Vũ Thần

Chương 213: Sinh tử một đường, ta thành Nhất đường thiên




Chân khí lưu chuyển nhanh chóng. Cảm giác nguy hiểm mãnh mẽ khuếch tán ra xung quanh. Cùng với việc chân khí càng lúc càng tăng, cảm giác đó cũng tăng lên. Lúc này, không chỉ Mộc Tẫn Thiên mà ngay cả những người đứng xung quanh cũng có cảm giác đó.
Trong mắt bọn họ, Hạ Nhất Minh đang lâm vào bước đường cùng, đột nhiên biến thành một con cự thú. Trên người hắn có một cái gì đó hết sức nguy hiểm. Bọn họ có cảm giác Hạ Nhất Minh đang chậm rãi chuẩn bị. Một khi hắn chuẩn bị xong, chính là lúc hai người bước vào sinh tử.
Lúc này, tất cả mọi người đều hết sức lo lắng. Nhất là đám người Mao Liệt Quang.
Đám tiên thiên cường giả khác, mặc dù thân phận tôn quý nhưng chết thì thôi, chẳng có mấy người ra mặt cho bọn họ. Nhưng hai người này thì khác, họ chính là ngôi sao trong tương lai của Đồ Phiên quốc hay Hoành Sơn nhất mạch. Nếu cả hai chỉ luận võ một chút thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu có chuyện không hay xả ra, chỉ sợ Chiêm Thiên Phong cũng không thể chịu được lửa giận của cả hai thế lực đó.
Ngay từ đầu, bọn họ đã hy vọng hai bên có thể hòa hợp. Cho dù là một bên không thể khống chế, nhưng chỉ cần bên còn lại tỉnh táo thì vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu cả hai đều mất hết lí trí thì đối với mọi người đó chính là một tai nạn kinh khủng.
Vô tình, tất cả mấy vị tiên thiên cường giả không hẹn đều nhìn về phía Bộ Hãnh Thông. Tất cả cũng đều tại người này gây ra tai họa.
Ánh mắt Mộc Tẫn Thiên hết sức ngưng trọng. Sau khi cảm nhận được khí thế trên người Hạ Nhất Minh biến hóa, hắn biết rằng tiếp theo chính là một cuộc chiến sinh tử. Hắn bình tĩnh đứng thẳng, một tay thủ trước ngực, tay còn lại vươn ra phía trước.
Trên bàn tay vươn ra có một khối băng màu trắng. Dưới ánh nắng chiếu rọi, nó tỏa ra màu sắc khiến cho người khác hoa cả mắt.
Cũng bởi màu sắc kỳ dị đó cho nên thu hút tất cả ánh mắt mọi người. Chẳng có ai chú ý tới cánh tay đặt trên ngực lén lấy ra một khối ngọc thạch.
Sau khi lấy ra khối ngọc, hắn nắm chặt trong bàn tay. Hơi lạnh tăng lên một cách nhanh chóng. Nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống vài độ. Ngay cả mấy vị tiên thiên cường giả đứng cạnh đó cũng có cảm giác khó chịu.
Hơi lạnh trong không khí tăng nhanh khiến cho Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy run rẩy.
Trong đầu Hạ Nhất Minh đột nhiên nảy ra một ý định. Nháy mắt, hắn liền từ bỏ ý định ban đầu.
Chân khí ngũ hành trong cơ thể hắn vẫn vận hành như trước, nhưng cũng không hề hợp lại với nhau để đánh ra một kích cuối cùng.
Trong lúc người bên ngoài chưa kịp phát hiện ra tình hình, chân khí Hạ Nhất Minh nhanh chóng thu liễm vào bên trong, giống như không thể ngăn cản được hàn khí. Cơ thể hắn nhanh chóng bị hơi lạnh phủ lấy, bắt đầu xâm nhập.
Biến cố xảy ra nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Khí thế kinh khủng trên người Hạ Nhất Minh khiến tất cả mọi người khiếp vía trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Nếu chân khí của hắn không biến mất, chỉ sợ mọi người muốn giữ lại cánh cửa cho trộm khỏi vào cũng khó.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ chẳng lẽ vừa rồi Hạ Nhất Minh chỉ phô trương thanh thế? Hay là hắn bị điên nên mới làm như vậy?
Hạ Nhất Minh không duy trì chân khí kháng cự khiến cho hơi lạnh chui vào trong cơ thể. Trên người hắn có một tầng sương mỏng giống như một pho tượng bị đóng băng.
Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu dừng lại, cố gắng lết cái thân hình nặng nề, phóng về phía Mộc Tẫn Thiên. Hai chân hắn bị đóng băng nên di chuyển không còn linh hoạt. Dường như, hắn muốn dùng thân thể cứng ngắc đó để tiếp tục giao đấu.
Đối với cách làm của Hạ Nhất Minh, Mộc Tẫn Thiên cũng chẳng thể hiểu nổi. Nhưng gặp được cơ hội tốt thế này làm sao hắn lại bỏ qua. Ngay lập tức, thân thể hắn khẽ nhúc nhích, vọt tới bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Trong mắt Mộc Tẫn Thiên lóe lên sát khí. Nếu đã không thể hóa giải thù oán với Hạ Nhất Minh, vậy thì hai bên nhất định phải có một người ngã xuống. Hắn bình tĩnh vươn tay vỗ xuống, trong mắt xuất hiện một sự tiếc nuối.
Thiên tài mười bảy tuổi không ngờ lại phải chết ở đây. Một thiên tài đã ngã thì cũng chẳng có gì mà tài giỏi hết.
Một âm thanh rất nhỏ vang lên. Nhưng trong phạm vi không gian lạnh lẽo như mùa đông này thì tiếng động đó lại nghe rất rõ. Tất cả mọi người đều hết sức tập trung. Cánh tay Mộc Tẫn Thiên cuối cùng cũng ấn lên ngực Hạ Nhất Minh.
Thủy Huyễn Cận tối sầm hai mắt, thiếu chút nữa là ngã xuống. Mất bao nhiêu công sức mới mời được Hạ Nhất Minh thay lão bảo hộ Thiên La quốc. Hơn nữa, tuổi hắn còn rất trẻ, cuộc sống ngày sau sẽ vô cùng rực rỡ. Để Thiên La quốc dưới sự bảo hộ của hắn sẽ vô cùng có lợi. Nhưng tất cả hy vọng chỉ trong nháy mắt tan biến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi cảm nhận thực lực mạnh mẽ của Mộc Tẫn Thiên, cho dù là lão cũng chẳng hi vọng gì ở Hạ Nhất Minh. Không kẻ nào có thể chịu được khí lạnh như thế công kích. Đừng nói là một Bách tán thiên như Hạ Nhất Minh. Cho dù là Nhất đường thiên chỉ sợ cũng không dám để Mộc Tẫn Thiên đánh trúng ngực.
Chẳng riêng mình lão, tất cả những người còn lại cũng đều có ý nghĩ đó.
Mặc dù trước Hạ Nhất Minh đã có một tiên thiên cường giả gục xuống. Nhưng so với tuổi của Hạ Nhất Minh thì cảm giác của mọi người lại càng kích thích. Tất cả như thấy một mặt trời đang mọc nhưng rồi lại nhanh chóng lặn xuống nơi chân trời.
Tuy nhiên, ngay lúc đó....
Hai mắt Mộc Tẫn Thiên trợn tròn như gặp phải chuyện gì đó khó tin. Hắn cũng không rút tay ra khỏi người Hạ Nhất Minh. Lúc này, sắc mặt hắn dần dần trở nên trắng bệch, ngay cả thân thể cũng hơi run run. Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lạnh thêm. Luồng hơi lạnh khiến cho mọi người vô thức lùi lại mấy bước.
Đột nhiên, mọi người thấy được một cảnh tượng kỳ lạ. Khuôn mặt Hạ Nhất Minh đang bị đóng một lớp băng liền nở một nụ cười. Giống như người lâm vào nguy hiểm không phải là hắn mà chính là Mộc Tẫn Thiên.
Nhất thời, tất cả mọi người đều thấy lạnh hết cả lưng. Cảm giác lạnh đó không phải do nhiệt độ bên ngoài mà chính từ bên trong tâm trí sinh ra.
Khi Hạ Nhất Minh thu liễm toàn bộ hơi thở và chân khí. Hắn cố gắng đem khí lạnh từ bên ngoài đưa vào trong cơ thể.
Đưa nguồn năng lượng không phải của bản thân vào trong cơ thể chính là một việc hết sức nguy hiểm. Nếu là một tiên thiên cường giả khác chắc chắn sẽ không làm như vậy. Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác. Khi nhiệt độ không khí xung quanh xuống thấp, Hạ Nhất Minh lại nhớ tới chiếc bình nhỏ màu xanh biếc trong người.
Khi hắn tiếp xúc với nó từng bị đóng băng toàn bộ cơ thể. Tình huống lúc đó còn đáng sợ hơn bây giờ rất nhiều.
Hơi lạnh của cái chai so với hơi lạnh trong không khí lúc này còn gấp mấy lần. Mặc dù lúc đó, hắn không hề phòng bị nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đóng băng toàn bộ.
Nhưng luồng hơi lạnh đó cũng không thật sự đóng băng được cơ thể hắn. Đan điền của hắn nhanh chóng hấp thu nó.
Lúc này, lấy chân khí ngũ hành mà ứng chiến hắn vẫn chưa quen. Trong một cuộc chiến sinh tử, lấy sở đoản đi chống lại sở trường chính là tự tìm cái chết.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn sắp bộc phát tất cả sức mạnh mới sực nghĩ ra đan điền của mình có thể hóa giải hàn khí. Như vậy, luồng hàn khí đó chẳng phải càng thêm bổ ích cho bản thân hay sao?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn liền thu lại toàn bộ chân khí, dẫn dụ hàn khi vào trong cơ thể. Qua nhiên, ban đầu cơ thể còn có càm giác lạnh lẽo, nhưng sau khi khí ở đan điền tràn ra liền tiêu hóa sạch cảm giác lạnh lẽo.
Từ đó, Hạ Nhất Minh hoàn toàn cảm thấy yên tâm. Nếu luồng hàn khí đã không còn tác động tới nữa, vậy thì khác nào hắn ở vào thế bất bại.
Trong lúc, hắn đang muốn đề tụ chân khí cùng đối phương đánh tiếp ba trăm hiệp lại phát hiện một chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này khiến cho hắn vô cùng mừng rỡ.
Hơi lạnh hấp thụ từ bên ngoài sau khi được đan điền chuyển đổi, liền tràn tới ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trong cơ thể.
Hai mắt của hắn giạt giật. Tốc độ tăng năng lượng thế này khiến cho hắn nhớ tới những lần đốn ngộ trước đó. Hạ Nhất Minh cũng không thể ngờ sau khi hút hơi lạnh vào trong cơ thể lại có hiệu quả tương đương với trạng thái đốn ngộ như thế này.
Phát hiện ngoài ý muốn đủ khiến hắn mừng rỡ như điên. Khiếu huyệt của hắn đã gần đạt tới trạng thái sung mãn. Lúc này, có thêm được một lượng lớn chân khí ập đến càng có cơ hội no đủ.
Chỉ có điều, hắn nhanh chóng phát hiện, mặc dù hơi lạnh ở bên ngoài có rất nhiều, nhưng khoảng cách có thể phá tan cánh cửa cuối cùng, làm cho tất cả các khiếu huyệt tràn đầy vẫn còn một chút nữa.
Trong lòng hắn rất muốn có thêm nhiều hàn khí hơn nữa. Ngay lúc đó, hắn sực nghĩ tới Mộc Tẫn Thiên. Chỉ có người tạo ra hơi lạnh mới có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Trên mặt hắn có một lớp băng mỏng khiến cho hai tròng mắt cũng không thể nhìn rõ. Nhưng kỳ công Thuận Phong nhĩ của hắn vẫn không hề bị ảnh hưởng. Hắn có thể "nghe" được động tác của Mộc Tẫn Thiên. Trong lúc Mộc Tẫn Thiên còn đang chần chừ không quyết, Hạ Nhất Minh liền liều mạng lao tới cho hắn đánh. Hắn chẳng thèm phòng ngự cứ thế nhằm Mộc Tẫn Thiên mà lao tới.
Quả nhiên, hành động tưởng chừng hết sức điền rồ đó lại khiến cho Mộc Tẫn Thiên quả quyết đánh thẳng vào ngực của Hạ Nhất Minh.
Luồng hơi lạnh khổng lồ nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhất Minh. Nó xuyên qua kinh mạch toàn thân, lao tới đan điền. Toàn thân Hạ Nhất Minh cực kỳ thoải mái. Hắn rên lên một tiếng. Mặc dù tiếng rên cực nhỏ, nhưng Mộc Tẫn Thiên đang ở bên cạnh hắn vẫn có thể nghe thấy.
Sắc mặt Mộc Tẫn Thiên hoàn toàn tái nhợt. Có chết cũng không thể tin được trên thế giới này lại có một kẻ như Hạ Nhất Minh không hề sợ hơi lạnh. Thậm chí còn dựa vào hơi lạnh để tăng cường thực lực.
Phải nhớ rằng, hàn khí này không phải do Hạ Nhất Minh tu luyện mà là do Mộc Tẫn Thiên phóng thích ra, lại trực tiếp đánh vào đan điền của đối phương.
Trong tình huống này, cho dù là người tu hành công pháp giống như Mộc Tẫn Thiên cũng chỉ có một kết quả bạo liệt đan điền mà chết.
Nhưng Mộc Tẫn Thiên cảm thấy kỳ lạ chính là cho dù hắn có dốc hết toàn lực thì đan điền của đối phương vẫn giống như một dại dương mênh mông. Bất kể hắn có tống bao nhiêu hơi lạnh vào thì cũng không đủ cho nó ăn no.
Hắn có cảm giác gì đó không đúng. Là cao thủ trong số cao thủ Bách Tán thiên, hắn nhanh chóng quyết định lui lại phía sau. Nhưng đến lúc này, hắn mới biết không thể rút tay khỏi ngực của đối phương. Nếu lúc này mà lui lại, thì hắn sẽ phải chịu sự phản kích liên tục của đối phương. Dưới sự phản kích đó, chẳng biết hắn có còn sống được hay không nữa.
Bất đắc dĩ, hắn cắn răng, hy vọng Hạ Nhất Minh đan điền quái thai của Hạ Nhất Minh không thể chịu nổi hàn khí mà nổ tung. Chỉ có tiếp tục duy trì thế này mới có thể giúp hắn thoát ly an toàn.
Nhất thời, cả hai người lâm vào tình trạng giằng co. Chỉ có điều tư thế giẳng co của cả hai lần đầu tiên mới có. Ngay cả đám tiên thiên cường giả đang đứng xem cũng cảm thấy sững sờ. Bọn họ chỉ biến trong sân có sự biến hóa nào đó. Còn biến hóa thế nào thì cũng không thể nghĩ ra được.
Tại thủ đô của Khai Vanh quốc có một cái sân rất rộng. Ở đây, ngoại trừ đám tăng nhân thì chính là nơi Hoàng thất của Khai Vanh quốc dùng làm biệt viện để nghỉ hè.
Ở trong biệt viện lại có một cái sân. Cái sân này là cấm địa đối với tất cả mọi người. Cho dù là quốc vương của Khai Vanh quốc hay là đám đại sư trong địa sư đường, nếu không được phép cũng không dám đặt chân vào đó.
Nơi đây chính là chỗ mà đệ nhất cao thủ của Khai Vanh quốc, vị Nhất đường thiên cường giả - Chiêm Thiên Phong ở. Khuôn mặt lão cũng chẳng hề già nua. So với mấy vị đại sư của đại sư đường thì lão còn trẻ hơn một chút.
Ít nhất, trưởng lão Vu Kinh Lôi của Hoành Sơn nhất mạch cũng còn già hơn lão.
Từ ba mươi năm trước, lão quyết định chọn chỗ này làm nơi định cư vẫn chưa hề rời đi nửa bước. Cho dù như vậy thì chỉ cần có lão một ngày, chẳng ai dám khinh thường Khai Vanh quốc.
Hơn mười năm qua, lão vẫn ở trong căn phòng này tĩnh tu. Cứ như trên thế giới chẳng còn có chuyện gì khiến lão phải động tâm. Ngay cả trong ngày hôm nay, khi mấy vị tiên thiên cường giả phóng xuất hơi thở trong thành cũng chẳng làm cho Chiêm Thiên Phong định xuất thủ. Bởi lão tin rằng một khi đã ra tay bất kể là chuyện gì cũng có thể xử lý. Đây là một sự tự tin tuyệt đối của Nhất đường thiên cường giả đối với Bách tán thiên.
Đúng lúc này, đôi mắt của lão chợt mở, nhìn trừng trừng về một phía. Ở phía đó, lại có năng lượng thiên địa linh khí dao động hết sức dữ dội.
Cảm giác được thanh thế mạnh mẽ đó, hai hàng lông mày của lão run run, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Chẳng lẽ, Mộc Tẫn Thiên đã đột phá hay sao?
Thân hình lão thoáng động, biến mất trong phòng. Hơn mười năm qua, lần đầu tiên lão rời khỏi căn phòng này. Lão giống như rời khỏi cuộc sống của thần tiên bước vào cuộc sống nơi trần thế.
Hơi lạnh càng lúc càng nhiều. Tốc độ chuyển đổi của đan điền càng lúc càng nhanh.
Đan điền của Hạ Nhất Minh giống như một cái hố đen, hấp thu tất cả lực lượng xâm nhập vào cơ thể hắn. Sau đó nó lại thông qua kinh mạch đưa luồng chân khí đi tới các khiếu huyệt.
Bằng cách đó, khiếu huyệt của Hạ Nhất Minh dần dần trở nên đầy ứ. Hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh.
Lúc này, hắn như bước vào một cảnh giới kỳ lạ. Quên hết tất cả mọi chuyện. Ngay cả Mộc Tẫn Thiên đang cố gắng duy trì đưa hàn khí vào trong cơ thế hắn, giúp hắn tích súc lực lượng cũng hoàn toàn quên mất.
Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trong cơ thể hắn cuối cùng cũng tích đầy chân khí. Tất cả lượng chân khí dư thừa bị chúng đẩy hết ra ngoài.
Chân khí sung mãn trong khiếu huyệt, tràn qua các kinh mạch. Một chút chân khí đưa tới khiếu huyệt này, một chút chân khí tràn tới khiếu huyệt kia. Các khiếu huyệt tràn ngập chân khí.
Lúc này, tinh lực trong cơ thể Hạ Nhất Minh hoàn toàn dư thừa. Mỗi khiếu huyệt trên người hắn trong nháy mắt mở ra, biến thành một cái đan điền điên cuồng hút năng lượng từ bên ngoài vào.
Mộc Tẫn Thiên kêu lên một tiếng. Hắn bị một lực lượng kỳ lạ đẩy bắn ra ngoài, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt sững sờ nhìn Hạ Nhất Minh.
Tất cả những người đứng xem cũng đều như vậy. Bọn họ cảm nhận được thiên địa linh khí mạnh mẽ lưu động trong không trung, tạo ra áp lực cực lớn đối với bản thân. Dưới sự biến hóa của thiên địa linh khí bọn họ cùng với đám hậu thiên cường giả đều cảm thấy chẳng khác gì một con kiến hôi, bé nhỏ.
Một tiếng nổ phát ra từ trên người Hạ Nhất Minh. Mười thước quanh hắn biến thành một cái hố to. Lớp băng trắng đã biến mất không còn thấy dấu vết. Chỉ còn Hạ Nhất Minh như người thoát thai hoán cốt đứng ở đó.
Hắn liếc mắt, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người. Tất cả mọi người nhìn ánh mắt của hắn đều có cảm giác áp bức.
- Hạ huynh đệ, ngươi.... - Thủy Huyễn Cận nửa mừng, nửa lo hỏi. Trong những người đứng đó cũng chỉ có lão mới đủ can đảm để hỏi.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu. Hắn huýt sáo một tiếng, giống như tiếng sét giữa không trung.
- Sinh tử một đường! Ta thành Nhất đường thiên....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.