*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tấn âm trầm cười, nói xong lại không hề có ý định rời đi, giống như đang chờ đợi cái gì.
“Lần này ngươi làm tốt lắm, bộ công pháp này cho ngươi đó.”
Địch Nghiêu liếc đối phương một cái, phủi tay ném ra một khối Ngọc Giản công pháp cho.
Thấy thế, trong lòng Chu Tấn vui mừng, vội vàng duỗi tay nhận lấy.
Linh thức xâm nhập vào trong, đúng là loại võ học Thánh Hóa mà hắn ta đã mong muốn từ lâu.
《 Hợp Hoan Âm Dương Tu 》
Võ học này cần chú ý là Âm Dương Chi Tu* (cần tu luyện kết hợp giữa âm và dương), nó có thể khiến cho việc tu luyện của võ giả cảnh giới Linh Anh vốn yếu ớt trước đó có thể mạnh thêm nữa.
Chu Tấn mấy năm trước đã đột phá Thánh Vực, nhưng vì võ tu về tinh thần lực không có thiên phú cho nên bị trói buộc sự phát triển võ đạo. Nhiều nhất chỉ có thể bước được tới bậc 3 Thánh Vực thôi.
Nhưng《 Hợp Hoan Âm Dương Tu 》này có thể phá vỡ mọi hạn chế đó.
Hơn nữa phương thức thực tu luyện cũng không khó, chủ yếu là cùng nữ nhân song tu, mạnh mẽ hấp thụ âm khí trời sinh trong cơ thể bọn họ. Rồi từ đó có thể bù vào những khiếm khuyết tu luyện cảnh giới Linh Anh trước đó.
“Đa tạ Địch Nghiêu sư huynh, về sau chúng ta chính là đồng đạo.”
Chu Tấn chắp tay ôm quyền, trên mặt tràn đầy phấn khởi.
Địch Nghiêu gật đầu, chợt âm trầm nói: “Nghe nói Linh Thực Cung của Hỏa Vân Tông có một đứa tên Viêm Tâm Nguyệt, nhan sắc vô cùng cực phẩm.”
“Có cơ hội thì cũng đưa nó đến đây đi.”
Nghe vậy, trước mắt Chu Tấn sáng ngời, hiển nhiên là đã từng ở Hỏa Vân Tông nhìn thấy được dung nhan tuyệt mỹ của Viêm Tâm Nguyệt.
“Địch sư huynh quả nhiên là cao thủ săn hoa.”
Khóe miệng hắn ta nổi lên ý cười dâm ô: “Huynh yên tâm, chỉ cần có cơ hội ta sẽ đưa nàng ta đến tận tay.”
“Đồ vô sỉ!!”
Nghe thấy hai người này nhắm mục tiêu thứ hai là Viêm Tâm Nguyệt, Đào Linh cắn chặt răng ngay tức khắc phẫn nộ.
Ngay lập tức, trường kiếm trong tay nàng bỗng dưng bộc phát ra ánh sáng màu trắng lộng lẫy, hình thành vô số bóng kiếm chồng lên nhau, trực tiếp phóng về một chỗ trên trận pháp quầng sáng.
Nơi đó may mắn thế nào, vừa đúng là chỗ mắt trận.
“Phanh!”
Âm thanh thanh thúy nổ ra vang vọng khắp nơi.
Trận pháp quầng sáng chấn động, bắt đầu xuất hiện vết rách.
“Thật là không đơn giản, vậy mà có thể tìm được vị trí mắt trận.”
Thấy thế, Địch Nghiêu lạnh lùng cười, trên người tức khắc tản mát ra một luồng khí sương mù nồng đậm màu máu.
“Đầu Lâu Hợp Hoan Huyết.”
Hai tay gã căng ra, một cái đầu lâu màu đỏ đột nhiên từ trong làn sương màu đỏ máu bay ra.