Vú Nuôi Của Rồng

Chương 89: Ngục Hỏa U Hồn tháp (6)




Nhìn lớp băng sương phủ đầy mặt đất, ý thức được chuyện không phải tầm thường, A Khờ đưa mắt nhìn chúng nữ mà hỏi dò:
- Ta nghe nói trên thế gian này có một loại linh hỏa, có thể làm cho mặt đất đóng băng hàng chục dặm. Không biết lời đó là thật là giả?
Tố Tố tuy rằng tu luyện suốt mấy ngàn năm, nhưng nàng kiến thức không ra được khỏi vùng rừng núi U Minh Hạ, chứ nói chi là những thứ dị vật hiếm có trên thế gian này. Tố Tố không biết, tứ nữ cũng không am hiểu nhiều lắm. Nhưng U Lan thì kiến thức khác hẳn các nàng:
- Trên đời này nếu nói về một thứ hỏa có thể đóng băng khu vực hơn mười dặm, thì chỉ có thể là loại linh hỏa cấp bảy Thiên Băng Địa Liệt Hỏa. Nhưng ta nghe mấy vị tiền bối trong tộc, và trong thư tịch cổ lưu lại nói rằng, vào ba vạn năm trước trong trận thần - ma đại chiến, linh hỏa này theo một vị đại đế toái diệt mà tiêu tan không còn tồn tại nữa. Lẽ nào hỏa này lại xuất hiện ở đây? Vậy bảo tháp này có lai lịch như thế nào?
Những lời nàng nói ra khơi gợi trong lòng tất cả mọi người rất nhiều ý niệm xoay quanh. Nhưng riêng A Khờ thì thật sự bị chấn động mạnh. Từ khi trở về với thực tại, rời xa giấc mộng hoang đường ngày đó, đây là lần thứ nhất hắn nghe nói về thần - ma đại chiến.
- Thần - ma đại chiến rốt cuộc có liên quan như thế nào đến thân thế thật sự của ta? Lẽ nào, tòa tháp đang bị giam cầm trong không gian này là bảo vật của một vị tiên đế? Những chuyện này rốt cuộc có bí ẩn gì ở phía sau? Và ta rốt cuộc là ai?
Đầu hắn ong ong kêu lên như bày ong vỡ tổ. Những miếng hình ảnh rời rạc, chắp vá cứ trôi đi từng giây, từng phút khiến cho hắn đau nhức khó chịu mà ôm lên kêu to:
- Aaaaaa... ta là ai? Ta rốt cuộc là ai?
Tiếng kêu la của hắn làm cho chúng nữ rất là sợ hãi. Cuối cùng chỉ có một mình Tố Tố là lao nhanh đến ôm hắn vào ngực:
- Phu quân, chàng bị làm sao? Đừng dọa thiếp sợ!
Hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức. Đầu óc rất loạn, hắn không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, nơi này là nơi nào. Xung quanh hắn chỉ là những tiếng nói cười vô nghĩa, kèm theo trong đó là những tiếng kêu la kinh hoàng sợ hãi. Nhưng tất cả những hình ảnh, âm thanh đó đều không có thực tại. Chúng chỉ là một hồi mơ hồ không rõ ràng. Một giọng nói ấm áp từ đâu đó truyền vào trong tai hắn, giọng nói quen thuộc này làm hắn cảm giác rất dễ chịu. Hắn cảm nhận bên trong cơ thể tuôn ra một dòng suối ấm áp hòa vào từng đường kinh mạch, chui vào bên trong lục phủ ngũ tạng, rồi đi vào trong tinh thần ý thức của hắn. Dòng suối ấm áp này hóa ra là dòng năng lượng từ bên trong ấn ký trên cánh tay phải chảy vào cơ thể. Ngoài ra Tố Tố cũng dùng linh lực của mình mà điều hòa khí tức cho hắn. Hắn hai mắt mở ra, miệng có chút khô khóc khó chịu. Đầu hắn hơi khẽ động, không biết là do vô tình hay cố ý mà miệng hắn lại cắn nhẹ lên hai hạt đậu nhỏ trước ngực của nàng. Nàng hơi giật mình đem hắn đẩy ra nhìn. Ánh mắt của nàng chan chứa nhu tình và lo lắng:
- Phu quân, lúc nãy chàng dọa thiếp rất sợ!
Thấy mắt nàng lóng lánh mấy hạt châu rơi, hắn kiềm lòng không được mà đem nàng kéo lại gần rồi hôn nhẹ lên trên môi:
- Xin lỗi nàng! Ta đã làm nàng lo sợ rồi!
Nếu chỉ là hai người nàng cũng không ngại cùng hắn triền miên một chỗ, nhưng dù sao ở đây cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn đến. Nàng hơi cúi đầu tránh qua một bên, rồi mới quan tâm hỏi tiếp:
- Phu quân, vừa rồi chàng bị làm sao? Ta thấy dường như tâm thần của nàng dao động rất kịch liệt?
Nàng hỏi đương nhiên là hắn không muốn giấu giếm, nhưng trước mặt người ngoài hắn cũng không tiện nói đến rõ ràng:
- Là ta vừa mới nghĩ đến một chuyện, bỗng nhiên bị hàn khí ở đây xâm nhiễm đi vào, khiến cho đầu óc có chút rối loạn! Nhưng ta nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần đoạn đường này chúng ta cẩn thận hơn một chút là được.
Thấy hắn nói vậy các nàng cũng không còn nghi ngờ gì nữa, mà tiếp tục đi về phía trước. Các nàng thử dùng thần thức tản ra bên ngoài để tìm kiếm xung quanh, đáng tiếc là thần thức của các nàng dường như bị hàn khí ở đây đóng băng lại, không cách nào rời xa quá mười trượng xung quanh. Với điều kiện hoàn cảnh hiện tại, thần thực lại không có tác dụng, các nàng chẳng khác chi là người phàm đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn bốn phía. A Khờ rất muốn đem các nàng bảo hộ một lần, nhưng rất tiếc là hắn hiện tại không có cái năng lực đó. Hắn chỉ có thể tự mình đi về phía trước, đem toàn bộ tinh thần quan sát xung quanh. Chỉ cần bên ngoài hơi có một chút động tĩnh, hắn sẽ tạm thời đứng lại mà quan sát. Con chim lửa mấy lần trước đều xung phong đi đầu, nhưng từ khi tiến vào tầng bảy nó đã tự ý chui vào trong ngực áo của hắn mà núp. Nó không biết làm sao, nhưng hơi ấm từ trong lòng ngực của vị chủ nhân này làm nó rất an tâm. Hắn đương nhiên là không bị lửa của nó làm ảnh hưởng đến, thậm chí con chim lửa này đã tự mình thu nhỏ chỉ còn lớn bằng bàn tay, tất cả lửa ở trên người đều tự hóa thành những cái lông chim màu đỏ ánh cam rất đẹp mắt.
Mắt thấy phía trước lờ mờ vài cái ánh sáng chớp nháy, A Khờ cảnh giác nhìn chúng nữ dặn dò:
- Ta muốn đi lên phía trước, các ngươi ở đây phải cẩn thận!
- Nhưng mà...
U Lan đang muốn mở lời, bị ánh mắt hắn nhìn đến thì không lên tiếng nữa. Đám nữ nhân còn lại cảm giác đều rất kỳ quái, hắn thực lực không bằng các nàng làm sao lại giống như là hắn đang bảo hộ các nàng vậy. A Khờ đương nhiên không phải là làm ra vẻ, mà hắn trên người có bảo, lại rất biết cách đối phó oan hồn. Chỉ cần thực lực của đối phương không đạt đến thần cấp, hắn vẫn có thể tự tin mà an toàn đào mạng thoát đi. Phía trước ánh sáng lập lòe, vài cái bóng dáng hung ác nhìn thấy có kẻ to gan đến gần thì xông ra mà bủa vây. Hồn này tổng cộng có ba cái, hai nam và một nữ. Nữ thì tương đối xinh đẹp, nam thì một như đứa trẻ, một như ông lão già khọm, lưng còng. Hồn thể lần này không giống như những tầng khác, bọn họ thân hình không khác gì mấy so với người bình thường. Chỉ có điều nhìn vẻ mặt tham lam và tà ác của bọn họ, thật không thể nào liên tưởng được đến hình dáng bên ngoài. Lão già tóc bạc nhìn A Khờ mà cười lên khặc khặc:
- Khặc khặc, không biết đã bao lâu rồi mới có một món thịt tươi đưa đến chỗ này. Máu huyết của ngươi mùi vị ắt hẳn rất ngon. Ta còn có thể ngửi được mùi vị linh hồn tươi ngon ở bên trong lớp da thịt này nữa. Quả nhiên là một cái tế phẩm rất tốt a!
Nghe lời lão nói mà nữ hồn có vẻ không vui nên chen vào:
- Đâu lại có lý đó! Lão đầu tử, ta đã nói trước với ngươi, cái người này cần phải cho ta hưởng dụng một đêm, sau đó thì mới cùng nhau chia ra mà ăn. Các ngươi mà dám giết hắn trước khi lão nương được chơi hắn, lão nương sẽ cho các ngươi biết được bản sự của lão nương!
Nữ hồn này nhìn thế nào cũng còn rất trẻ, nhưng cách nàng nói chuyện lại chẳng khác nào một trung niên mỹ phụ ba, bốn mươi tuổi. Còn hồn của đứa trẻ nhỏ, chỉ là khanh khách cười lên:
- Hai vị lão đại, chẳng phải phía sau tên tiểu quỷ này còn có mấy cái nữ nhân nữa sao? Lão đầu tử ông ta khi còn sống rất thích đám nữ nhân thịt tươi nha, ta thì không có hứng thú với bọn chúng. Hai người các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi, lát nữa nhớ để lại phần cho ta là được! Đối với ta chỉ có linh lực và hồn lực của bọn chúng mới là thức ăn ngon nhất, còn lại đều là những thứ dơ bẩn không đáng tiền!
A Khờ ban đầu bị ba cái oan hồn trước mặt khinh thường lờ đi thì đã thôi, nay cái oan hồn đứa nhỏ này còn dám đánh chủ ý lên người nữ nhân của hắn, hắn không khỏi tức giận mà quát lớn:
- Con bà nó, bọn ngươi khinh ta thì thôi đi, còn dám đánh chủ ý lên người nữ nhân của ta! Thật xem A Khờ này không ra gì hay sao?
Oan hồn đứa trẻ đang nói bị lời của hắn chen ngang, vẻ mặt của nó có vẻ rất khó chịu. Mà nữ hồn trẻ tuổi thì đưa tay che miệng cười lên khanh khách. Giọng cười của nàng làm cho bộ ngực căng tròn đánh lên vài cái, dáng vẻ phong tao của nàng càng thêm mị hoạt:
- Công tử, ngươi thật là có phong cách nha! Lão nương thích nhất là loại người như công tử vậy a, nào, công tử mau mau lại đây với lão nương nào!
Nữ hồn mắt chớp chớp như muốn câu hồn đoạt phách A Khờ. Nhưng mà trên đời này còn có nữ nhân có thể câu dẫn được hắn hay sao? Hắn chớp mắt nhìn nàng mấy cái, rồi ánh mắt mơ hồ làm theo cái ngoắc tay của nữ hồn. Nàng thấy hắn càng đi lại gần, càng vũ mị lộ ra từng đường tơ nhãn, giọng cười lại kịch liệt vang lên, hai con thỏ ngọc trong người nàng như muốn tung lụa mà nhảy ra ngoài. Mười trượng, chín trượng, tám trượng, bảy trượng... ba trượng, một trượng. Ngay khi chỉ còn cách nữ hồn hơn một gang tay, A Khờ từ trong mơ màng tỉnh dậy, miệng hắn nhếch lên một nụ cười gian xảo đạt thành mưu kế. Nữ hồn lúc này cũng phát hiện ra điều bất thường, vội muốn vận lực bay đi. Nhưng A Khờ nào có dễ dàng để nàng chạy thoát như vậy. Hắn một tay chụp lên cánh tay nàng, miệng lại quát lớn:
- Chim nhỏ, hồn nô! Các ngươi mau ra trợ ta!
Nữ hồn bị hắn nắm tay, nàng vốn đang muốn cười lên một tiếng, ai ngờ hồn thể của nàng vậy mà bị giữ rất chặt. Một luồng tinh thần lực lượng vô cùng khủng khiếp từ cánh tay phải của hắn chạy dọc theo cánh tay của nàng mà phong tỏa toàn bộ lực lượng bên trong. Một cái nắm tay này chỉ diễn ra chưa đầy chớp mắt, vậy mà nữ hồn bị hắn trực tiếp nô ấn, mơ mơ màng màng mà quỳ xuống đất vũ mị hô lên:
- Nô tì tham kiến chủ nhân!
Một già một trẻ còn mới đứng đó, hai mắt trợn tròng vội lùi lại phía sau. Giọng nói lắp bắp của ông lão:
- Hắn... hắn... hắn chính là hồn tu... hắn nhất định là hồn tu...
Không đợi lời lão nói hết câu, hồn thể của đứa bé trai đã lăn không mà chạy đi mất. Lão nhìn đến mà giận tím hết ruột gan. Lão muốn mắng thêm mấy câu nữa, nhưng lúc này một con chim lửa thì đang nhìn hắn, nữ hồn khi nở nụ cười khanh khách đứng đó chắn ngang, một cái hồn thể khác cũng đang nhìn hắn liếm mép cười. Từ xa mấy nữ nhân kia cũng kịp chạy đến mà nhìn hắn chăm chăm. Cái biến cố này làm lão mặt như muốn khóc! Lão cuối cùng quỳ lạy xuống đất, miệng không ngừng kêu lên:
- Chủ nhân! Xin người hãy tha mạng cho lão nô! Lão nô xin nguyện cả đời này đi theo hầu hạ chủ nhân, quyết không dám nuốt lời!
A Khờ làm người ngoài thực lực và bản thân mình ra, hắn tuyệt đối không bao giờ tin kẻ khác. Mà đặc biệt còn là một cái xảo trá oan hồn như lão. Tay hắn đưa ra đặt lên đỉnh đầu của lão. Lão ban đầu còn có ý định chống trả, nhưng khi thấy chúng nữ cùng nhau thả ra uy áp, lão biết chắc mình không có đường thoát, cho nên khổ sợ mà chấp nhận cho hắn đặt xuống nô ấn.
- Thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân!
Linh hồn của đứa trẻ con đang ẩn núp bên trong một tảng băng, nó thấy một màng như vậy liền bị dọa cho sợ hãi không dám chui ra. A Khờ khóe miệng hơi liếc mắt nhìn nó cười khẽ:
- Hè hè, nếu ngươi đã muốn chơi trò trốn tìm, vậy để ta cùng với ngươi chơi đùa một chút vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.