Liêm thản nhiên liếc mắt nhìn Mao Liệt Quang. Hắn chẳng thèm để ý tới đám người xung quanh.
- Sư đệ! Mấy ngày trước ta phát hiện một con linh thú nên mới đuổi theo để giết. Đến hôm nay mới vội vàng chạy tới đây. Cách khoảng trăm dặm, ta cảm thấy hàn khí đại thịnh, giống như tất cả hàn khí trong thiên địa đều tụ tập tại chỗ này. Rõ ràng đó là dấu hiệu đột phá Nhất đường thiên. - Hắn nghiêm túc, nói:
- Ta mải đuổi giết con linh thú nên tới chậm một chút. Nếu không phải là ngươi, chẳng lẽ ở đây còn có người nào tu luyện công pháp băng hệ đạt tới Bách tán thiên hay sao?
Mộc Tẫn Thiên tái nhợt. Hắn cũng chẳng hề giấu diếm, kể lại chuyện mình cùng với Hạ Nhất Minh giao thủ. Kể xong, hắn nói:
- Sư huynh! Hạ Nhất Minh năm nay mới có mười bảy tuổi. Năm mười lăm tuổi hắn đã bước chân vào tiên thiên.
Hai con mắt của Trác Vạn Liêm trợn tròn. Hắn mấp máy môi mấy cái mới nói:
- Mười lăm tuổi đã bước vào tiên thiên? Mười bảy tuổi đột phá Nhất đường thiên?
Mộc Tẫn Thiên gật đầu. Ánh mắt hắn hết sức phức tạp. Trác Vạn Liêm hít sâu một hơi. Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm về một phía.
Đó chính là hướng Hạ Nhất Minh và Chiêm Thiên Phong rời đi.
- Trong vòng hai năm có thể đột phá tới Nhất đường thiên... Hắc hắc... Nhân vật thú vị như vậy ta cũng muốn gặp một chút. - Trác Vạn Liêm thì thào nói.
Giọng nói của hắn vốn rất to. Nói chuyện với Mộc Tẫn Thiên cũng chẳng hề nhỏ giọng. Nhưng lúc này, thanh âm của hắn lại nhỏ đi rất nhiều.
Mộc Tẫn Thiên biến sắc, nói:
- Sư huynh! Ta đã nói không truy cứu chuyện Bộ Hãnh Thông nữa. Xin ngài không nên nhúng tay vào.
Trác Vạn Liêm hừ lạnh, nói:
- Cái tên vương tử đó dám động tới cường giả Nhất đường thiên thì chết là đúng. Vi huynh cũng chẳng có hơi báo thù cho hắn. Có điều, Hạ Nhất Minh dám đả thương ngươi, thì chính là động tới thể diện của sư phụ.
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, vọt ra ngoài. Mộc Tẫn Thiên không biết làm sao, vội vàng kêu lên:
- Sư huynh cẩn thận.
Tiếng cười từ xa vọng tới:
- Sư đệ yên tâm. Một người mới bước vào Nhất đường thiên làm sao địch lại ta được.
Mộc Tẫn Thiên nhíu mày. Mặc dù Hạ Nhất Minh mới bước vào Nhất đường thien, nhưng công pháp của hắn vô cùng kỳ lạ. Chẳng những sở trường về ngũ hành mà ngay cả năng lượng băng hệ cũng chẳng làm cho hắn bị thương. Vì vậy, hắn cảm thấy rất lo lắng. Trong lòng không sao mà bình tĩnh được.
Hạ Nhất Minh đi cùng với Chiêm Thiên Phong. Thoáng cái, cả hai đã tới chỗ ở của hắn.
Chỗ ở của Chiêm Thiên Phong cũng không rộng. Bên trong trang trí hết sức bình thường, theo phong cách cổ. Hạ Nhất Minh còn có thể thấy một số chỗ bị rách.
Hắn ngạc nhiên nhìn Chiêm Thiên Phong. Nếu không cảm nhận được từ người lão có một nguồn năng lượng mạnh hơn mình thì hắn không thể tin được một cường giả Nhất đường thiên lại sống ở đây.
Chưa nói chỗ này nằm ở một trong ba cường quốc, mà ngay cả Hoành Sơn nhất mạch, nơi ở của mấy vị trưởng lão cũng tốt hơn nhiều.
Chiêm Thiên Phong như không thấy ánh mắt của hắn, ha hả cười, nói:
- Lão phu ở đây đã mười năm. Hôm nay mới bước chân ra ngoài. Nếu có khách quý tới nhà, lão phu phải khoản đãi mới được.
Hắn đi trước vào trong hậu viện. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn. Ở sân trong có một mảnh vườn trồng toàn các loại thực vật. Mảnh vườn này sao với dược viên trên Hoành Sơn cũng chẳng thiếu gì kỳ trân, dược thảo.
Trong vườn, có thể thấy một ít rau củ bình thường. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nhất Minh, Chiêm Thiên Phong vào vườn hái một số loại rau khác nhau. Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức kỳ lạ. Hắn hỏi:
- Chiêm huynh! Cả vườn rau này là do ngài trồng?
- Đúng thế! Tất cả thức ăn ở đây đều do lão phu lựa chọn, tự tay trồng trọt, chăm sóc. - Chiêm Thiên Phong đắc ý, nói:
- Ta cam đoan, tất cả những loại rau này, ngươi chưa hề được ăn.
Hạ Nhất Minh định nói, lại thôi. Mặc dù hắn không tin vào việc trước mắt, nhưng ngay cả đám cường giả Bách tán thiên cũng có sở thích của mình thì làm sao cường giả Nhất đường thiên lại không có sở thích kỳ lạ một chút?
Chiêm Thiên Phong rửa sạch chỗ rau. Sau đó tự mình đi tới bếp.
Nếu nói ở đây có điểm gì khác so với nhà của một người bình thường thì đó chính là căn bếp. Tất cả người hầu ở đây đều tu luyện nội kình. Bọn họ chỉ có nhiệm vụ duy trì cho lửa trong bếp không tắt, để cho Chiêm Thiên Phong có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Chiêm Thiên Phong nhanh chóng để chỗ rau đã rửa sạch xuống, thái nhỏ, sau đó nấu nướng luôn.
Động tác của lão vô cùng tự nhiên. Hạ Nhất Minh chỉ liếc mắt một cái cũng thấy được Chiêm Thiên Phong cũng chẳng khoe khoang. Lão phải làm việc này nhiều lần mới được như thế.
Thức ăn nấu xong nhìn rất ngon mắt. Hai người lần lượt ngồi xuống. Chiêm Thiên Phong lấy một cái bình nhỏ. Lão nhẹ nhàng mở nắp, một mùi thơm ngát từ trong bình tỏa ra, xộc vào mũi.
"...."
Chiêm Thiên Phong hít hà rồi chẳng để ý tới Hạ Nhất Minh tự mình rót rượu, hưởng thụ.
Hạ Nhất Minh do dự rồi nhấp một chút. Hắn chỉ cảm thấy rượu rất mát, chảy qua cổ. Hắn gắp chút thức ăn cảm giác hương vị khác biệt của nó
Nhưng hắn không thể đoán được cho thức ăn hay là do phương thức chế biến của đầu bếp mà có hương vị lạ lẫm.
- Thú vui của Chiêm huynh thật là tao nhã. - Hạ Nhất Minh cười nói. Mặc dù hắn không đồng ý với cuộc sống này, nhưng cũng chẳng muốn góp ý.
Chiêm Thiên Phong cười ha hả, nói:
- Hạ huynh! Lão phu tu luyện Thủy, Mộc chi đạo. Sáu mươi năm trước đã đặt chân vào Nhất đường thiên, trong khoảng mười năm cũng không tiến thêm được một bước nào nữa. Tuy nhiên, ba mươi năm trước, lão phu vô tình đến đây liền muốn ở ngay tại chỗ này. Ba mươi năm sống ở đây, chỉ có tu luyện không quan tâm tới việc bên ngoài nên cũng có chỗ tâm đắc.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới thay đổi nét mặt. Hắn nghĩ một lúc rồi đứng lên, vái Chiêm Thiên Phong một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ đã chỉ điểm.
Ngũ hành chi đạo vỗn là nguồn gốc của tự nhiên. Khi Chiêm Thiên Phong khổ tu không có kết quả, mới thả lỏng tâm hồn, xây dựng chỗ này. Lão ở đây hoàn toàn chìm đắm trong tự nhiên, nếu không có chút thành tựu thì đúng là chẳng còn có đạo trời nữa.
Chỉ có điều, cách tu luyện này không thích hợp với một người trẻ tuổi như Hạ Nhất Minh.
Chiêm Thiên Phong khoát tay nói:
- Chỉ có một chút mà thôi. Mặc dù có chút tác dụng, nhưng so sánh với Hạ huynh thì đúng là một trời, một vực.
Hạ Nhất Minh đỏ mặt. Hắn thừa biết bản thân thế nào. Mỗi khi có người khen thiên phú của mình, hắn lại chẳng biết làm thế nào cho phải.
Chiêm Thiên Phong lại rót một chén rượu nữa, nói:
- Hạ huynh! Ngươi có biết lai lịch của Mộc Tẫn Thiên hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Mộc Tẫn Thiên là hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc, được mọi người xưng tặng là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong bật cười, nói:
- Mộc Tẫn Thiên đúng là hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc. Nhưng sư môn của hắn lại không ở vùng Tây Bắc của chúng ta.
Hạ Nhất Minh nghe lão nghiêm túc nói chuyên. Trong lòng cũng hiểu được, lão rất ngại lai lịch của Mộc Tẫn Thiên. Chiêm Thiên Phong nhìn về phương Bắc, nói:
- Khi lão phu còn trẻ, từng giao thủ với một cường giả. Cường giả đó do sống trong thời tiết giá lạnh ở phương bắc nên cũng không tu luyện ngũ hành chi đạo. Cái mà hắn tu luyện chính là Băng hệ lực lượng.
Hạ Nhất Minh liền nghĩ tới tình hình chiến đấu với Mộc Tẫn Thiên. Có điều, băng hệ lực lượng của Mộc Tẫn Thiên vẫn còn kém xa so với chất lỏng trong cái chai kia.
Nếu Mộc Tẫn Thiên biết được công pháp Hạ Nhất Minh tu luyện cùng với vạn niên băng tủy thì hắn sẽ hộc máu mà chết. Hơn nữa, nếu tin tức vạn niên băng tủy mà lộ ra ngoài thì đám cao thủ phương bắc sẽ bất chấp tất cả mà cướp lấy.
- Chiêm huynh! Ngài nói chuyện này có phải sư môn của Mộc Tẫn Thiên rất mạnh không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Không sai! Sư môn của hắn rất mạnh, là đệ nhất môn phái ở phương bắc. - Chiêm Thiên Phong nghiêm nghị, nói:
- Hôm nay, ngươi chiến thắng hắn mà đặt chân vào Nhất đường thiên. Cho dù hắn không trách ngươi, nhưng cao thủ trong sư môn hắn cũng chưa chắc đã bỏ qua. Nếu mà sau này có người đến tìm thì đúng là một chuyện phiền toái.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy, suy nghĩ rất nhiều. Hắn cũng chẳng lo lắng cho bản thân mà là cho thân nhân. Nếu bản thân không thể kháng cự được, để bọn họ tới Hạ gia trong giết chóc thì hắn có hối cũng không kịp.
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Chiêm Thiên Phong an ủi, nói:
- Hạ huynh! Ngươi cũng không phải lo. Đệ nhất phương bắc cũng chưa chắc có thể thẳng được vùng Tây Bắc chúng ta. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể tới quá nhiều người. Chỉ cần sau này, ngươi không tới đó thì cũng chẳng phải lo lắng lắm.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới hơi yên tâm. Đột nhiên, cả hai hơi biến sắc. Bọn họ đều cảm nhận được từ xa có một luồng hơi lạnh xông lên. Nguồn năng lượng đó giống hệt của Mộc Tẫn Thiên. Nhưng nó mạnh hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nhìn Chiêm Thiên Phong. Sắc mặt của lão nhân cũng hết sức khó coi. Lão vừa mới nói không cần phải lo lắng, nhưng chưa kịp dứt câu đã có người tìm đến. Cho dù, da mặt lão dày tới đâu thì cũng đỏ mặt, chẳng biết nói thế nào.