Vu Sư

Chương 7:




Quý Lãng đưa người về văn phòng của mình, tiện tay ném túi đồ trong tay lên ghế sofa, hỏi: “Sao mua ít đồ vậy?”
Dép, đồ lót, cảm giác giống như mua đồ cần thiết tạm thời ở khách sạn.
“Quần áo của trung tâm thương mại đắt quá, tôi chỉ mua đồ cần thiết, tôi định mua đồ còn lại trên mạng.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng ngẩn ra, đúng rồi, cô mới mười tám tuổi, chắc trên người không có nhiều tiền.
“Tôi chuyển một khoản tiền cho cô, cô đi mua chút nữa đi.” Vừa nói, Quý Lãng cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, mở WeChat muốn chuyển tiền cho Vu Miểu Miểu.
“Không cần, tự tôi có tiền.”
“Cầm đi.” Quý Lãng không tin, anh biết nhãn hiệu của đôi dép đó, cửa hàng giá phải chăng trong trung tâm thương mại bán mười đồng một đôi. Đồ lót gì đó, anh không nghiên cứu về đồ lót phái nữ, dù sao chắc chắn không đắt chỗ nào.
Hơn nữa, những năm qua vì chữa khỏi mất ngủ, anh tốn tiền không có một trăm cũng mấy chục nghìn rồi, chỉ dựa vào bản lĩnh có thể để anh ngủ của Vu Miểu Miểu, cho ít tiền cũng không lỗ.
“Tít!”
Quý Lãng vừa chuyển tiền đi thì nhận được nhắc nhở thu tiền, lập tức giật khóe miệng: Con nhỏ này, ngoài miệng nói dễ nghe, tốc độ nhận tiền lại không hề chậm.
Suy nghĩ nhận tiền của Vu Miểu Miểu rất đơn giản, dù sao Quý Lãng là tướng công của cô. Sư phụ nói, vợ chồng là quan hệ thân mật nhất trên thế giới này, không thể quá khách sáo. Khách sáo quá, tình cảm sẽ lạnh nhạt, cô và Quý Lãng vốn có tình cảm không sâu, cũng không thể vì tiền mà thêm lạnh nhạt.
“Tôi sẽ tiêu cẩn thận.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc tỏ thái độ.
“...” Nhận tiền thì chẳng muốn giả bộ nữa đúng không.
“Vừa nãy cô cho Bắc Phồn cái gì?” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nhận tiền xong tâm trạng khá tốt, nhân cơ hội hỏi.
“Bắc Phồn? Là anh trai nhỏ gặp ác mộng vừa nãy sao?”
“Anh trai nhỏ?” Xưng hô rất thân thiết.
“Không phải sao?” Chẳng lẽ mình đoán sai rồi.
“Phải, vừa nãy cô cho cậu ta búp bê là sao? Thật sự có thể đuổi ác mộng?” Quý Lãng không xoắn xuýt cách gọi của Vu Miểu Miểu, hỏi tiếp.
“Đương nhiên có thể, trên đó có vu lực của tôi, đeo búp bê mơ đẹp lên, không những có thể có một giấc mơ đẹp, còn có thể ngủ đến trời sáng, hôm sau tỉnh lại thì cả người cũng sẽ thoải mái.” Vu Miểu Miểu nói.
Búp bê mơ đẹp có vu lực? Chẳng lẽ hôm qua mình ngủ là vì trên người Vu Miểu Miểu có búp bê mơ đẹp?
“Cô còn nữa không? Cũng cho tôi một con.” Quý Lãng quyết định xin một con để thử xem.
“Có thì có, nhưng không có hiệu quả với anh.” Vu Miểu Miểu nói.
“Làm sao lại không có hiệu quả với tôi?” Quý Lãng nghi ngờ.
“Anh không giống người khác, người khác gặp ác mộng là bị sợ hoặc bị dọa, hoặc là ám thị nào đó trong tiềm thức. Nhưng tướng công thì khác, anh là Mộng Yểm, ác mộng là năng lực của anh, vì sao phải xua tan?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
Đôi mắt của Quý Lãng hơi run rẩy, sầm mặt hỏi: “Cô biết tôi là Mộng Yểm?”
“Ừ.” Vu Miểu Miểu thản nhiên gật đầu, cứ như đó không phải chuyện lạ gì.
Quý Lãng theo bản năng lại cảm thấy Vu Miểu Miểu là người của đám người giới huyền học phái đến đối phó anh, nhưng ngẫm nghĩ lại, mẹ từng nói sư phụ của Vu Miểu Miểu từng dùng thuật pháp vu tộc chữa trị cho anh lúc anh còn rất nhỏ. Nói như vậy, chắc sư phụ của Vu Miểu Miểu đã sớm biết mình là Mộng Yểm, mà Vu Miểu Miểu biết mình là Mộng Yểm cũng không lạ.
“Cô biết tôi là Mộng Yểm, tại sao còn muốn gả cho tôi?” Quý Lãng hỏi.
“Không phải tôi gả cho anh, là anh gả cho tôi.” Vu Miểu Miểu sửa lời bảo.
“Được, xem như là tôi gả cho cô đi, tại sao?” Cưới gả cái gì, sao cũng được, Quý Lãng lười cãi cọ.
“Cái gì tại sao? Anh là Mộng Yểm và tôi muốn lấy anh có liên quan trực tiếp gì sao?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có liên quan, bởi vì tôi là Mộng Yểm, là vật tà, không phải người giới huyền học các cô đều ghét vật tà sao?” Quý Lãng cười khẩy nói.
“Tôi là vu sư, vu sư không ghét vật tà, cách tu hành của một mạch chúng tôi khác đa số người.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Sức mạnh của vật tà có thể đẩy mạnh tu hành của chúng tôi.”
“Nói cách khác, cô ở bên cạnh tôi, có thể đẩy mạnh tu hành?” Quý Lãng đã hiểu, nói.
Vu Miểu Miểu gật đầu, vu sư gần gũi với sức mạnh âm nhu, thể chất Mộng Yểm của Quý Lãng có thể hấp thu những sức mạnh âm nhu từ trong mơ, mặc dù nếu Quý Lãng không đồng ý thì cô không thể sử dụng. Nhưng chẳng qua mỗi ngày sống chung với Quý Lãng, ít nhiều cũng vẫn có thể ăn chực một chút.
Thì ra là vậy.
Cuối cùng Quý Lãng đã hiểu nguyên nhân Vu Miểu Miểu đến gần mình, hóa ra cũng là muốn lợi dụng mình để tăng cường tu vi giống những hồn ma đến gần anh. Nhưng mà vậy cũng tốt, biết ý đồ của đối phương luôn mạnh hơn không biết.
“Đã như vậy, có phải chúng ta nên hỗ trợ nhau không?” Quý Lãng nói.
“Tướng công có chuyện gì muốn tôi giúp một tay sao? Anh cứ việc nói.” Vu Miểu Miểu phóng khoáng nói.
“Hôm qua... cô dùng phương pháp gì để tôi ngủ?” Biết Vu Miểu Miểu cũng có yêu cầu với mình, câu hỏi của Quý Lãng nhiều luôn.
“Hôm qua tôi khiến anh ngủ sao? Tôi nhớ tôi ngủ sớm hơn anh mà.” Vu Miểu Miểu nghi ngờ chớp mắt, chẳng lẽ hôm qua mình ngủ hồ đồ rồi?
“Khụ...” Quý Lãng không thể không ngại nói mình nửa đêm lén lút đến phòng sách, để lẻn vào trong giấc mơ của đối phương: “Không phải tôi là Mộng Yểm sao? Cho nên thường xuyên sẽ không bị khống chế tiến vào trong giấc mơ của người khác, đêm qua tôi vốn muốn đi vào trong giấc mơ của một người, nhưng nửa đường không biết làm sao, tôi bỗng nhiên đã ngủ.”
“Như vậy à, thế tôi biết rồi.” Trong ánh mắt mong đợi của Quý Lãng, Vu Miểu Miểu lấy ra một con búp bê cũng hơi đẹp, lớn hơn con đưa cho Bắc Phồn vừa nãy ở trong túi xách bên cạnh mình: “Quả nhiên ăn rất no.”
“Đây là cái gì?” Quý Lãng hỏi.
“Đây là búp bê nguyền rủa.” Vu Miểu Miểu giơ búp bê cho Quý Lãng xem, giới thiệu: “Búp bê nguyền rủa thích chiếm đoạt sức mạnh âm tà, hôm qua sau khi anh ngủ, sức mạnh của Mộng Yểm tràn ra có thể là vô tình đi ngang qua phòng của tôi, búp bê nguyền rủa cho rằng anh muốn làm hại tôi cho nên nuốt sức mạnh của anh.”
“...” Không, không phải tôi đi ngang qua.
Quý Lãng chột dạ rời mắt, giống như búp bê nguyền rủa đẹp đó biết nói chuyện tố cáo vậy.
“Búp bê như vậy có thể cho tôi một con không?” Nếu như mình có búp bê này, có phải từ đây có thể trải qua cuộc sống bình thường một đêm không mơ, ngủ một giấc đến sáng không?
“Không được, chỉ có tôi dùng được búp bê nguyền rủa, người ngoài cầm sẽ xui xẻo.” Vu Miểu Miểu từ chối nói.
Quý Lãng mím môi, chẳng lẽ sau này mình muốn ngủ ngon, phải “đi ngang qua” phòng của Vu Miểu Miểu một chuyến? Mặc dù không phải không được, nhưng “đi ngang qua” nhiều lần, sẽ bị phát hiện.
“Không phải cô mới nói sức mạnh của tôi có thể giúp cô tu hành sao? Vậy búp bê nguyền rủa hấp thụ sức mạnh của tôi, có phải có tác dụng với cô không?” Quý Lãng lại hỏi.
“Búp bê nguyền rủa hấp thụ sức mạnh có tác dụng với tôi.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Vậy không thì sau này buổi tối mỗi ngày, cô để búp bê nguyền rủa tới hấp thụ sức mạnh của tôi, trợ giúp cô tu hành?” Quý Lãng dụ dỗ nói.
“Tướng công, anh đối xử với tôi thật tốt.” Vu Miểu Miểu lập tức rất cảm động.
Mặc kệ tốt hay không, tôi chỉ muốn ngủ ngon. Quý Lãng đang muốn nhân cơ hội chải chút thiện cảm, chỉ thấy Vu Miểu Miểu đầy vẻ tiếc nuối mà ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà không được.”
Cái gì?!
“Vì sao không được?” Quý Lãng hơi nóng nảy.
“Bởi vì sức mạnh của tôi có hạn, tu hành chú trọng lượng sức mà làm, hăng quá hóa dở. Nếu như tôi hấp thu quá nhiều sức mạnh, nhưng không thể tiêu hóa sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Vu Miểu Miểu nói.
“Xoảng!”
Quý Lãng nghe thấy tiếng mơ ước vỡ tan tành.
“Vậy bao lâu cô có thể hấp thụ một lần.”
Đây là miễn mình cần, Quý Lãng sẽ sẵn lòng cung cấp sức mạnh tu hành cho mình bất cứ lúc nào, Vu Miểu Miểu lập tức cảm động hơn: “Tướng công, thật ra thì anh không cần như vậy. Tôi sẽ nghĩ cách tu hành, hơn nữa tôi cũng không muốn làm Đại Vu, không cần nhiều sức mạnh như vậy.”
Tôi không quan tâm cô có làm Đại Vu không, tôi chỉ muốn ngủ.
“Tôi muốn tốt cho cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Quý Lãng cương quyết nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng động lạ, hình như là có người hụt chân, Quý Lãng nhíu mày nhìn sang: “Ai?!”
“Khụ, sếp, là tôi.” Đông Vĩnh Nguyên dùng khay bưng một cốc nước trái cây gõ cửa đi vào, vẻ mặt hơi phức tạp: “Tôi... đưa nước trái cây cho bà chủ. Bà chủ, nước chanh, được không?”
“Được, cảm ơn anh.” Vu Miểu Miểu nhận lấy nước chanh.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo. Vậy tôi đi ra ngoài trước, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Đông Vĩnh Nguyên hơi hốt hoảng lui ra ngoài, sau đó chạy như điên xuống tầng, khoa trương giải thích chuyện mình vừa nghe thấy trong ánh mắt quái gở của Đan Tuấn Nghị và Dịch Quan.
“Các cậu đoán vừa nãy tôi đi tới cửa nghe thấy gì?”
“Cái gì?!” Hai người rất phối hợp.
“Sếp nói với bà chủ, tôi muốn tốt cho cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Đông Vĩnh Nguyên hoàn hảo thuật lại giọng của Quý Lãng.
“Wow~~~ cho nên cô gái nhỏ đó thật sự là bà chủ?”
“Chuyện này còn giả sao, vừa nãy đã gọi thẳng tướng công rồi, cậu thấy sếp phản bác không?”
“Nhưng mà không nhìn ra, một nhà văn tiểu thuyết kinh dị u ám như sếp chúng ta, yêu đương lại bá đạo như vậy, thất vọng, thất vọng.”
“Chẳng lẽ lại kinh dị? Vậy chúng ta có thể có bà chủ sao?”
“Cũng đúng.”
Đông Vĩnh Nguyên nhìn lướt qua Bắc Phồn ôm gối ôm nằm trên ghế sofa ngủ vô cùng say: “Tiểu Bắc ngủ thật ngon nhỉ.”
“Chắc chắn là mơ đẹp, vừa nãy chúng tôi còn nghe thấy cậu ấy cười ngây ngô mấy lần.” Đan Tuấn Nghị nói: “Khoan hãy nói, búp bê mơ đẹp của bà chủ thật sự có tác dụng.”
“Cho nên mới nói, xã hội khoa học mà tại sao hương khói của chùa miếu vẫn dồi dào, dưới đáy cầu vẫn có xem bói, tất cả vì người cần tín ngưỡng và vài ám thị tâm lý tốt đẹp.” Dịch Quan nói.
“Nhưng mà cũng thật trùng hợp, Bắc Phồn vừa gặp ác mộng, vừa hay bà chủ có một búp bê như vậy, hơn nữa xem ra mang theo sắc thái thần bí của dân tộc thiểu số.”
Cũng không phải là trùng hợp, nghĩ đến búp bê mơ đẹp, Đông Vĩnh Nguyên như có điều suy nghĩ. Anh ta đứng ở trước ghế sofa, nhìn búp bê mơ đẹp được Bắc Phồn cầm vào trong tay rất lâu, sau đó chụp mấy bức hình, lưu trong điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.