“Cho dù hôm nay không thể báo thù thì cũng phải liều chết lấy lại thi thể của lão tứ!”
Lôi Mông yên lặng gật đầu, huyền cung trong tay giống như một vầng mặt trời chói chang, tản mát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Sau đó, hắn cài tên dương cung, trực tiếp nhắm vào đại trận bảo vệ của hòn đảo phía dưới.
Ngọn lửa mãnh liệt tản ra lượng nhiệt khổng lồ, làm cho không gian xung quanh tựa như vặn vẹo biến dạng.
Vù——!
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc mũi tên sắp sửa bay ra, hàng loạt bóng người đột nhiên xé gió bay lên. Những người đó cũng không phải là thành viên của Hắc Ám Điện Tông.
Nhìn theo cách ăn mặc, tất cả đều là người của Chấp Sự Đường.
“Đừng xúc động, nếu các ngươi liều lĩnh công kích, hôm nay tuyệt đối sẽ phải chịu chết ở đây!”
Đào Linh bay tới gần, mày liễu hơi nhíu lại, khuyên bảo nói: "Ta đã giúp các ngươi lấy lại thi thể của Cổ Vân Nhạc.”
"Cho dù muốn báo thù, ít nhất cũng phải để cho người chết nhập thổ vi an."
Nghe đến đây, ánh mắt hai người đang chìm trong cơn giận dữ cũng khẽ run lên.
Biết được thi thể Cổ Vân Nhạc cũng không ở lại Hắc Ám Điện Tông bị người chà đạp, lý trí của bọn họ rốt cục cũng khôi phục một chút bình tĩnh.
"Hiện giờ lão đại Lâm Lăng các ngươi, đang thí luyện ở Bí Cảnh Thiên Hỏa, ít nhất cũng phải chờ hắn xuất quan mới được đưa ra quyết định." Đào Linh khuyên nhủ, đồng thời cũng mượn danh Lâm Lăng để kéo lí trí của họ về.
Nghe vậy, Tần Vũ cùng Lôi Mông liếc nhìn nhau, chợt hít sâu một hơi, cả hai đều yên lặng gật đầu.
......
Bí Cảnh Thiên Hỏa.
Giờ phút này trong cung điện rộng mênh mông.
Lâm Lăng khoanh chân ngồi yên, ngưng mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm bia đá Hỏa Nguyên.
Bề ngoài nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ở trong cơ thể hắn lại bắt đầu phát sinh biến hóa kinh người.
Trong đan điền huyệt hải, từng nét hoa văn hoả diễm, giống như dấu ấn gì đó, nhanh chóng lan tràn khắp bên ngoài thân Linh Anh.
Những hoa văn kia, gần như giống như đúc với đường vân trên bia đá Hỏa Nguyên.
Một lát sau.
Sau khi hoa văn bao trùm toàn bộ, một cỗ khí tức hỏa diễm hùng hồn đột nhiên rít gào thoát ra khỏi người Lâm Lăng, trong nháy mắt hình thành một cái vòng xoáy lửa khổng lồ.
Răng rắc!!!
Cùng lúc đó, đường vân trên bia đá Hỏa Nguyên, dần dần biến thành từng khe nứt, có dấu hiệu sắp sửa nứt ra!
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng nổ "bang".
Bia đá Hỏa Nguyên đã nổ vụn tại chỗ, b ắn ra hàng loạt tia sáng đỏ, chói mắt vô cùng.
Sau đó, ánh sáng tan đi.
Một khối chất lỏng màu màu đỏ lơ lửng giữa không trung. Khối chất lỏng kia ước chừng to bằng nắm tay, sền sệt như máu. Mơ hồ tản ra một cỗ năng lượng hỏa hệ dao động cực kỳ nóng rực.