Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 659:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hỏa tinh!” Lúc này, người lên tiếng lại là Lữ Hóa Đằng kia.  
“Kẻ địch trong thí luyện đó đều là hỏa tinh biến ảo thành, công kích tầm thường căn bản không thể tạo thành uy hiếp với chúng.”  
“Hơn nữa, dưới tình huống đó còn phải đi bộ xuyên qua cầu Hỏa Liên, một khi rơi xuống sẽ đào thải.”  
Nói đến này, ánh mắt Lữ Hóa Đằng hơi thay đổi, mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, cứ như cảm thấy trong những người ở đây thì chỉ có Lâm Lăng có chút hy vọng thông qua thí luyện của cung điện thứ hai kia.  
Dù sao lần giao thủ trước đó đã làm hắn ta nhận ra, thực lực của chấp sự áo trắng này tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức vừa rồi, tất nhiên còn giữ lại át chủ bài hùng mạnh nào đó!  
Nhân vật như thế không thể kết oán tiếp, nếu không về sau chết thế nào cũng không biết!  
“Hỏa tinh...” Nghe hai chữ này, ánh mắt Lâm Lăng lập tức chớp động.  
Thứ này là bảo bối quý hiếm mà cả bảo vật thiên địa cũng không thể sánh bằng, đó là linh thể năng lượng được diễn hóa thành từ năng lượng thiên địa.  
Năng lượng ẩn chứa trong đó tinh thuần đến cực đoan. Nếu như hấp thu, không chỉ có thể tăng cường chiến lực mà tu vi cũng càng ngày càng tăng.  
Lấy tu vi vừa đột phá cảnh giới Tinh Thần hiện tại của Lâm Lăng, nếu hấp thu thêm năng lượng hỏa tinh thì nói không chừng còn đột phá tiếp được.  
“Tòa cung điện thứ ba thì sao? Có khảo nghiệm thí luyện gì?”  
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng lại hỏi lần nữa.  
Nhưng kế tiếp, Chu Vân và Lữ Hóa Đằng có kinh nghiệm nhất ở đây cũng lắc đầu, hiển nhiên họ cũng không biết.  
“Lát nữa thì cửa điện sẽ mở ra, mỗi lần tiến vào được mười hai vị trí truyền tống.” Chu Vân nhìn nhìn sương đỏ tràn ngập quanh người, nhắc nhở: “Chỉ cần nhỏ tinh huyết bản mạng vào khe lõm trên đài đá là có thể mở ra thí luyện.”  
Cứ như vậy, mọi người im lặng chờ đợi.  
Sau chừng nửa canh giờ, mặt đất cung điện đột nhiên hơi chấn động, động tĩnh này khiến mọi người đều lên tinh thần.  
Rốt cuộc thời điểm tiến vào cung điện viễn cổ để thí luyện cũng tới rồi!  
“Két két két!”  
Trong cung điện như truyền ra âm thanh tương tự như cơ quan chuyển động.  
Sau đó, cửa điện chậm rãi mở ra.  
Trên mặt đất cánh cửa cũng lần lượt hiện ra một loạt đài đá phù văn, lập loè ánh hào quang.  
Mỗi một đài đá chỉ có thể chứa một người, số lượng đó không nhiều không ít, vừa đủ mười hai cái. Đối với mấy trăm đệ tử nội viện tham gia thí luyện ở đây thì hoàn toàn là cục diện ‘Tăng thì nhiều mà cháo thì ít’.  
Lúc này, một bóng người màu trắng dẫn đầu lao ra từ đám người, người nọ chính là Lâm Lăng.  
Nhìn thấy người xông lên là hắn, đám người yên lặng, không ai dám tiến lên tranh đoạt.  
Đợi đến khi hắn chọn xong vị trí thì đám người Lữ Hóa Đằng và Chu Vân mới lao lên trước, ai cũng đoạt lấy vị trí đài đá truyền tống.  
Lâm Lăng rất thản nhiên đối với đãi ngộ đặc thù này, hắn biết rõ vị trí của bản thân, lấy thực lực hiện tại của hắn thì được nhóm quần thể nhỏ này kính sợ. Nhưng nếu là ở Cửu Đại Điện Tông bên ngoài thì đa số cường giả đều đè đầu hắn được.  
Gia tăng thực lực là chuyện rất cấp bách.  
“Hẳn cái khe lõm kia chính là chỗ để nhỏ giọt tinh huyết bản mạng vào.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.