Vũ Lâm Linh

Chương 7: Ngày Tiêu vẫn




“Lệnh lang bản mạng là kim, kim có thể sinh thủy, cũng khó trách vũ nam (vũ: mưa, nam: nam nhân) kia lại bò lên người y.”
“Đạo trưởng, vậy, vậy phải làm thế nào cho phải?”
“Phải biết vũ nam này vì tu luyện đắc đạo, nhất định là muốn hút hết dương tinh của lệnh lang mới bằng lòng bỏ qua. Theo ta thấy, nhất định phải nhanh chóng đuổi yêu vật này ra khỏi quý trạch mới là thượng sách.”
“Xin nghe theo lời đạo trưởng chủ trì.”
“Ngươi thế nhưng lại phối hợp với tên thối đạo sĩ này đến hại ta?” Miệng nam tử phun máu tươi, giọng điệu âm độc, nhưng trên mặt lại là thống khổ đau đớn tận tâm can.
Nam nhân nghe vậy cuống quít xua tay nói. “Ta thật sự rất yêu ngươi, ngươi lại không muốn hại ta, ngay cả khi biết ngươi là yêu, ta cũng sẽ không tìm người đến hại ngươi mà!” Nam nhân nói xong liền tiến lên muốn bắt lấy tay nam tử kia, nhưng không ngờ đối phương đẩy tay hắn ra, ánh mắt oán hận liếc y một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
“Long Nhuận! Long Nhuận!” Nam tử lập tức đuổi theo, nhưng phàm nhân dù có chạy nhanh đến mức nào, cũng không thể bằng một cú nhảy của yêu tinh có pháp lực, tất nhiên đành phải trơ mắt nhìn tình lang chạy đi.
Đạo sĩ mặc áo bào cầm kiếm gỗ chạy đuổi theo, nhìn phương hướng vũ nam chạy đi, hổn hển thở dài. Hừ! Hôm nay vậy mà không thể thu được yêu vật này, thật là đáng tiếng!”
Nam nhân nghe vậy nổi trận lôi đình, trách mắng. “Thối đạo sĩ đáng chết, ngươi lại phá hưchuyện tốt của ta!” Dứt lời liền không quay đầu lại mà chạy theo phương hương vũ nam kia.

Long Nhuận đột nhiên mở mắt, phát hiện mình vẫn đang ở trong ngôi nhà tranh của Trường Canh. Trong lòng vụng trộm tính toán, biết thời gian đã đến bèn nhẹ nhàng đứng dậy. Nhưng trong lòng lại không nỡ, vừa mới đứng lên, lại ngồi xuống bên mép giường, nhẹ ngắm dung nhan khi ngủ của người kia.
Một cái nhăn mặt, một nụ cười của người này, tất cả mi mắt mũi miệng đều không khác gì với lúc còn sống.
Long Nhuận nhịn không được vươn tay chạm vào khuôn mặt người kia, cảm xúc lạnh lẽo, không khỏi khiến lòng hắn đau xót mà lẩm bẩm. “Ngươi mới là người ngu xuẩn nhất trên thế gian này.” Giọng nói chất chứa biết bao nhiêu yêu hận.
Nghĩ đến ngày đó, người này vì tìm kiếm mình ở vùng hoang vu dã ngoại nên kiệt sức mà chết, trong lòng lại đau đớn khó chịu như bị ngàn châm đâm vào.
Nếu không phải mình đã hiểu lầm y, lại vì lão đạo sĩ kia gây thương tích mà phải bế quan chữa thương, Trường Canh bây giờ sẽ không phải là một linh hồn cô độc.
Như vậy, ngay cả chuyện Trường Canh quên hết tất cả mọi điều về hắn, cũng hợp tình hợp lý.
Hắn không ngừng vuốt ve ngũ quan người nọ, yêu thích không buông tay, không ngờ lại khiến người nọ tỉnh giấc.
Trường Canh còn buồn ngủ, giọng nói khàn khàn. “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Long Nhuận nhếch miệng cười nói. “Hết mưa rồi, ta phải đi.” Lại không biết nụ cười của mình lúc này còn khó coi hơn là khóc.
Trường Canh cả kinh, nhất thời chẳng còn buồn ngủ, bắt lấy cổ tay Long Nhuận, giọng điệu cả giận. “Không phải ngươi nói cơn mưa kia là pháp thuật của ngươi sao? Nếu ngươi muốn tu thành tiên, trực tiếp hút lấy quỷ khí của ta cũng được, sao lại muốn rời đi? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta?”
Long Nhuận cười nói. “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Trường Canh huynh vì sao phải dây dưa? Không bằng sớm luân hồi, đầu thai vào nhà người tốt?”
Sắc mặt Trường Canh không tốt, nói. “Ngươi thật sự muốn ta đầu thai luân hồi?”
“Luân hồi tái sinh, còn tốt hơn trăm ngàn lần so với việc làm một oan hồn trong trẻo lạnh lẽo.”
Trường Canh nghe vậy, dần dần thả tay, Long Nhuận được phóng thích liền đứng dậy, bước được vài bước lại nói. “Tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng.”
Trường Canh cúi đầu nói. “Cứ nói đi, đừng ngại.”
“Ngày ấy ngươi chấp bút viết bản Vũ Lâm Linh trên người ta, tại hạ vô cùng thích nó. Trường Canh huynh có thể cho ta một bản hoàn chỉnh để ta lưu làm kỷ niệm không?”
Người trên giường đáp. “Được.” Rời xuống giường, y bước nhanh đến trước bàn.
Long Nhuận cũng đi theo, đứng ở bên cạnh đổ nước mài mực cho y.
Trường Canh chấp bút, chấm mực, xé một tờ giấy tuyên, nâng bút viết thơ.
Nửa khúc Vũ Lâm Linh dài năm mươi mốt chữ, Long Nhuận nghĩ đã đến từ cuối cùng, đang muốn vươn tay đi lấy, lại bị tay Trường Canh đẩy ra.
Long Nhuận không nói, mím môi nhìn y viết xong hai tờ, tổng cộng một trăm lẻ ba chữ.
Trường Canh vuốt cằm, đưa bản thư pháp quý giá vừa hoạ cho Long Nhuận
Long Nhuận vươn tay tiếp nhận, nhìn nét mực trên giấy tuyên mỏng. Đôi môi đỏ nhẹ niệm lên, lại nhanh chóng gấp giấy tuyên lại trước khi nước mắt chảy ra, cất vào bên người rồi mới chắp tay nói với Trường Canh. “Tạ ơn Trường Canh huynh, sau này còn gặp lại.”
Trường Canh trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm mặt đất, cho đến khi Long Nhuận rời đi mới chậm rãi ngẩng đầu. Vừa nhấc đầu lên liền thấy chiếc ô giấy của Long Nhuận, lúc này mới nhảy lên, cầm ô đuổi theo.
Nhưng trong rừng trúc mờ mịt, chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá trúc, lại làm sao có thể thấy được thân ảnh của Long Nhuận đây?
“Long Nhuận, Long Nhuận…” Trường Canh bước đi trên đường nhỏ lầy lội, miệng không ngừng gọi tên người kia.
Y đi mãi đi mãi trên con đường nhỏ u lam, thẳng đến cuối cùng, hóa thành một làn sương trắng, biến mất ở cuối con đường. Chỉ còn lại chiếc ô giấy rách nát lẻ loi trên con đường.

Long Nhuận dừng cước bộ, nghỉ chân quay đầu, phía sau làm sao còn có con đường nhỏ kia được? Chỉ có rừng trúc kín mít, và âm thanh sàn sạt khi gió thổi qua. Hắn xoay người, đi về phía trước, cho đến khi thấy tấm bia mộ kia mới dừng chân lại, chậm rãi ngồi xuống dựa bên tấm bia, nhìn thân thể mình từ từ phai nhạt, chậm chạp thiếp đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.