Vũ Thần

Chương 134: Dạ thoại




Vài con chim sẻ bay vụt qua trước mắt, hàng ngàn vạn mây trắng đang phiêu du trên bầu trời xanh lam xảy ra biến hóa, đem một dải bình nguyên màu xanh biếc bên dưới nhuộn thành một khối màu xanh lá cây, trên mặt đất tỏa ra một khối ánh sáng màu xanh lá cây.
Từ Viên gia đi ra đều có thể bao quát hết được quang cảnh này.
Thời tiết vừa mới bước vào đầu xuân, mọi người vì chi viện cho Viên phủ đều thúc ngựa chạy mau, tám con tuấn mã nhanh chóng chạy tới Viên gia, dĩ nhiên là chúng đã bị thoát lực đi rất nhiều.
Hôm nay là đã bước vào ba tháng mùa xuân, Viên gia trong suốt hai tháng qua mới có thể xử lý hết các chuyện tình.
Khi trở về, cũng không phải là bốn người tám ngựa nữa.
Viên gia biếu tặng năm vạn lượng hoàng kim đã chất lên năm chiếc xe ngựa. Mỗi chiếc xe ngựa đều có tải tới ngàn cân đồ vật, đương nhiên, trên xe ngựa chất đống một ít linh tinh những vật phẩm linh tinh nhằm che đậy tai mắt của người ta.
Trừ những thứ đó ra, Viên gia còn phái trên trăm tên tráng đinh, cùng thực khách làm đội ngũ hộ tống.
Đương nhiên, vô luận ba người Hạ gia hay là bọn họ đều rõ, đoàn hộ tống này bất quá chỉ là một cái mánh lới mà thôi, nhiều nhất là ở dọc đường đi phụ trách trông coi và đánh lung tung mà thôi.
Nếu giữa đường gặp phải mã tặc đui mù, như vậy đừng nói có thêm một tiên thiên cường giả là Hạ Nhất Minh, dù chỉ phụ tử Hạ Thuyên Tín cũng đủ để dễ dàng đem đám mã tặc giải quyết.
Dù sao, từ nơi này tiến về Thái Thương huyện của Thiên La quốc đều có những quan đạo lớn.
Nga cả mã tặc tung hoành vô địch ở Thái A huyện, cũng không dám tùy ý đánh cướp. Nếu không đó chính là bức bách hoàng thất Thiên La quốc phải nặng tay với bọn chúng.
Chỉ cần kiếp phỉ tới không phải là quân đội, như vậy những người này tuyệt đối không đem những bang mã tặc nhỏ để vào trong mắt.
Toàn bộ đội ngũ có hơn mười chiếc xe lớn, ngoại trừ năm vạn lượng hoàng kim ở ngoài, còn có rất nhiều rương lớn nhỏ, xem như là chuẩn bị cho nhị vị nữ tử của Viên gia. Về phần hai xe cuối cùng chính là để chuẩn bị cho nhị vị nữ tử của Viên gia ngồi.
Chỉ bất quá, hai thiếu nữ này rời xa quê quán, trong lòng luôn cảm thấy tịch mịch, càng có thêm cảm giác đồng bệnh tương liên. Cho nên hai người cũng không có ý định tách ra mỗi người một xe, mà đều ở chung một xe ngựa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ở bên trong đội ngũ, Hạ Thuyên Tín quất ngựa đi lên trước, trên mặt hắn thoáng có một tia mơ hồ không vui, mặc dù không phải là bực bội, nhưng cũng có thể thấy được bộ dáng mất hứng của hắn.
Hạ Nhất Thiên mặc dù vô cùng mừng rỡ, nhưng trước bản mặt nghiêm khắc của phụ thân, lại không dám lộ ra một chút gì, lại càng không dám tới gần chiếc xe ngựa có hai vị nữ tử để đùa giỡn. Trong lòng hắn không khỏi có chút khổ sở, buồn bực, hiển nhiên cũng sắc mặt cũng không có tốt.
Không ngờ, biểu hiện này của hắn ngược lại lại khiến cho Hạ Thuyên Tín hết nghi ngờ, không hề hoài nghi hắn. Nếu không lấy tính tình của hắn, ngay cả không động thủ giáo huấn một trận, thì cũng không tránh được một phen trách mắng.
Mặt trời dần ngả về phía tây, Viên Lễ Hiên nhìn lên bầu trời, cho ngựa chạy lên phía trước, nói:
- Thế thúc, sắc trời đã tối, phía trước có một trấn nhỏ, không bằng chúng ta hôm nay nghỉ ngơi ở đó được không?
Viên Lễ Hiên mặc dù không phải là con của Viên Thành Chí, nhưng lúc tiếp đãi hai huynh đệ Hạ Nhất Minh, đã chiếm được một chút tình cảm của bọn họ. Cho nên giờ phút này địa vị của hắn như nước đẩy thuyền lên, trong Viên gia một bước lên trời, trở thành một trong những trung tâm đệ tử. Lúc này đây, phụ trách áp xe cũng là do hắn toàn quyền phụ trách.
Mà hắn chưa từng làm cho đám người Viên Thành Chí thất vọng, chạy đôn chạy đáo, đem hết thảy mọi thứ an bài cho không còn lôn xộn nữa, một ít cũng không làm cho ba người Hạ Thuyên Tín phải bận tâm.
Có giao tình và công lao như vậy, hơn nữa hắn cũng là người lanh lợi, sau này trở về hiển nhiên tiền đồ không thể hạn lượng a.
Hạ Thuyên Tín ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nói:
- Được rồi, ở chỗ này nghỉ ngơi đi.
Sau khi được Hạ Thuyên Tín cho phép, tất cả mọi người tiến vào trong tiểu trấn, bao toàn bộ khách sạn lớn nhất trong trấn. Đặc biệt trong khách sạn có một vường hoa cúc, nơi đây được sắp đặt cho ba người Hạ Thuyên Tín và nhị vị cô nương Viên gia ở lại.
Vốn là Viên Thành Chí đưa ngân lượng cho cũng đủ để cả đoàn dùng trên đường đi. Cho dù là toàn bộ mọi người đều ở trong tòa viện tử như thế này cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng đáng tiếc nơi này đến ngay cả Thái Thương huyện cũng không bằng, có thể tìm được một cái viện tử như bây giờ đã là việc không dễ dàng gì.
Sau khi vào hậu viện, rửa ráy một phen, lập tức có người đưa thức ăn tới, năm người dùng xong, tỷ muội hai người Viên Lễ Văn và Viên Lễ Huân chủ động thu thập sạch sẽ.
Động tác của Viên Lễ Huân rất linh hoạt, từa hồ hết sức thông thạo như một tiểu nhị, nhưng Viên Lễ Văn nhìn qua trông như mới tiếp xúc với việc này lần đầu. Bất quá, được sựu che dấu của Viên Lễ Huân, nếu không phải cẩn thận quan sát thì cũng khó mà phát giác ra.
Các nàng sau khi thu dọn hết, lập tức hướng về Hạ Thuyên Tín cáo từ, lui ra ngoài, động tác cũng không đến nỗi vụng về, làm cho Hạ Thuyên Tín cũng tương đối hài lòng.
Nhìn hai nàng rời đi, Hạ Thuyên Tín nói:
- Nhất Minh, Nhất Thiên, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào địa phận của Thái Thương huyện. Nhiều nhất ba, bốn ngày sau là chúng ta sẽ về tới gia trang.
Hạ Nhất Thiên lộ vẻ hưng phấn, nói:
- Phụ thân, lần này chúng ta đi ra ngoài đã hai tháng, mấy người Gia gia khẳng định sẽ hết sức thắc mắc, bất quá nếu để cho Gia gia biết được Lục đệ đã tiến vào tiên thiên cảnh giới, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa.
Trên mặt Hạ Thuyên Tín lộ ra một tia mỉm cười, chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân khi đó, ngay cả hắn cũng có chút mong chờ.
Bất quá, khi ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa phòng, thấy gian sương phòng ở đối diện, ý cười trong mắt hắn cũng nhất thời nhạt đi rất nhiều.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cười khổ.
- Đại bá, có phải người không hài lòng đối với quyết định của tiểu chất hay không?
Hạ Nhất Minh cẩn thận hỏi.
Hạ Thuyên Tín hơi lắc đầu, nói:
- Nhất Minh, cháu đã trở thành tiên thiên cường giả, dựa theo tu vi của cháu, đừng nói là nạp thêm một người tiếp, cho dù là nạp bảy tám người ta cũng không có ý kiến.
Hạ Nhất Minh ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Hạ Thuyên Tín rốt cục lộ ra nụ cười, nói:
- Đã có gan đề xuất, như vậy phải có gan thừa nhận. Cháu không phải cũng đã gặp mặt Lễ Huân cô nương, cũng rất hợp ý sao? Như thế nào bây giờ lại có bộ dáng như vậy?
Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, nói:
- Đại bá, xem người nói kìa.
Hạ Thuyên Tín chậm rãi mỉm cười, nói:
- Nhất Minh, ta mặc dù không phản đối cháu nạp thiếp, nhưng cháu cũng không nên làm chủ cho Nhất Thiên a. Hắn không có thiên phú như cháu, cũng tuyệt đối không thể so sánh với cháu. Nếu hắn bởi vì nữ sắc mà trì hoãn tu luyện, chỉ sợ cuối cùng sẽ trở thành kẻ vô tích sự, ngay cả thất tầng nội kình cũng không thể đột phá.
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên hơi biến đổi, vội vàng đứng ra, nói:
- Phụ thân, xin người yên tâm. Hài nhi nhất định sẽ gia tăng khổ luyện, tranh thủ sớm có ngày đột phá cực hạn bích chướng của thất tầng.
Hạ Nhất Tín khoát tay chặn lại, tức giận, nói:
- Nói hươu nói vượn cái gì. Cực hạn bích chương thất tầng nội kình làm sao có thể phá vỡ? Nhìn hai người Nhị thúc và Tam thúc của người đi. Có ai là không phải dừng lại ở đó mười năm mới có thể đột phá cực hạn bích chướng của thất tầng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh, lại nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là Hạ Nhất Minh hả? Hắn..........
Nói tới đây, Hạ Thuyên Tín ngừng lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, năng lực đột phá cực hạn bích chướng của Hạ Nhất Minh giống như ăn cơm vậy.
Lắc đầu, hắn đang định nói tiếp, lại thấy Hạ Nhất Minh cười nói:
- Đại bá, người nếu lo lắng vấn đề này thì tiểu chất có thể cam đoan với người, Đại ca nhất định sẽ không làm người thất vọng.
Ánh mắt Hạ Thuyên Tín không khỏi hơi sáng lên, nói:
- Cháu làm sao mà biết?
Hạ Nhất Minh nói:
- Đại bá, người hẳn còn nhớ, Đại ca lúc rời nhà đi tới Viên gia, tu vi nội kình bất quá chỉ là thất tầng trung đoạn thôi.
- Không sai.
Hạ Thuyên Tín nhẹ nhàng gật đầu, hắn là phụ thân của Hạ Nhất Thiên, đối với nhi tử của mình rất quan tâm, tự nhiên tiến độ tu luyện có nó được hắn nắm giữ như lòng bàn tay. Không giống với Hạ Nhất Minh, bởi vì biểu hiện vô cùng cổ quái, cho nên Hạ Vũ Đức mới hạ lệnh, không cho phép can thiệp vào việc tu luyện của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mọi người thủy chung vẫn không thể nắm rõ được thực lực chân chính của Hạ Nhất Minh.
- Đại bá, như vậy hẳn người còn nhớ rõ, khi ở Viên gia, kết quả trận chiến của Đại ca cùng Phạm Hạo nhật a.
Trong lòng Hạ Thuyên Tín lập tức có chút kích động, trấn chiến ấy hắn như thế nào có thể quên được. Bất quá sau đó hỏi lại, hắn mới biết được duyên cớ, đó chính là Hạ Nhất Thiên phục dụng Tinh Lực kim đan, mà loại Tinh Lực kim đan là từ trong tay Hạ Nhất Minh mà có được.
- Nhất Minh, trong tay cháu còn Tinh Lực kim đan sao?
- Không sai, không chỉ có trong tay tiểu chất, ngay cả trong tay Đại ca cũng còn vài khối.
Hạ Nhất Minh cười hì hì nói.
Hạ Thuyên Tín lập tức quay đầu lại, sắc mặt không vui, nói:
- Nhất Thiên, ngươi vì sao không nói cho ta biết?
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên ửng đỏ, nói:
- Phụ thân, lúc đầu Lục đệ đưa cho hài nhi bốn khỏa Tinh Lực kim đan, hài nhi đã sử dụng một khỏa. Bất quá hài nhi nghĩ, nếu Kim đan này do Lục đệ đưa tới, đương nhiên ngày sau phải giao lại cho Nhị thúc, cho nên.....
Hạ Thuyên Tín lúc này hơi hài lòng gật đầu, nói:
- Ngươi có ý định trực tiếp giao cho Nhị đệ sao?
- Không.
Hạ Nhất Thiên nghiêm mặt nói.
Hạ Thuyên Tín ngẩn ra, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói:
- Vậy ngươi định xử lý như thế nào?
- Hài nhi định trước tiên đưa cho Nhất Huyễn một viên, còn lại hai viên sẽ giao cho Nhị thúc.
Thanh âm Hạ Nhất Thiên vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên những lời này hắn nói đều xuất phát từ trong lòng:
- Nếu trực tiếp giao cho Nhị thúc, chỉ sợ cuối cùng Nhất Huyễn chưa chắc đã có nổi một viên.
Sắc mặt Hạ Thuyên Tín mới chậm rãi hòa hoãn lại, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Các ngươi đều là một đám tiểu tể tử, càng ngày càng không đặt đám trưởng bối chúng ta ở trong mắt, chuyện gì cũng đều tự muốn làm chủ. Hừ......
Vẻ mặt hắn mặc dù hơi có bộ dáng hung thần ác sát, nhưng thần sắc lại cực kỳ hài lòng.
Thế hệ thứ ba của Hạ gia, ai cũng nghĩ tới đối phương, không người nào có ý định độc chiếm, đây quả thật là điều hắn cảm thấy vô cùng an lòng. Đặc biệt khi thấy được huynh đệ Viên Tắc Úy và Viên Tắc Vũ, đồng thời thấy được tình hình cuối cùng, hắn đối với điểm này cực kỳ coi trọng.
Cảm giác của Hạ Nhất Minh vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện được tâm ý của Đại bá, hắn vội vàng nói:
- Đại bá, bây giờ người tin tưởng tiểu chất rồi chứ? Chỉ cần có Tinh Lực kim đan trong người, đừng nói là Đại ca nạp thêm một người thiếp, coi như nạp thêm bảy tám người, tiểu chất nghĩ cũng không phải vấn đề gì lớn.
Dứt lời, hắn nhìn Đại bá vô cùng nghiêm chỉnh, trong ánh mắt còn có thêm vài phần giảo hoạt.
Hạ Thuyên Tín dở khóc dở cười nhìn hắn, nghĩ không ra vừa mới giáo huấn hắn, bây giờ đã nhanh chóng bị hắn trả lại.
Hăn lắc lắc đầu, nói:
- Nhất Minh, ngươi.......
Bỗng nhiên, một trận ồn ào từ bên ngoài truyền vào, luồng âm thanh này cung không phải là rất lớn, nhưng làm sao có thể dấu diếm được hai người Hạ Nhất Minh và Hạ Thuyên Tín.
Sau một lát Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Là người của chúng ta.
Hạ Thuyên Tín cũng đồng thời nói:
- Là người của Viên gia.
Lời hai người mặc dù bất đồng, nhưng ý tứ lại giống nhau, ở bên ngoài đang có ngươi tranh chấp gì đó, trong đó một phương đúng là đồng hành với bọn họ, người của Viên gia.
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên khẽ biến, hắn ngẩng đầu, vừa lúc cùng với ánh mắt của phụ thân và Lục đệ chạm nhau.
Bọn họ ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Nơi này dù sao cũng là quan đạo, cũng không có đại đội mã tặc nào, đội xe hơn trăm người ở chỗ này cũng đã cho là tương đối hiếm thấy.
Nếu không có thực lực nhất định, như thế nào có thể tùy tiện tập hợp đội ngũ như vậy.
Hơn nữa, Viên Thành Chí lúc này có ý định vuốt mông ngựa Hạ Nhất Minh, nên chọn ra những thực khách và người hầu đều là tinh anh của Viên gia.
Của cải của thế gia truyền thừa trăm năm trước mắt hơn xa Hạ gia, không nói tu vi của những người thức khách đều lục tầng nội kình trở lên, coi như là những người hầu bình thường cũng đã có tu vi ngũ tầng nội kình.
Mặc dù còn chưa thể so sánh với thế gia truyền thừa ngàn năm, nhưng một đội ngũ như thế này kéo tới nơi nào, cũng có thể được cho là một đội ngũ tinh nhuệ.
Nhưng giờ phút này, dĩ nhiên lại có người ở trong điếm tranh chấp với bọn họ, sự việc này quả thật không có chút bình thường.
Hạ Nhất Thien chợt đứng dậy, nói:
- Hài nhi đi ra xem một chút.
Dựa theo bối phận thì nên là để Hạ Nhất Minh ra mặt, nhưng bây giờ dù là Hạ Thuyên Tín hay Hạ Nhất Thiên cũng không dám coi hắn giống với đệ tử thế hệ thứ ba bình thường của gia tộc. Cho nên loại chuyện này cũng chỉ có Hạ Nhất Thiên ra mặt là thích hợp.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Đại ca, Viên Lễ Hiên còn chưa đi ra.
Hạ Thuyên Tín cũng hơi gật đầu, nói:
- Không sai. Đợi lát nữa đi.
Lúc này, dưới sự an bài của Viên Lễ Hiên, được bọn họ vô cùng tín nhiệm, loại chuyện này nếu hắn không có lập tức ra mặt, chỉ sợ đối với uy danh mới thành lập của hắn sẽ có đả kích nhất định.
Hạ Nhất Thiên tự nhiên cũng không có ý kiến, nhưng mà sau một lát, tiếng ồn ào bên ngoài cũng không còn nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn. Hơn nữa hàng lông mày của Hạ Nhất Minh càng lúc càng nhíu lại tỏ vẻ bất mãn, ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại của Lục đệ đang toát ra.
Bất quá hắn cũng biết, với áp lực của Lục đệ, nếu hắn hoàn toàn thả ra như khi đánh với Lữ Tân Văn, thì cũng đủ để làm cho ruột gan của bất cứ kẻ nào rét lạnh.
Hạ Thuyên Tín đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thật sự là buồn cười.
Hạ Nhất Thiên giật mình, nói:
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn mặc dù tu vi đã là thất tầng đỉnh phong, nhưng còn chưa đủ để hắn nghe được tiếng huyên náo cụ thể từ bên ngoài truyền vào.
Hạ Nhất Minh nhìn Đại ca một chút, nói:
- Đại ca, bên ngoài có vài người mới đến, họ muốn ở lại nơi tốt nhất ở trong trấn, để cho chúng ta nhường lại chỗ này.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Bọn họ nói nguyện ý trả gấp hai giá tiền.
Hạ Nhất Minh bất mãn khẽ hừ một tiếng, vô luận là ai ở trên đường gặp phải chuyện này, cũng sẽ không cao hứng.
- Còn có, Viên Lễ Hiên đã ra đó. Hắn cũng không có cùng người ta trở mặt, chỉ nói cho đối phương, trong này đã có người ở lại, hơn nữa lại có nữ quyến cho nên hắn phải ở những phòng tốt nhất.
Hạ Nhất Minh nói tiếp.
Hạ Nhất Thiên thấy kỳ lại, nói:
- Lễ Hiên từ lúc nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy? Tựa hồ có chút không giống a.
Hạ Thuyên Tín bật cười, nói:
- Không phải là hắn nói chuyện tốt hơn, mà là do chúng ta ở đây, hơn nữa còn đang vận chuyển một số lượng lớn của cải, cho nên hắn mới không muốn gây phiền toái. Hơn nữa, nơi này dù sao cũng không phải Kim Lâm Trịnh Đồng quận, Viên gia bọn họ ở chỗ này không có nhiều thế lực. Mà đối phương khẳng định là có chút lai lịch.
Nói tới đây, Hạ Thuyên Tín gật đầu nói:
- Tiểu tử Lễ Hiên này quả là không tồi, nếu bồi dưỡng tốt thì tiền đồ thật không hạn lượng a.
Nếu Viên Lễ Hiên biết, nhất cử nhất động của hắn đều gây ấn tượng tốt với Hạ Thuyên Tín, như vậy hắn chắc chắn sẽ cảm khái vận khí của mình thật tốt.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên trầm xuống, nói:
- Động thủ rồi.
Phụ tử Hạ Thuyên Tín thầm giật mình, tiếp đo mới nghe được tiếng huyên náo ở bên ngoài bắt đầu lớn hơn, nhưng tựa hồ lại có tiếng người kinh hô.
Trong lòng hai người bọn họ đều hoảng sợ, Hạ Nhất Minh lại có thể trong lúc song phương còn chưa giao thủ, cũng đã phán đoán ra được. Hơn nữa càng quan trọng hơn là, bản thân hắn thì ở nơi này, nhưng lại có thể nắm rõ tình hình ở bên ngoài như lòng bàn tay.
Giờ phút này, trong lòng phụ tử Hạ Thuyên Tín đối với năng lực của tiên thiên cường giả càng có thêm phần hiểu biết, trong lòng đối với Hạ Nhất Minh càng có thêm một tầng kính sợ.
Hạ Thuyên Tín đứng lên, nói:
- Chúng ta ra ngoài xem một chút đi.
Hai người Hạ Nhất Minh đồng thời gật đầu, chuyện này bởi vì căn hậu viện mà xảy ra, bọn họ nếu còn như rùa đen rụt cổ, như vậy không khỏi có chút khó nói nổi.
Rời khỏi hậu viện, cước bộ Hạ Nhất Minh bống nhiên ngừng lại, ánh mắt thoáng nhìn về phía sương phòng đối diện.
Một đôi to tròn, mắt sáng ngời lộ ra ở khe cửa sổ, đang nhìn về phía bọn họ. Đột nhiên đôi mắt kia nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, cặp mắt to tròn đó trong nháy mắt trở nên kinh hoảng, luốn cuống, sau đó lại lập tức khôi phục lại bình thường, hơn nữa chậm rãi biến mất.
Hạ Nhất Minh xoay người lại, trong lòng thầm buồn cười, bước chân nhanh hơi một chút, trong nháy mắt đã đuổi kịp Đại ca. Mà hai người Hạ Thuyên Tín căn bản không có bất cứ phát hiện gì.
Ở bên trong sương phòng đối diện, ánh mắt Viên Lễ Huân có chút ảo não, nàng nhìn Viên Lễ Văn đang ở trên giường, trong lòng thật hâm mộ.
Nếu nàng có thể quyết tâm như nàng ấy, như vậy cũng không vì tò mò mà nhìn trộm, để rồi cuối cùng bị Hạ Nhất Minh phát hiện.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Viên Lễ Văn ngẩng đầu lên, cổ tay hơi lộn lại, lấy cây kim nhẹ nhàng luồn qua tấm vải tơ tằm, nói:
- Muội làm sao vậy?
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Tỷ tỷ, tỷ trên đường tới đây, vì sao cứ ngồi như vậy?
Viên Lễ Văn kinh ngạc nhìn nàng một cái, tựa hồ đang lo lắng cái gì đó, rốt cục nói:
- Tỷ tỷ bởi vì không còn đường lui nữa, cho nên mới có thể ngồi được như này.
Nói xong, nàng lại cúi đầu, dụng tâm tiếp tục thêu cái khăn tay.
Viên Lễ Huân định mở miệng định nói, nhưng lại thôi. Nàng cũng đang tự hỏi mình: "Ngươi còn có đường lui sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.