Vu Sư

Chương 104:




Tuy bí thuật của Vu tộc có thể hoàn thành bất kỳ khế ước nào trong tình huống hai phía ước định, nhưng muốn trục xuất hồn phách, cần sức mạnh cực lớn chống đỡ. Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu tiên thực hiện vụ làm ăn lớn như vậy, cho nên thứ sáu sau khi trở về, buổi tối cô tạm dừng ước mơ thứ hai của mình, thành thực nuôi dưỡng búp bê. Hôm sau, càng không ra ngoài hẹn hò với Quý Lãng, ở nhà ngồi thiền cả ngày, sau khi ăn cơm tối, cùng Quý Lãng đến biệt thự.
Tám giờ tối, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng ôm búp bê, mang theo một mèo hai quỷ, đứng trước tầng cao nhất của biệt thự. Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không, ánh trăng màu trắng lạnh lẽo chiếu xuống, càng điểm tô thêm một chút thần bí cho mọi người.
“Búp bê, làm ơn nhé.” Quỷ công tử là một con quỷ biết điều, cho dù biết pháp trận đêm nay do Vu Miểu Miểu chủ đạo, nhưng búp bê cũng phải ra sức, cho nên khi búp bê xuống đất, phất ống tay, chắp tay vái búp bê một cái.
Động tác này của quỷ công tử rất đẹp, cũng rất quen mắt, búp bê đã từng nhìn thấy. Trong kí ức của Liễu Mị Nhi cũng có cảnh tượng như vậy, công tử áo trắng tung bay, tay cầm quạt giấy, nho nhã lễ độ hành lễ với cô ta.
Nhưng Liễu Mị Nhi trả lời thế nào nhỉ?
Bởi vì kí ức này không quá sâu sắc, cho nên búp bê suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, sau đó lớn tiếng đọc lời thoại mới: “Lát nữa lên giường, công tử vẫn lễ độ như vậy sao?”
“.....” Tất cả người, mèo, quỷ có mặt ở hiện trường, đều thống nhất yên tĩnh, chỉ có búp bê vẫn có vẻ mặt hưng phấn như cũ.
“Khụ, là lỗi của tôi.” Quỷ công tử thấy không khí xấu hổ, tự giác thừa nhận sai lầm.
Là lỗi của anh ta, anh ta không nên nói chuyện với búp bê.
“Ahahaha ~ ~” Búp bê vui vẻ xoay một vòng.
“Anh vẫn phải giết chết cô ta.” Quý Lãng không bỏ qua như vậy, mắt lạnh như dao bắn về phía Liễu Mị Nhi.
Liễu Mị Nhi lập tức bật khóc: “Đừng giết tôi, búp bê đã lâu không hấp thu tình cảm từ tôi, đây là những gì khi trước nó hấp thu.”
“Vậy cô càng thêm vô dụng.” Quý Lãng đã muốn xử lý cô ta từ lâu.
“Anh Quý, tha mạng. Giết tôi chẳng có tác dụng gì cả, giữ lại còn có thể coi như nha hoàn.” Liễu Mị Nhi khóc la xin tha.
“A?” Đột nhiên, cơ thể búp bê xoay lại, lạch bạch chạy đến bên cạnh Liễu Mị Nhi, nhấc cơ thể búp bê cỡ lòng bàn tay của Liễu Mị Nhi lên, lại lạch bạch chạy đến mép tầng lầu cao nhất, sau đó buông tay, ném Liễu Mị Nhi xuống dưới.
Ném xong, búp bê còn xoay người xòe tay về phía Quý Lãng, giống như đang nói, không thấy người nữa rồi.
“......” Quý Lãng lại cảm thấy cạn lời.
“Em nghe nói hấp thu nhiều tình cảm, EQ sẽ cao hơn, thì ra là thật.” Vu Miểu Miểu nhìn loạt động tác của búp bê, không khỏi vui vẻ mỉm cười.
Búp bê dùng đầu óc chưa hoàn chỉnh của mình, nghĩ ra cách miễn cưỡng coi như lưỡng toàn kì mỹ. Vừa trừng phạt Liễu Mị Nhi, lại giữ mặt mũi cho Quý Lãng, còn cứu được cô ta nữa. Tuy rằng, Quý Lãng cũng không thật sự sẽ giết Liễu Mị Nhi.
Lúc này mèo mun cũng đi đến lan can ban công, nhìn xuống dưới, vừa khéo thấy Liễu Mị Nhi bò dậy từ bãi cỏ, lảo đảo trở về biệt thự. Thấy quỷ bộc chải lông cho mình vẫn còn, mèo mun cúi đầu liếm móng vuốt, nằm bò dưới đất, tiếp tục xem náo nhiệt.
Tâm trạng Quý Lãng buồn bực, cũng vì phát hiện chỉ số thông minh của búp bê tăng trưởng, mới hơi dễ chịu hơn chút.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Vu Miểu Miểu xem giờ, quay đầu nói với quỷ công tử: “Anh ra khỏi đồ thủ công đi.”
Quỷ công tử lắc người, rời khỏi đồ thủ công, một hồn một đồ thủ công đứng ngang nhau, nếu không phải hồn thể của quỷ công tử mặc đồ màu xanh, chỉ nhìn lướt qua, thật sự cho rằng món đồ thủ công kia là bản thể của quỷ công tử.
“Búp bê, khai trận.” Vu Miểu Miểu ra hiệu búp bê khởi động pháp trận.
Thực lực hiện nay của quỷ công tử là quỷ tướng, anh ta không thể dùng tư thái hồn thể ở bên ngoài quá lâu, nếu không khí âm lệ xung quanh sẽ tự nhiên tập trung lại, hình thành mắt quỷ, triệu tập những lệ quỷ khác đến.
Búp bê vội vàng từ mép ban công chạy qua, sau khi xoay tại chỗ hai vòng, há miệng phun ra pháp trận màu đen. Pháp trận xoay tròn mở rộng, cuối cùng lơ lửng trước người Vu Miểu Miểu và quỷ công tử.
Vu Miểu Miểu tập trung tinh thần dùng sức, đập một chưởng xuống, sau đó hai sợi khế ước màu đen, tách ra từ hai bên trái phải của pháp trận, một sợi khế ước trong đó không chút do dự xuyên vào hồn thể của quỷ công tử, quỷ công tử rên lên một tiếng, nhưng lại không phản kháng. Mà sợi dây khế ước còn lại, ở trên không lơ lửng, dường như đang tìm kiếm gì đó, nhưng lại không tìm được, cuối cùng không biết nên đi về hướng nào.
“Vì anh là quỷ hồn, không thể dùng máu làm chất trung gian, chỉ có thể dùng tàn hồn của em gái anh làm trung gian. Cho nên tôi phải trục xuất tàn hồn em gái anh từ trong linh hồn của anh ra trước, sau đó mới có thể dùng tàn hồn tạo cơ hội tìm kiếm em gái anh. Nếu không tìm được, tàn hồn sẽ trở lại trong linh hồn của anh, nếu như vậy, lần trục xuất linh hồn này coi như lãng phí.” Vu Miểu Miểu nhắc nhở.
Em gái của quỷ công tử chuyển thế mấy trăm năm, bây giờ đến lúc này, cô ấy còn sống hay đang xếp hàng chờ đầu thai ở địa phủ đều là ẩn số. Nếu là cái trước, vậy thì dễ giải quyết, chỉ cần đối phương sống trên thế giới này, bất kể tuổi tác thế nào, chỉ cần vẫn còn sống, sợi dây khế ước sẽ có thể tìm được cô ấy. Nhưng nếu cô ấy trùng hợp đang ở địa phủ chờ đầu thai, sợi dây khế ước sẽ không thể tìm được.
Một khi không tìm thấy vật dẫn, trận khế ước sẽ mất hiệu lực, nỗi đau đớn bị tróc nã hồn phách của quỷ công tử, coi như uổng phí.
“Tôi biết rồi.” Sắc mặt quỷ công tử kiên định, anh ta đợi ngày hôm nay đã đợi suốt năm trăm năm, sẽ không vì một câu nói của Vu Miểu Miểu mà đổi ý. Hơn nữa dù không tìm được thì thế nào, anh ta đã đợi năm trăm năm rồi, chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy năm nữa? Cùng lắm thì bán thân mười năm, trục xuất hồn phách thêm lần nữa thôi.
“Được, vậy tôi ra tay đây.” Vu Miểu Miểu nói, phủ lên pháp trận trong lòng bàn tay, vu lực phun trào.
“Xin tuyệt đối đừng nương tay.” Quỷ công tử cười nhẹ, nhưng nụ cười này của anh ta còn chưa hoàn toàn nở rộ, một nỗi đau kịch liệt khó lòng hình dung đột nhiên nổ tung từ sâu trong linh hồn anh ta. Giống như cả ngàn mũi dao, muốn cắt anh ta thành vô số mảnh, lại như bị ném vào máy xay thịt, linh hồn bị băm thành bùn nhão.
Quỷ công tử cố gắng không để mình hét thảm ra tiếng, nhưng anh ta có thể khống chế tiếng hét của mình, lại không khống chế được hình thể của mình. Một luồng quỷ khí cực kỳ mạnh mẽ toát ra từ trên người quỷ công tử, xông thẳng lên trời, sau đó khi bay lên độ cao khoảng ba mét liền bị kết giới vô hình cản lại.
Kết giới vô hình này, là Vu Miểu Miểu bày xung quanh biệt thự, đề phòng quỷ khí lọt ra ngoài. Vì sự tồn tại của kết giới, quỷ hồn như Liễu Mị Nhi và quỷ công tử bình thường đều không thể ra khỏi kết giới, chỉ có mèo mun là có thể tự do ra vào. Khi trước mèo mun và Hạng Ninh nửa đêm lén ra ngoài bắt Liễu Mị Nhi, cũng do mèo mun, Hạng Ninh mới có thể rời khỏi kết giới. Đương nhiên, với thực lực hiện nay của quỷ công tử, muốn cưỡng ép xông ra khỏi kết giới không khó, nhưng khoảnh khắc khi chạm vào kết giới, Vu Miểu Miểu sẽ biết ngay.
Dưới kết giới vô hình, quỷ khí đen đặc càng lúc càng dày, quỷ công tử lúc này như một quả bom đang phát nổ, sau khi bị Vu Miểu Miểu đốt, đột nhiên nổ tung, chớp mắt quỷ khí lấp kín toàn bộ không gian, hình thành nửa quả cầu màu đen bán kính ba mét, lấy biệt thự làm trung tâm.
“Meo!” Lông toàn thân mèo mun dựng đứng, trong đồng tử màu vàng kim phản chiếu trung tâm hình cầu, hồn thể màu xanh của quỷ công tử triệt để nổ tung, vỡ thành hàng ngàn hàng vạn mảnh.
Đây thật sự là bị xé nát rồi.
Chính vào lúc này!
Ánh mắt Vu Miểu Miểu vẫn luôn tập trung quan sát sự thay đổi đột nhiên sáng lên, ngón tay kết ấn, điểm vào trong trận khế ước đang xoay vòng, sau đó kim quang lóe lên. Như ánh sao sáng rực trong đêm tối, không nhiều, nhưng đủ để chói mắt.
“Búp bê.” Vu Miểu Miểu gọi búp bê một tiếng, mà búp bê cũng đồng thời nhảy lên, xông vào trong linh hồn vỡ nát của quỷ công tử, hai tay nhanh chóng nắm chặt, rút ra bộ phận mảnh vỡ hồn phách đang tỏa ra kim quang kia. Bộ phận này, là tàn hồn của em gái anh ta.
Búp bê thu thập xong tàn hồn, trở tay đập lên trận khế ước, sau đó pháp trận lóe lên ánh sáng màu vàng kim, sợi dây khế ước lơ lửng trên không trung không biết nên đi về đâu, đột nhiên rung lên, sau đó dường như đã tìm được thứ gì, một đầu đâm vào trong hư không.
“Tìm thấy rồi.” Cảm ứng từ liên kết với dây khế ước truyền đến, Vu Miểu Miểu vui mừng nhìn về phía phương hướng của quỷ công tử. Quỷ công tử lúc này, đang xây dựng lại hồn phách bị xé nát của mình, lúc này đã hiện ra một nửa cơ thể.
Sắc mặt anh ta yếu ớt, hồn thể trong suốt gần như hòa vào trong đêm đen, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Vu Miểu Miểu, vẫn mỉm cười theo bản năng: “Tìm được em gái tôi rồi sao?”
“Ừm, sợi dây khế ước liên kết được rồi. Bây giờ tôi thử trao đổi với em gái anh, anh mau chóng xây dựng lại cơ thể mình đi.” Tiền đề để hoàn thành khế ước là, chủ thể hai phía của khế ước, đều phải tự nguyện đồng ý mới có thể ký kết thành công. Phía quỷ công tử không cần nghi ngờ, nhưng em gái anh ta cần phải đồng ý mới được.
Vu Miểu Miểu nhắm mắt, theo chỉ dẫn của sợi dây khế ước, cảm ứng sự tồn tại của người kia, ở đầu sợi dây còn lại trong hư không.
Một khi sợi dây khế ước liên kết thành công, Vu Miểu Miểu có thể thông qua sợi dây khế ước, trò chuyện với người được sợi dây khế ước liên kết, thông qua ý niệm, hỏi xem đối phương có đồng ý hay không, nếu đối phương đồng ý, vậy thì khởi động khế ước, nếu không đồng ý, sợi dây khế ước sẽ tan biến.
Trong một thành phố cách thành phố Hải rất xa, một cô gái tóc dài với làn da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, đang ôm đàn cello ngồi trên ghế, trước mặt cô ấy là điện thoại, trong điện thoại đang phát livestream. Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang ở bên cạnh nghiêm túc canh chỉnh lại góc quay của điện thoại, sau đó rất nghiêm chỉnh đọc tin nhắn của cộng đồng mạng trong livestream cho cô gái nghe.
“Chị, cộng đồng mạng trong livestream của em đều khen chị xinh đẹp.” Thiếu niên vui vẻ nói: “Còn nói chúng ta không hổ là chị em, rất giống nhau.”
Thiếu niên là người hơi nổi tiếng trên mạng rất yêu ca hát, một tuần livestream hai ba lần, thỉnh thoảng cũng hay để chị gái xuất hiện trong ống kính làm khách mời.
“Chúng ta giống nhau lắm sao?” Chị gái mờ mịt quay đầu, nghi ngờ hỏi.
Thiếu nữ có đôi mắt cực kì xinh đẹp, nhưng điều đáng tiếc là, nơi sâu nhất trong đồng tử đen nhánh, không một chút ánh sáng. Đây là trời sinh, từ khi cô ấy sinh ra đã không nhìn thấy gì. Ba mẹ đưa cô ấy đi khắp nơi tìm bác sĩ nổi tiếng, nhưng kì lạ là, tất cả các bác sĩ đều nói mắt cô ấy không có vấn đề, nhưng cô ấy không nhìn thấy, đã bị mù hai mươi năm.
“Giống.” Em trai khẳng định nói.
“Vậy chị tin lời của cộng đồng mạng rồi.” Chị gái vui vẻ nói.
“Câu nào?” Em trai hỏi.
“Nói chị xinh đẹp, chị từng sờ mặt của em, chị biết em trai chị rất đẹp.” Chị gái khẽ hé môi, mày mắt giãn ra, mỉm cười dịu dàng.
Ý cười trên gương mặt của em trai đột nhiên khựng lại, cậu ấy nhìn chị gái xinh đẹp nhưng ánh mắt lại không có thần thái, đột nhiên buồn bã. Sáng nay, chị vừa đi khám ở đế đô về, lần này chẩn đoán, vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến chị gái bị mù.
“Tiểu Ngôn, sao em không nói chuyện?” Chị gái không nhìn thấy, nhưng cực kì mẫn cảm với xung quanh, cô ấy giơ tay muốn sờ mặt em trai.
Em trai không tránh, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Em để quên guitar trong phòng khách, em đi lấy đã, chị trò chuyện với cộng đồng mạng trong livestream của em trước đi.”
Nói xong, thiếu niên chạy ra khỏi phòng.
Chị gái không phải lần đầu giúp em trai livestream, cho nên ứng phó với máy quay rất quen thuộc, cô ấy nghiêng đầu, thông qua âm thanh nhắc nhở trong livestream, tìm vị trí điện thoại, sau đó mỉm cười vẫy tay: “Chào các bạn đang xem livestream, tôi là chị của Tiểu Ngôn.”
Nhất thời âm thanh quà tặng bay ra vang lên, sóng comment và quà tặng lấp đầy màn hình. Những thứ này cô gái không nhìn thấy, chỉ có thể yên tĩnh mỉm cười với ống kính, nhưng cô ấy chỉ cần cười như vậy, đã đủ xinh đẹp rồi.
[ Chị gái xinh quá đi, tại sao mắt lại không nhìn thấy chứ. ]
[ Ba tháng trước, chị gái cũng từng livestream một lần, cô ấy đàn cello hay lắm. ]
[ Nhất định là ông trời cảm thấy cô ấy quá ưu tú, để cô ấy đến với thế giới này, mới lấy đi đôi mắt của cô ấy. ]
[ Tôi nhớ khi livestream Tiểu Ngôn từng nói một lần, mắt của chị cậu ấy không có vấn đề gì cả, có một chuyên gia còn nói, có lẽ mắt chị gái Tiểu Ngôn, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên tự khỏi, sẽ có thể nhìn thấy. ]
[ Câu này mà cậu cũng tin à, mắt không có vấn đề sao lại mù nhiều năm như vậy. ]
[ Lầu trên, có thể đừng dùng chữ mù không. ]
[ Tôi cứ dùng đấy, dùng đấy, làm sao? Vốn là người mù mà, có đẹp hơn nữa cũng bị mù thôi. ]
[ Shit, cút. ]
Chính vào lúc cư dân mạng trong livestream đang cãi nhau đến không thể giao tiếp, cô gái vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên hoảng hốt đứng dậy: “Cô là ai?!”
[ Chuyện gì vậy? Trong nhà có người ngoài vào sao? ]
[ Không có mà, trong phòng chỉ có một mình chị gái thôi. ]
[ Chị gái, không có người khác, trong phòng chỉ có mình cô thôi. ]
Mấy câu nhắc nhở trong livestream, đương nhiên cô gái không nhìn thấy, cô ấy vươn tay mò mẫm trong phòng, nhưng không sờ được gì cả.
Xung quanh không có ai, lẽ nào là ảo thính của cô ấy? Chính vào lúc cô gái cho rằng như vậy, giọng nói kia đột nhiên lại vang lên bên tai cô ấy.
“Cô muốn chữa khỏi đôi mắt không?”
“Cô là ai? Tại sao lại ở nhà tôi?” Cô gái lớn tiếng chất vấn, đây là lần thứ hai cô ấy nghe thấy, tuyệt đối không phải ảo thính.
“Chị, chị ơi, chị sao vậy?” Lúc này em trai nghe thấy tiếng động chạy vào, ném guitar trong tay, đỡ chị gái mình.
“Tiểu Ngôn, trong phòng có người, có người ngoài.” Cô gái hoảng loạn nói.
“Không có, trong phòng không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, chị sao vậy?”
“Đừng sợ, cô chỉ cần trả lời tôi một câu, tôi sẽ đi ngay. Cô muốn chữa khỏi đôi mắt không?” Giọng nói đó xa xôi kỳ ảo, tựa như đang lơ lửng bên tai cô ấy, lại giống như trong đầu của cô ấy, cố chấp hỏi cô ấy cùng một vấn đề.
“Cô muốn chữa khỏi đôi mắt không?” Giọng nói đó vẫn đang tiếp tục.
“Tôi muốn, đương nhiên là tôi muốn.” Gần như là bản năng, cô gái thấp giọng đáp.
“Khế ước, thành.”
Mà vào khoảnh khắc âm thanh kia phát ra, một luồng hơi nóng rực đột nhiên truyền đến đôi mắt cô gái, đau đến mức cô ấy đột ngột che mắt lại, ngồi thụp xuống, đau đớn rên thành tiếng.
“Đau quá, mắt tôi đau quá.” Cô gái hét thảm.
“Chị, chị, chị sao vậy? Ba, mẹ, mọi người mau đến đây.” Em trai sợ hãi kêu lên.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cơn đau mắt của cô gái hơi dịu lại, cô ấy chậm rãi buông bàn tay đang che mắt xuống, thử mở mắt ra, sau đó lại đột ngột nhắm lại.
“Sáng quá.”
Ánh đèn mãnh liệt kích thích cô gái chảy nước mắt, vành mắt lập tức ướt át, lông mi dính giọt nước mắt, khẽ run rẩy.
“Chị?!” Sắc mặt hoảng hốt của em trai khựng lại, sau đó không dám tin hỏi: “Chị, vừa rồi chị mới nói gì?”
“Đau.” Cô gái nhắm mắt: “Mắt đau quá.”
“Chị, vừa rồi có phải chị nói sáng không? Vừa rồi chị nói sáng quá đúng không?” Tuy vừa rồi mắt chị gái chỉ mở ra một lúc, nhưng cậu ấy rõ ràng, rõ ràng nhìn thấy, ánh sáng trong mắt chị gái.
“Chị, chị buông tay, thử mở mắt lần nữa xem.” Em trai kích động nói.
Lúc này cô gái cũng hoàn hồn, hình như vừa rồi cô ấy, thật sự cảm nhận được ánh sáng. Bán tin bán nghi, cô gái lại lần nữa dời bàn tay, thử chậm rãi mở mắt. Cũng chỉ chớp mắt một cái như vậy, đã bị ánh sáng mạnh kích thích cho phải nhắm lại.
Lần này, em trai vô cùng khẳng định, mắt của chị cậu ấy có thể nhìn được rồi. Đó là do bị ánh sáng kích thích đau mắt, mới có phản ứng như vậy.
“Làm sao vậy? Tiểu Ngôn, chị con sao thế?” Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên chạy vào, căng thẳng hỏi.
“Ba mẹ, mắt của chị, hình như có thể nhìn thấy rồi.” Em trai lớn tiếng thốt lên.
Lúc này, ai cũng không nhớ đến điện thoại vẫn còn đang livestream trong phòng, cả nhà suốt đêm đưa cô gái đến bệnh viện, mặc cho sóng comment hỗn loạn trong livestream, cũng chẳng ai quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.