Vú Nuôi Của Rồng

Chương 98: Bắt Linh Diễm Vương, hung hăng đánh nàng vài cái (2)




Thấy khí linh đem linh hỏa của mình trực tiếp nuốt xuống rồi biến mất, Tần Quảng Vương hai mắt như tối sầm lại. A Khờ lúc này tình thế càng gấp, Linh Diễm Vương đã tăng tốc đuổi theo, chẳng qua mấy chốc là sẽ bị bắt kịp.
- Tinh Nguyệt, chẳng phải ngươi nói long tộc của các ngươi tốc độ lợi hại lắm hay là sao? Còn không mau tăng tốc lên đi!
Hắn gấp nàng cũng muốn gấp không kém:
- Ngươi tưởng là ta muốn chậm lắm hay sao? Nữ xà nhân đó cấp bậc cao hơn ta tới mấy tầng, ngươi nói ta có thể chạy thoát được hay sao?
Trong lúc hai một người một rồng còn đang giằng co qua lại, thì hư không phía trước mặt đột nhiên bị mở ra. Nữ nhân như có lửa diễm quấn quanh thân người, phối hợp với một vốc người vô cùng bỏng mắt. Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, miệng đắng khô nói ra:
- Tiền bối, chúng ta chỉ là đi ngang qua chỗ này, không biết người có chuyện gì dặn dò hay không?
Linh Diễm Vương ánh mắt như có như không nhìn hắn, lại nhìn con rồng ở ngay trước mặt:
- Long tộc tiểu hữu, ta với người này có chút ấn oán, ngươi có thể hay không để ta tính toán nói chuyện với hắn một lúc?
Long Tinh Nguyệt lúc này trong lòng không biết là nghĩ cái gì. Nàng nếu như không có liên hệ khế ước với hắn thì nàng việc gì lại vất vả chạy tới chạy lui như vậy.
- Người khác ta có thể không quản, nhưng người này ta tuyệt không thể giao ra cho ngươi! Ngươi tốt nhất là đừng có làm khó ta!
Linh Diễm Vương khóe môi hơi nhếch lên một cái nụ cười khẽ. Nàng như đã đoán ra đươcn một điều gì đó, mới cười nói:
- Long tộc xưa nay không có qua lại đến lục địa này, mà cái trứng rồng đột nhiên lại ẩn bên trong của Vạn Hỏa sơn. Ngươi nói xem, các ngươi và quả trứng rồng đó có liên hệ thế nào? Lẽ nào đó là nghiệt chủng của ngươi và hắn hay sao?
Nàng lạ dựa theo tính cách của long tộc mà suy đoán đến, cũng không biết làm sao nghĩ đến điểm này, làm cho Long Tinh Nguyệt suýt chút nữa tức đến hộc máu:
- Cái gì là nghiệt chủng với không nghiệt chủng? Có ngươi mới là nghiệt chủng!
Linh Diêm Vương thấy nàng phản ứng lớn như vậy thì cười càng lớn hơn:
- Ha ha ha, quả nhiên là bị ta đoán đúng! Chỉ có nghiệt chủng do long tộc và nhân loại sinh ra mới không dám ở trên Long đảo mà chạy trốn về lục địa sinh nở. Xem ra hai người các ngươi cũng là một cái nghiệt đồ của long tộc. Vậy thì hôm nay bổn tọa sẽ giúp long tộc các ngươi thanh lý môn hộ môn lần!
Linh Diễm Vương toàn thân lúc này hỏa diễm vây quanh, bùng phát mà uốn lượn tạo thành một đầu mãng xà to lớn. Đầu mãng xà do linh hỏa tạo thành hóa ra miệng to lao đến muốn nuốt chửng một long một người vào trong bụng. Hỏa này tuy chỉ là thần cấp linh hỏa, nhưng thuật pháp là do đế cấp tu sĩ phát động, uy lực vô cùng khủng bố. Long Tinh Nguyệt thấy tình thế nguy cấp thì há miệng phun ra một đầu rồng bằng nước ngăn lại hỏa thuật của Linh Diễm Vương. Chỉ nghe xèo xèo mấy tiếng, đầu hỏa xà tuy có bị tiêu hao một ít nhưng khí thế vẫn hung hắn lao đến. Mà đầu thủy long đã coi như tan biến hóa thành hơi nước bay đi mất. Hỏa xà lao đến, sức nóng khủng khiếp phả vào trên mặt, A Khờ có chút như bị lửa này thiêu chín thành con heo nướng. Mà mấy cái lớp vảy trên người long thân của Long Tinh Nguyệt đã muốn bong tróc ra ngoài. Ngay vào lúc này, tòa tháp mười tám tầng như có ánh sáng phát ra, một luồng khí tức cổ xưa mà tang thương vọng lại hư không, đem toàn bộ con hỏa xà do thuật pháp của Linh Diễm Vương nuốt chửng. Nhìn một màng đột ngột xuất hiện Linh Diễm Vương kinh hãi mà kêu lên:
- Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?
Nàng hét lên một tiếng, rồi những ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay quanh. Một tia tham niệm trong lòng nàng dâng lên, khiến cho nụ cười trên mặt của nàng càng thêm quỷ mị vô cùng. A Khờ hốt hoảng mà nói ra:
- Nguy rồi, nàng ta muốn cướp bảo tháp của ta!
Long Tinh Nguyệt đây là lần đầu thấy cái bảo tháp trên người của A Khờ. Nàng không nghĩ đến hắn như vậy mà có đồ tốt như thế để ở trên người. Mà A Khờ cũng lần đầu chúng kiến được uy lực thật sự của bảo tháp. Trong lúc hắn đang lo lắng, khí linh trong hình hài Lục Tiểu Linh Đồng đã phiêu phù ra trước ngọn tháp mà đứng chắp tay cười khinh thường:
- Hừ, chỉ là một cái nữ xà nhân đế cấp một sao mà cũng dám ở trước mặt bổn tọa càn quấy hay sao? Ngươi còn không mau mau quỳ xuống cho bổn tọa!
- Ngươi là ai?
Linh Diễm Vương bị cái khí thế này của nó trấn áp không nhỏ, nàng cẩn thận mà dè chừng hỏi ra. Khí linh lại làm như cái lão nhân cao thâm mạt trắc thở dài một hơi:
- Ài, thế sự xoay vần đổi thay, không biết ta đã ngủ say mấy cái vạn niên rồi! Xà nhân, ngươi dù sao cũng là người tu đạo, một đường tu hành cũng không dễ dàng gì, còn không biết tự lượng sức mình mà quỳ gối nhận thua!
Linh Diễm Vương tuy bị khí thể của nó áp đảo, nhưng nàng cũng không dễ dàng bị nó dọa sợ.
- Hừ, ngươi nói nhiều như vậy cũng không dám ra tay, ta e là ngươi chỉ muốn dọa người. Được rồi, vừa nãy ta chỉ dùng có ba thành thực lực. Bây giờ ta thử dùng đến bảy thành, xem ngươi làm thế nào thu được hỏa của ta!
Nàng nói xong hai tay thay đổi liên tục, pháp quyết vừa ra lại là ba đầu hỏa xà khí thế so với lúc nãy muốn mạnh hơn rất nhiều. Khí linh lúc này vẫn làm một bộ điềm đạm xem thường:
- Hừ, nếu ngươi thích chơi hỏa như vậy, thế thì ta cũng chơi đùa với ngươi một chút!
Nó nói xong, lại từ trong bảo tháp lấy ra con hỏa xà vừa mới thu vào lại ném đi ra, nhưng uy lực dường như lại lớn hơn trước rất nhiều. Ba con hỏa xà của Linh Diễm Vương vừa lao đến, còn chưa kịp chạm đến chéo áo của nó đã bị tầng thứ chín bảo tháp thu vào bên trong. Mà con hỏa xà do khí linh gọi ra từ bảo tháp lại lao thẳng đến chỗ của Linh Diễm Vương. Nàng lúc này hai mắt đã trợn lớn đến hết cỡ.
- Điều này... điều này làm sao có thể?
Nàng kinh hãi mà vội tạo ra tầng tầng kết giới bằng linh hỏa bao vây lấy mình. Hai luông khí thế chạm nhau tạo nên một cái áp lực vô cùng khổng lồ. Hỏa khí bay ra tứ tung dường như đã thiêu rụi một mảnh không gian xung quanh. A Khờ lúc này kinh hỷ mà hô lên:
- Lợi hại, quả nhiên là lợi hại a!
Hắn còn chưa kịp vui mừng quá lâu đã nghe khí linh gấp gáp kêu lên:
- Chủ nhân, người mau đem nàng thu phục! Ta chỉ có thể duy trì một chút, không thể nào ở ngoài này lâu!
Khí linh vừa nói xong đã cũng với hỏa khí xung quanh biến mất. A Khờ hốt hoảng mà giục Long Tinh Nguyệt lao tới chỗ của Linh Diễm Vương. Mấy tầng kết giới phòng hộ trên người nàng lúc này đã hoàn toàn bị phá vỡ, mà y phục trên người nàng mấy chỗ cũng bị đốt cháy. Nàng khí tức đã suy yếu đi hết mấy phần, thần hình hơi lảo đảo lui xuống. A Khờ từ trên người của Long Tinh Nguyệt vừa mới áp sát tới thì liền lao ra. Linh Diễm Vương kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
Nàng đang tính đem linh lực xuất xử ra ngoài, đột nhiên cảm giác cả người có chút uể oải, mất lức.
- Không đúng, một đầu hỏa xà vừa rồi làm sao không giống với thuật pháp ta từng sử dụng ra.
Lời này nàng nói ra, thì cái khí linh đang ở chỗ nào đó bên trong tòa bảo tháp hí hửng che miệng cười một mình:
- Khặc khặc khặc, nữ nhân đó đúng là quá ngốc nghếch! Thuật pháp của nàng bị thu vào rồi làm sao ta có thể lấy ra sử dụng được. Đây là linh hỏa ta lấy từ chỗ của lão Tần, bên trong ta đã cho thêm một chút thứ không được sạch sẽ. Dù không có thể nguy hại gì đến tính mạng, nhưng mà đồng thời nửa khắc suy nhược là khó tránh khỏi. Chuyện còn lại phải xem vị chủ nhân này của ta có bao nhiêu phần bản lĩnh mà thôi!
Nó lẩm bẩm một hồi lại sợ A Khờ phát hiện ra được chuyện gì nên bí mất trốn ở một chỗ khác. A Khờ cũng không biết tính toán của khí linh, tay hắn lúc này y như lời của nó mà nhắm đúng vị trí ba phân dưới ngực của nàng điểm xuống. Linh Diễm Vương cũng không biết ý định của hắn là gì, chỉ khi thấy hắn cách ngực mình gần trong gang tất thì đỏ mặt tức giận mắng:
- Vô sĩ!
Nàng vừa mắng xong cả thân người chợt run lên một hồi. Một trận cảm giác tê dại từ chỗ tiếp xúc giữa ngón tay trỏ của A Khờ và phần da thịt mềm mịn dưới ngực làm nàng không nhị được mà khẽ rên nhẹ một tiếng. Âm thanh vừa phát ra nàng đã xấu hổ muốn chết. Mà ánh mắt A Khờ lúc này cũng dại ra:
- Cái này... cái cảm giác này có gì không đúng a!
Khí linh canh đúng tại thời điểm này mà bí mật truyền âm cho hắn:
- Nhanh, chủ nhân nhanh đem linh lực từ nơi đó hút đi ra ngoài. Đây là chỗ yếu điểm của nàng ta. Chỉ cần có thể đem nó rút ra ngoài, chủ nhân sẽ hấp thu được linh lực của nàng, tu vi vì thế cũng sẽ tiến lên một tầng đẳng cấp nữa!
A Khờ lúc này có chút bán tín bán nghi, lại hơi chần chờ mà đem linh lực thông qua một điểm tiếp xúc truyền đi vô. Linh lực của hắn vừa chạy vào trong người nàng, nàng như trúng phải xuân dược, cả người nóng bức khó chịu. Ngay nơi hạ thể cũng bắt đầu ướt át khó chịu.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Mau... mau buông tay ra!
A Khờ không biết cảm giác lúc này của nàng. Hắn cứ cho là nàng bị hắn hút đi tu vi tu luyện mà sợ hãi kêu la. Cho nên hắn càng bạo dạng mà đem linh lực vừa mới truyền vào trong người nàng, chạy theo một vòng bên trong rồi rút trở về trong ngươi hắn. Phương pháp này cũng gần tương tự với phương pháp song tu mà hắn đã tu luyện qua. Chỉ có điều lần này là hắn triệt triệt để để dẫn dắt linh lực trong người của nàng đem rút ra cho hắn sử dụng. Mà thứ công cụ để hắn dùng đến chỉ là một ngón tay trỏ, còn nơi tiếp xúc với nàng lại là vùng da thịt dưới ngực ngay chỗ trên nốt ruồi son màu đỏ.
Một mặt linh lực nhanh chóng tiêu hao, một nặt thân thể phản ứng khác thường. Đừng nói là nàng tu luyện mấy ngàn năm, cho dù là nàng mới vừa tu luyến một vài năm cũng biết tình cảnh mình nguy hiểm đến như thế nào. Chỉ có điều, phản úng của thân thể và một chút suy yếu do bị trúng ám chiêu của cái khí linh ma mãnh kia mà nàng chỉ có thể cố nhịn không để bản thân phát ra những tiếng âm thanh ma mị kia nữa. Đến cuối cùng, không biết là qua bao lâu thời gian, linh lực của nàng mười thành đã tiêu hao hết bốn thành. Mà A Khờ sau khi hấp thu đã đem tu vi trực tiếp đột phá lên đại tông sư cấp, sau khi đạt đến thánh cấp ba sao thì bắt đầu như có hiện tượng bão hòa, căng cứng, không cách nào hấp thu được nữa. Đến lúc này, hắn mới thật sự buông tha cho nàng. Nàng yếu ớt ngã nhoài xuống đất, mà da thịt trên người đã trận trận đỏ ửng như vừa trải qua một phen nam nữ điên cuồng. Lúc này khố quần của nàng quả thật lầy lội đến rất khó chịu. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn hơi giật mình muốn tránh đi. Nhưng khi thấy nàng không có nhúc nhích đứng dậy, hắn mới đắc ý mà cười lớn lên:
- Ha ha ha, vừa rồi chẳng phải ngươi rất hung hăng càng quấy hay sao? Sao thế, sao ngươi bây giờ lại không dám đứng lên đánh nhau với ta một trận?
Nàng thật nếu như có thể mắng chết người, nàng đã đem hắn đi mắng đến ba ngày ba đêm rồi. Khí linh lúc này lại thò đầu ra khỏi không gian bảo tháp mà thì thầm to nhỏ với A Khờ:
- Chủ nhân, nàng ta bây giờ tu vi đã rơi xuống thần cấp, nhưng chỉ cần một thời gian không lâu nữa là có thể khôi phục lại. Người mau mau đem nàng ta đặt xuống ấn ký, sau này nàng ta có thể giúp chủ nhân được rất nhiều việc!
Nghe nó nhắc nhở, A Khờ mắt liền tỏa sáng, miệng lại nhếch lên cười khẽ mà chậm rãi đi đến. Nàng lúc này bị hắn làm cho khổ sở không có lời nào để ta. Nàng không nghĩ đến mình đường đường là một cái tu sĩ đế cấp, lại bị một tên nhân loại nhỏ bé đùa bỡn đến tiết thân. Mà còn kỳ lạ là chỗ mật huyết, yếu điểm trên người của nàng vậy mà bị hắn phát hiện ra. Hiện tại nhìn từng bước chân của hắn tiến gần, lại nhìn nụ cười ti tiện trên mặt hắn. Nàng có chút sợ hãi che tay trước ngực:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì ta?
Hắn bước chân vẫn rất thong dong mà đi, tay khẽ nâng nhẹ cái cằm nhỉ của nàng lên:
- Ta, ta đương nhiên là muốn hung hăng giáo huấn ngươi một phen rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.