Vú Nuôi Của Rồng

Chương 96: Linh Diễm Thiên Vương




Nhóm người A Khờ vừa mới xuất hiện liền khiến nhóm người bên ngoài kinh hô lên:
- Có người, còn có người ở đây! Nhanh, nhanh đem bọn chúng vây lại!
Lúc này bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn không thôi, ba bốn nhóm người này hóa ra là vì một đóa linh hỏa cấp sáu mà tranh đoạt với nhau. Đóa linh hỏa này đối với đám tu sĩ cấp bậc tông sư thì quả là một cái bảo vật. Nhưng ở trong mắt bọn người A Khờ thì lại không có bao nhiêu giá trị. Đừng nói là một cái linh hỏa cấp sáu, dù là đế hỏa, hiện tại A Khờ cũng có thể lấy ra bên ngoài. Chỉ là hắn làm người không thích phô trương, nếu không có thể tiện tay ném ra một đống linh hỏa để dọa người rồi. Sở Kỳ sau khi bị A Khờ thu phục, biết được bên cạnh người chủ nhân này đều là một đám thủ hạ cao cường. Nay thấy bọn người trước mặt có mắt không tròng, dám đi trêu chọc chủ nhân của hắn. Hắn đương nhiên là nhảy ra ngoài mà gân cổ lên rống:
- To gan! Có chủ nhân ta ở đây, các ngươi cũng dám lớn lối như vậy sao? Còn không mau cút!
Mấy nhóm người đang lúc tranh đấu, đột nhiên bị khí thế của Sở Kỳ làm cho giật bắn người. Bọn họ dù sao cũng chỉ là một đám tông sư cấp, không giống như là cái tên Sở Kỳ nhát gan như vậy không màn thân phận chui đến chỗ này. Thấy mình vừa mới ra mặt đã dọa lui được mấy đám người bọn họ, Sở Kỳ rất là đắc ý nghênh ngang đi tới đoạt hỏa. Còn cẩn thận cúi người đứng ở trước mặt A Khờ mà nói:
- Chủ nhân, hỏa này thuộc hạ đem về cho chủ nhân rồi!
A Khờ nhìn biểu hiện của Sở Kỳ thì rất là hài lòng:
- Được rồi, hỏa này ta cũng không có cần đến, ngươi đem cất giữ ở trong người đi! Sau này mà phân phó cho đám người ở dưới.
Sở Kỳ nghe vậy thì rất vui mừng, tuy nói hỏa này ở trong mắt của A Khờ không có bao nhiêu giá trị, nhưng đem so sánh bên ngoài cũng không phải là nhỏ nhặt. Mà mấy đám người vừa rồi tranh đoạt linh hỏa, nay thấy linh hỏa bị cướp đi, còn không lọt nỗi vào mắt người nọ. Trong lòng bọn họ đều thấy rét run.
- Cũng may bọn họ vừa rồi không có tính toán với ta, nếu không thì mạng ta xong rồi!
- Ngươi, chính ngươi! Lại đây cho ta!
Tên nam tử vừa mới thở ra, đột nhiên bị Sở Kỳ gọi đến thì sợ hết hồn mà dập đầu xuống lạy:
- Tiền bối, xin các vị tiền bối tha cho ta một mạng!
- Hừ, ngươi chẳng phải vừa rồi kêu lên rất to hay sao? Mau lăn lại đây cho ta?
Sở Kỳ lúc này hóng hách kêu to làm cho tên nam tử trước mặt không dám một chút nào mà phán kháng. Thấy hắn quả nhiên là tự mình lăn đến, Sở Kỳ đắc ý không ngừng. A Khờ có chút không vui, lên tiếng nhắc nhở hắn:
- Được rồi, ngươi cũng không cần làm khó bọn họ!
A Khờ nói đến đây thì tiến lên mấy bước mà nhìn:
- Ta không có làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi trả lời xong câu hỏi của ta thì có thể lui đi!
Nghe A Khờ nói vậy, cả đám người thi nhau thở ra một hơi. Thì ra thời gian nhóm người rời vào bên trong bảo tháp đã là một tháng hơn, trong khoảng một tháng này có rất nhiều chuyện xảy ra. Chuyện thứ nhất là việc quả trứng rồng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Mấy nhóm thế lực lớn đều đã cho người điều tra gần một tháng rồi nhưng đều không thấy kết quả. Chuyện thứ hai là linh hỏa xuất thế so với dự kiến còn muốn kinh động hơn rất nhiều. Bây giờ hiện tại đã có ba cái thế lực thu được thần hỏa cấp tám vào trong tay. Còn thánh hỏa cấp bảy thì mỗi một cái thế lực lớn đều đã thu được ít nhất cũng là một cái. Phô trương nhất chính là người của Lý gia, bọn họ tổng cổng đã thu được ba đóa linh hỏa cấp bảy và một đóa linh hỏa cấp tám. Thế nhưng tất cả các thế lực lớn nhỏ ở đây đều đang chờ đợi một thứ, đó chính là đế hỏa xuất thế. Mấy ngày gần đây năng lượng dao động bên trong cấm khu của Vạn Hỏa sơn mỗi ngày một lớn. Điều đó chứng tỏ là thời gian đế hỏa xuất hiện cũng không còn lâu nữa.
Nghe bọn họ nói đến tường tận, trong lòng A Khờ có chút buồn phiền. Hắn đến đây là vì quả trứng rồng kia, còn linh hỏa chỉ là đồ vật hoàn toàn không có để ý đến.
- Làm sao, ta phải làm sao bây giờ? Thật không nghĩ đến một lần đi vào không gian bảo tháp đã là một tháng hơn. Không biết trứng rồng là bị người khác lấy được, vẫn là nữ bạo long kia lấy được. Không được, ta phải đi tìm bọn họ mới được!
A Khờ suy nghĩ cẩn thận đâu đó nên là quyết định dẫn theo Tố Tố và hai quỷ nô đi trở về chỗ hẹn với nhóm người Long Tinh Nguyệt. Còn đám thủ hạ Sở Kỳ thì cho triệu hồi về đại bản doanh của Tây Thục Đế quốc mà dò la tin tức. Năm nữ xà nhân cũng đi theo trở về gặp mặt Hỏa Y Linh Diễm Thiên Vương. Linh Diễm Thiên Vương sau khi thấy các nàng trở về thì nhẹ nhõm thở ra một hơi. U Lan thánh nữ nhìn thấy sắc mặt của nàng không tốt, liền lên tiếng hỏi:
- Linh Diễm Thiên Vương, hình như sắc mặt của ngài không được tốt cho lắm?
Linh Diễm Thiên Vương nhìn nàng mà thở ra:
- Ài, chuyện tranh đoạt đế hỏa lần này e là không có dễ dàng như là trong tính toán của ta! Cái tên Hỏa Kỳ Lân đó vậy mà thật rất gian xảo, là hắn đem trứng rồng giấu đi rồi.
U Lan vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Ngài... ngài làm sao biết chuyện này?
Linh Diễm Thiên Vương lắc đầu nói:
- Chuyện này tạm thời ta không thể tiếc lộ cho thánh nữ biết được! Thật tình là ta có phương pháp riêng nên điều tra ra được. Ta nghĩ là đám người kia cũng đã nhìn thấu cái thủ đoạn này. Ta tốt cuộc cũng không có suy nghĩ ra là cái tên Hỏa Thần này thật tình đang tính cái gì trong bụng. Ta cảm giác như chuyến đi lần này tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ. Thánh nữ, người hay là đem bốn tỳ nữ của người đi trở về lại trong tộc đi! Ta đã truyền tin vời cho nữ đế, chắc là ít hôm nữa sẽ có người đến đưa thánh nữ trở về trong tộc.
U Lan xưa nay rất hiểu tính tình của Linh Diễm Vương, nàng thường ngày trời không sợ, đất không sợ. Lần này nàng lại lo lắng như vậy e rằng không chỉ đơn giản như là mấy lời nàng nói ra. Thấy thánh nữ lo lắng nhìn mình, Linh Diễm Vương cũng hiếm khí nở ra một cái nụ cười an ủi:
- Lan nhi, cô cô ta cả đời không có đụng qua nam nhân, từ trước đến giờ luôn xem ngươi là một cái người thân. Tuy ngươi là thánh nữ, địa vị trong tộc rất cao; nhưng đồng thời trách nhiệm của ngươi rất lớn. Cả đời này của ngươi chỉ có thể vì tộc nhân của mình hy sinh, tuyệt đối không để mấy chuyện tình cảm chen lấn đi vào. Lời ta nói là lời thật tâm, ngươi cũng biết hậu quả của việc thánh nữ xà tộc chúng ta thất thân là có kết cục như thế nào rồi phải không?
Đột nhiên nghe nàng nhắc đến chuyện này, trái tim của U Lan đánh thịch lên một cái. Linh Diễm Vương lại nói tiếp:
- Xà tộc chũng ta xưa nay vì có nữ đế tọa trấn mà địa vị của nữ xà nhân được coi trọng hơn nam xà nhân. Nhưng ngươi cũng biết, trong bốn vị thiên vương, thì có hai vị là nam nhân. Bọn họ sẽ vì nữ đế mà thật sự phục tùng hay sao? Không có đâu, ta chuyến đi này mạo hiểm muốn đoạt đế hỏa đem về xà tộc chính là để đề phòng một điểm này. Xưa nay, người kế vị đế vương xà tộc đều là dùng phương thức dung hòa băng - hỏa mà thành đế vị. Nữ đế bây giờ tuy rằng địa vị cao siêu, thực lực lại cường hãn nên không có kẻ dám dòm ngó đến. Nhưng năm tháng không có chừa qua bất kỳ một ai. Ngàn năm sau, vạn năm sau liệu rằng nữ đế còn có thể đảm bảo địa vị vững chắc của mình trong xà tộc hay sao? Ngươi phải biết, phàm là tu sĩ không thể vượt qua bước cuối cùng đạt đến tôn cấp, thọ nguyên cũng chỉ kéo dài rồi sẽ hao hết mà tọa hóa. Đời này nữ đế đã sống hết chín ngàn chín trăm năm rồi. Người cũng chỉ có thể sống nhiều nhất là thêm một ngàn năm nữa. Trong một ngàn năm đó, nếu như không có người khác thay nàng kế vị, thì xà tộc của chúng ta sẽ chia rẽ mà phân tán lưu lạc khắp nơi. Trách nhiệm của thánh nữ, chính là để ổn đinhn cục diện này. Còn ta, ta đi đoạt hỏa là vì người kế thừa đế vị của nữ đế. Cho nên, hỏa này dù là một cái bẫy chết người, ta cũng nhất đinhn phải đi đoạt cho đến tay!
Nhìn Linh Diễm Vương khí thế như vậy, tâm của U Lan không biết diễn tả sao để thành lời. Nàng thở ra một hơi rồi lui đi ra ngoài. Linh Diễm Vương nhìn bóng lưng thâm trầm của nàng mà cũng thở dài không thôi:
- Thánh nữ, ta là vì ngươi mà làm như vậy, ngươi cũng đừng oán trách ta! Cả đời này, ngươi tuyệt đối không thể cùng bất kỳ nam nhân nào ở chung một chỗ! Có như vậy, xà tộc của chúng ta mới không bị chia rẽ, nữ đế cũng sẽ không khổ tâm, ta cũng có thể yên tâm mà rời đi được!
Bầu trời Vạn Hỏa sơn như có mây đen vần vũ bay tới, sắc trời đột nhiên chuyển sang tối sầm, từng tia lôi điện uốn lượn như những con rắn xanh, trắng bay lượn bên trên bầu trời. A Khờ đang cùng chúng nữ hội tại một chỗ, bỗng nhiên hắn nhìn lên trên bầu trời mà cảm giác có chút bất an.
- Tố Tố, Nhược Lan, Thanh Y! Hôm nay ta cảm giác rất là lạ! Các ngươi hay là tạm thời lui vào bên trong không gian pháp bảo của ta mà tạm thời trốn tạm một lát đi! Tinh Nguyệt, ngươi cũng vào trong đó luôn đi!
Chúng nữ nhìn thấy biểu hiện lo lắng khác thường của hắn, trong lòng đều đánh lên những tiếng lộp bộp.
- Phu quân, có phải chàng cảm nhận được nguy hiểm gì rồi không? Nếu như vậy thì thiếp sẽ không đi đâu hết, thiếp muốn cùng chàng ở lại đối mặt với nó!
Tố Tố ánh mắt cương quyết không chịu đi vào không gian pháp bảo. Nhược Lan cũng xoa xoa bụng mà không chịu vào. Lục Thanh Y thì vẫn y nguyên đứng ngau tại chỗ. Lần này một hồi cảm giác quả thật là rất mơ hồ, hắn cũng không biết đó là thật là giả. Nhưng nghĩ đến một hồi nguy cơ có thể ập đến bất kỳ lúc nào, A Khờ lần lượt đem các nàng ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán mỗi người một cái:
- Ngoan, nghe lời ta! Sau khi xong việc ta sẽ đem các nàng gọi ra sau!
Hắn biết càng nàng với hắn tình thâm, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm áp. Nhưng cảm giác nguy cơ lúc này càng gấp, hắn không chút chần chờ đem hai nữ Tố Tố và Thanh Y cưỡng ép đi vô. Còn Nhược Lan thì hắn trực tiếp đánh ngất mà thu vào.
- Tinh Nguyệt, ngươi cũng tạm lánh đi!
- Hừ, ta vì sao phải trốn? Kẻ đó đến là để tìm ngươi, không phải là đến tìm ta!
Long Tinh Nguyệt miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt lại lộ ra sắc thái lo âu rất rõ ràng. A Khờ nhìn nàng hơi nghiêm mặt lại:
- Ngươi cũng cảm nhận được rồi sao?
- Ừ!
Nàng khẽ gật đầu. Bầu trời tối sầm đầy những tia chớp kỳ dị, một thân sắc đỏ như ẩn như hiện chậm rãi bay tới. A Khờ mắt lúc này đã nhìn đến rất rõ ràng, người đến tìm hắn vậy mà lại là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, kiều diễm. Nàng ăn mặc tương đối phóng túng, bộ ngực căng tròn dường như đã không có cách nào che đậy được mà lộ ra bên ngoài. Cái mông căn tròn của nàng thì bị bộ chiến bào bó chặt đến căng cứng. Nhưng mà hắn lúc này cũng không có tâm tình để quan sát đến cái mỹ cảnh như vậy. Bởi nữ nhân này đến đây là để giết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.