Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 48:




“Quả nhiên không khí bên ngoài vẫn tốt hơn!”
Trên đường chính bên ngoài thành, Lâm Lăng hít một hơi thật sâu và cảm thấy vô cùng thư thái.
Công Phu Tiểu Dăng quay đầu nhìn lại thì thấy cách phía sau một trăm dặm chính là thành Thiên Vũ.
Kia là tòa thành đã trói buộc hắn suốt mười tám năm.
Kể từ khi hắn xuyên không tới đây, đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi cổng thành và được tiếp xúc với thế giới bên ngoài rộng lớn.
Lâm Lăng lại hít một hơi thật sâu, lúc này dường như tất cả tế bào bên trong cơ thể đều cảm thấy rất hưng phấn.
“Học viện Thiên Diễn nằm xung quanh đế đô, đường đi vẫn còn khá xa.”
Lâm Lăng vươn tay chạm vào nhẫn không gian rồi lấy ra một tấm bản đồ vương triều Đại Viêm.
Nhìn chung, khoảng cách từ thành Thiên Vũ tới đế đô, nếu như cưỡi ngựa thì sẽ mất khoảng hai mươi ngày.
Tuy nhiên vì có thú Hỏa lân nên nếu đi với tốc độ nhanh nhất thì có thể rút ngắn được thời gian ít nhất vài lần.
Tuy nhiên cũng có một con đường tắt có thể đi đó là dãy núi Ma thú.
Nhìn trên bản đồ, những ngọn núi trải dài gần nửa Đại lục Thương Khung mà đoạn cuối của nó vừa hay lại đúng trung tâm của vương triều Đại Viêm, cách đế đô cũng không xa.
Sau khi cất bản đồ đi, Lâm Lăng cưỡi Hỏa lân hổ chạy thẳng một đường.Thành Thiên Vũ ở phía sau càng ngày càng nhỏ đi rồi cũng biến mất không còn thấy gì nữa.
Tuy cưỡi Hỏa lân hổ đi đường nhưng đi suốt cả quãng đường này cũng khiến Lâm Lăng đau lưng gần chết.
Cũng may lần này hắn mang tâm lý muốn đi du lịch khắp nơi nên cũng cảm thấy khá thong thả, vừa đi vừa nghỉ.
Năm ngày sau, cuối cùng Lâm Lăng cũng đã tới dãy núi Ma thú.
Đây là một dãy núi khổng lồ trải dài từ nam ra bắc của Đại lục Thương Khung.
Liếc mắt nhìn một lượt chỉ thấy những ngọn núi cùng với rừng rậm trải dài vô tận!
“Thật hùng vĩ, không hổ là ngọn núi đứng đầu Đại lục.”
Dựa vào tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn thấy dãy núi khổng lồ trước mặt, trong lòng khẽ cảm thấy bùi ngùi.
Nếu như đi vào trong đó rồi lỡ bị lạc thì chỉ sợ không dễ gì đi ra được.
Bởi vì dãy núi Ma thú quá dài nên theo tầm mắt cũng chỉ thấy những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, rừng rậm khắp nơi.
Bước chân vào núi, chẳng có con đường nào tử tế cả.
Có một cây cổ thụ cao lớn đầy sức sống, che trời sừng sững.Nơi này chính là môi trường sinh thái nguyên sơ nhất còn được bảo tồn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gầm thét trầm thấp của dã thú khiến tim người ta đập thình thịch.
“Loạt xoạt! Loạt xoạt…”
Hỏa lân hổ mang theo Lâm Lăng bước trên mặt đất phủ đầy lá khô, bóng đỏ rực lửa dần dần hòa vào trong rừng…
Ban đêm, bóng tối bao trùm toàn bộ khu rừng rậm.
Nhiệt độ thấp hơn nhiều so với ban ngày.
Đồng thời cũng có nghĩa là mức độ rủi ro tăng lên.
Nơi sản sinh ra ma thú, đúng như tên gọi, ở trong đó có vô số kiểu loại ma thú hung tợn và độc ác.
Đây hoàn toàn là một thế giới nguyên thủy, nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Lúc này, trong một khoảng đất trống nhỏ có ánh lửa bập bùng.
Lâm Lăng đang ngồi bên đống lửa, trong tay hắn cầm thanh kiếm đặt trên ngọn lửa đang nhảy nhót.
Trên thân kiếm đang cắm xuyên lưng một con thỏ.
Dưới khói lửa, thịt động vật dần vàng ruộm.
Đây chính là con mồi tối nay của hắn, một con ma thú cấp thấp, thỏ lưng gai.
Tuy trông hơi dữ tợn nhưng thịt lại rất tươi ngon, chỉ cần nướng một lúc đã có mùi thơm đặc trưng của thịt nướng.
Trông thấy thịt thỏ đã gần chín, Lâm Lăng xé một miếng thịt nhỏ ném xuống đất.
Ánh mắt của ba con Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu và Nghĩ Nhân sáng lên, chúng nó vồ ngay lấy rồi bắt đầu ăn tươi nuốt sống.
Hình dáng của bọn chúng nhỏ nên chỉ một miếng thịt này thôi cũng đủ no.
Tuy nhiên Hỏa lân hổ đứng bên cạnh lại chỉ có thể nhìn, những giọt nước bọt không ngừng trào ra khỏi miệng.
Chỉ một miếng thịt nhỏ như thế này chẳng đủ nhét kẽ răng nên cho dù có lao lên để ăn cũng chẳng thấm vào đâu.
“Đừng nhìn ta, nếu như muốn ăn thì tự đi bắt một con về đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của Hỏa lân hổ, Lâm Lăng cũng chỉ cười lạnh nhạt, hắn không có ý định chia sẻ thức ăn với nó.
Con thỏ này lớn như thế nhưng cho dù có đưa tất cho Hỏa lân hổ thì cũng chẳng đủ ăn.
Nghe vậy, Hỏa lân hổ còn tưởng đó là mệnh lệnh của chủ nhân.
Lúc này nó gầm nhẹ một tiếng, sau đó xoay người nhào vào bụi cỏ cách đó không xa và trực tiếp bắt đầu đi săn.
Lâm Lăng cũng không để ý tới nó, với năng lực hiện tại của Hỏa lân hổ đã có thể so với chiến sĩ cấp 6.
Đây là vùng ngoại ô của dãy núi nên chỉ cần nó không vào sâu bên trong và gặp phải đám thú dữ hung hăng thì nói chung cũng không có vấn đề gì.
Ngay lập tức, Lâm Lăng lấy một lọ gia vị từ bên trong nhẫn không gian ra rắc đều lên thịt nướng rồi bắt đầu ăn.
“Lão Đại, có người đi lạc.”
Cách đó không xa, có một thanh âm u ám phát ra từ một gốc cây cổ thụ.
Trên cành cây rậm rạp, có hai bóng đen đang nhìn chằm vào Lâm Lăng đang ngồi bên đống lửa.
“Chậc chậc, thế mà có cả nhẫn không gian, xem ra thằng nhãi này là con cừu báo đây.”
Người vừa nói chuyện có dáng vẻ xấu xí, hắn ta nhìn nhẫn không gian trên tay Lâm Lăng với vẻ tham lam.
Người đàn ông mặt sẹo ở bên cạnh hắn ta trông ổn định hơn nhiều, hắn ta yên lặng đánh giá vẻ mặt thảnh thơi của Lâm Lăng.
“Nếu như một người dám tiến vào dãy núi Ma thú thì có lẽ thực lực không hề kém chút nào, nên cẩn thận chút thì hơn.”
Sau khi quan sát một lúc, người đàn ông mặt sẹo cau mày và nói với vẻ thận trọng: “Huống hồ lần này chúng ta gặp may mắn lắm mới bắt được một con linh thú còn nhỏ.
Nếu như đi bán thì chẳng lẽ hai anh em chúng ta còn sợ không có tiền tiêu sao.”
Trong tay hắn ta cầm một chiếc lồng sắt, trên chiếc lồng sắt được che bằng một tấm vải đen nên không thể nhìn rõ được đó là vật gì.
“Không phải một khoảng thời gian nữa, học viện Thiên Diễn sẽ bắt đầu tuyển sinh để đánh giá sao? Ta đoán thằng nhãi này hẳn là muốn đi đường tắt cho nên mới mạo hiểm đi vào dãy núi Ma thú.”
Người đàn ông gầy nhom tự tin nói: “Ngươi xem hắn còn trẻ như vậy, làm sao lại có thực lực mạnh được.”
“Ta vừa mới đột phá chiến sĩ cấp 3, hơn nữa lão đại ngươi có tu vi của một chiến sĩ cấp 4.
Nếu như chúng ta liên thủ với nhau thì thằng nhãi này không phải để chúng ta làm thịt hay sao?”
Nghe vậy, người đàn ông mặt sẹo cũng thầm gật đầu, hiển nhiên là hắn ta cũng bị người đàn ông gầy gò khơi gợi lòng tham.
“Được, tốc chiến tốc thắng, nếu như phát hiện có gì đó không ổn thì phải đi ngay!”
Trong mắt hắn ta lóe lên một tia lạnh lẽo, khi hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng dần hiện lên ý muốn gϊếŧ người.
“Đúng như lời đồn, ăn thịt ma thú có lợi đối với thân thể.”
Sau khi ăn thịt nướng xong, Lâm Lăng cảm thấy rõ được thịt thú trong bụng từ từ chuyển hóa thành một luồng linh lực trong quá trình tiêu hóa nuôi dưỡng toàn thân.
Sở dĩ ma thú cao cấp hơn động vật thông thường đó là vì nó có thể hấp thụ linh khí trời đất, đó là ưu điểm có một không hai.
Cho nên thịt ma thú rất có lợi đối với cơ thể của võ tu nhân loại.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện một tia chấn động, toàn thân ớn lạnh, tóc gáy dựng hết cả lên.
Dấu hiệu này trên thân thể khiến cho hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Tuy nhiên khi Lâm Lăng vừa mới phản ứng thì hắn đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói.
Hắn thấy một mũi tên cắm ngay vào ngực, quần áo bị xé rách để lộ ra một phần nhỏ của áo giáp bạc trọng lực.
Cũng may mà áo giáp bạc trọng lực có tác dụng phòng thủ, ánh sáng phù văn lóe lên khiến cho mũi tên rơi xuống.
Lúc này, Công Phu Tiểu Dăng, Nghĩ Nhân và Lang Chu ở một bên mới nhận ra chủ nhân của chúng bị đánh lén.
Chúng lập tức bỏ đồ ăn và bảo vệ xung quanh Lâm Lăng.
“Là ai, lăn ra đây!”
Lâm Lăng lạnh lùng quát một tiếng.
Hiển nhiên loại thủ đoạn đâm sau lưng người khác này đã chọc tức hắn.
“Xoẹt, xoẹt!”
Tuy nhiên khi hắn vừa nói xong, lại có hai mũi tên nữa được bắn ra từ trong bóng tối.
Mũi tên kim loại sắc nhọn có một chút chất lỏng màu xanh sẫm, rõ ràng nó đã được dính nọc độc trên đó.
Lần này, những mũi tên đều bắn về phía đầu của Lâm Lăng.
Đây chắc chắn là muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Ầm ầm!
Công Phu Tiểu Dăng lao ra đầy mạnh mẽ, bàn chân sắc bén ra đòn nhanh như chớp chặt đứt hai mũi tên rơi xuống dưới đất.
Mà lúc này, Lâm Lăng cũng đã xuất ra được dòng phù văn hệ hỏa.
Dưới sự khơi gợi của sức mạnh tinh thần, linh khí đất trời xung quanh chỉ trong nháy mắt đã trào dâng tạo nên một quả cầu lửa cực lớn được ném ra ngoài.
Hướng mũi tên bắn ra vừa rồi vừa hay khiến cho hắn khóa được mục tiêu.
“Phù văn hệ hỏa!”
“Hóa ra thằng nhãi này là một pháp sư!”
Hai kẻ trốn trong bóng tối đánh lén gần như kêu lên cùng một lúc.
Khi phát hiện ra Lâm Lăng là một pháp sư, nhất thời trên mặt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi.
Cứ tưởng là một con cừu non, không ngờ lại là hổ sói.
“Mau bỏ đi!”
Trông thấy quả cầu lửa bay tới, người đàn ông mặt sẹo cùng người đàn ông gầy gò đều vô cùng sợ hãi, bọn họ vội vàng nhảy từ trên cây xuống.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ‘oành’ lớn.
Chỗ mà hai người đứng lúc nãy, một khúc cây lớn đã bị nổ tung, ánh lửa ngập tràn.
“Thực lực này chí ít cũng là pháp sư cấp 3.”
Nhìn thấy lực sát thương của quả cầu lửa, trong lòng người đàn ông mặt sẹo khẽ chùng xuống, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn.
Phù văn tấn công của pháp sư thần bí khó lường, lực sát thương kinh khủng tới nỗi chiến sĩ cùng cấp cũng không phải là đối thủ.
Giờ phút này, tuy hắn ta vừa mới đột phá chiến sĩ cấp 4 nhưng khi phải đối mặt với pháp sư cấp 3 cũng không chắc chắn có thể thắng được.
Cho nên ngay khi hai người vừa tiếp đất thì hai bọn người cùng nhau quay đầu bỏ chạy cực ăn ý.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp chạy được bao xa, một con thú màu đỏ rực lửa đột nhiên nhảy ra từ bãi cỏ và chặn trước mặt họ.
Xoạt!
Móng vuốt vừa giơ ra, ánh lửa đỏ rực từ móng vuốt khiến bọn họ buộc phải dừng lại đột ngột và kinh hãi khi nhìn thấy con ma thú xuất hiện bất thình lình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, con ma thú này chính là Hỏa lân hổ.
Lúc này, nó đang ngậm trong miệng hai con thỏ lưng gai, hàm răng của nó bê bết màu máu đỏ tươi.
Vẻ ngoài gớm ghiếc đó cùng với vóc dáng cường tráng trông lại càng hung ác.
Đối mặt với ma thú có cấp bậc như này, bọn họ gần như không có chút sức phản kháng nào, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
“Vì sao các ngươi lại đánh lén ta? Nếu như các ngươi không thành thật nói cho ta biết thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi bị ma thú cắn xé!”
Lúc này, dưới sự bảo hộ của đám Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng đi tới chỗ người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông gầy nhom và lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt của Lang Chu đã khóa chặt lấy bọn họ, chỉ cần bọn họ dám có hành động gì đó thì tơ nhện mang theo độc tố trí mạng sẽ chào đón bọn họ.
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không dám mạo phạm ngài.”
Trông thấy tình hình không ổn, đám người đàn ông mặt sẹo khóc lóc van xin.
“Không cố ý xúc phạm sao? Các ngươi đúng là trợn mắt nói dối.”
Lâm Lăng cười lạnh lùng, ba mũi tên vừa rồi đều nhắm vào chỗ trọng yếu của hắn.
Nếu như không có áo giáp bạc trọng lực thì hắn không chết cũng bị thương nặng.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng đã nổi lên ý nghĩ muốn gϊếŧ người.
“Ngươi mù sao?”
Nhìn gần hơn, người đàn ông mặt sẹo phát hiện con ngươi của Lâm Lăng màu xám trắng và ánh mắt hắn không hề có tiêu cự.
Hai tên nhìn nhau với vẻ mịt mờ và đều nhìn thấy được ý tưởng giống nhau từ trong mắt cả hai.
“Thật ra chúng ta…”
“Xì xì.”
Người đàn ông mặt sẹo đang định nói chuyện thì có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ dưới tấm vải đen trùm lên chiếc lồng sắt trong tay hắn ta.
Thanh âm này khiến cho Lâm Lăng chú ý tới.
“Thứ ngươi cầm trong tay là gì?”
Lâm Lăng nhướng mày, dò hỏi.
Tầm mắt của đám Công Phu Tiểu Dăng cũng chuyển tới chỗ cái lồng sắt trong tay người đàn ông mặt sẹo.
Chỉ là mặt trên chiếc lồng sắt được bọn một tấm vải đen nên không thể nhìn rõ thứ bên trong là gì.
Tuy nhiên dựa vào tiếng kêu vừa rồi thì chắc hẳn là động vật.
“Không…Không có gì, đây chỉ là con cáo hoang cấp thấp mà hôm nay ta bắt được ở trong núi thôi.”
Sắc mặt người đàn ông mặt sẹo thay đổi, hắn ta cố gắng trả lời với giọng điệu bình tĩnh.
“Bớt nói nhảm đi, nhấc tấm vải đen lên!”
Lâm Lăng chỉ tay về phía lồng sắt, lạnh lùng nói: “Mau nhanh tay lên, bây giờ sủng vật của ta đang đói lắm rồi.”
Vừa dứt lời, con Hỏa lân hổ cũng phối hợp rất ăn ý, nó ra vẻ tiến lên phía trước hai bước, tiếng gầm nhẹ phát ra từ cái miệng đang ngậm thi thể của hai con thỏ lưng gai.
“Đừng…Để ta nhấc tấm vải lên.”
Người đàn ông mặt sẹo không khỏi rùng mình, bàn tay hắn ta cũng nhấc tấm vải đen lên, ánh mắt mịt mờ liếc nhìn người đàn ông gầy nhom bên cạnh.
Ánh mắt người sau trông u ám, khẽ gật đầu.
“Ra tay!”
Đột nhiên sắc mặt của người đàn ông mặt sẹo trở nên hung ác, hắn ta nhấc hẳn tấm vải đen lên rồi ném về phía trước mặt Lâm Lăng, Ngay sau đó, hai người rút con dao găm tẩm độc ra, ném mạnh tấm vải về phía Lâm Lăng.
Tuy rằng tấm vải đen đã che khuất tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng nhưng tất cả đều bị Hỏa lân hổ nhìn thấy hết.
“Muốn chết!”
Sắc mặt Lâm Lăng lạnh đi, thanh Phệ long kiếm trong tay lóe lên, Cửu Kiếm Phù Quyết được thi triển hóa thành chín đạo phù văn kiếm khí phóng ra ngoài.
Ầm!
Chỉ trong thoáng chốc, tấm vải đen cùng hai con dao găm độc bị kiếm khí xé nát.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, cả hai người đều kinh hãi.
Bị bao phủ bởi tấm vải đen như vậy mà tốc độ phản ứng của Lâm Lăng vẫn nhanh đến như thế!
“Gào!”
Hỏa lân hổ há to miệng ra và gào rú dữ dội.
“Người anh em, xin lỗi.”
Trong mắt người đàn ông mặt sẹo xuất hiện vẻ nham hiểm độc ác, bỗng nhiên hắn ta đẩy vào lưng tên đồng bọn ở bên cạnh dùng để chặn con Hỏa lân hổ.
A!
Người đàn ông gầy nhom bị đẩy vào miệng hổ còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đầu đã bị cắn mất một nửa.
Lúc đó, màu máu đỏ tươi cùng với màu trắng của não phun ra, cảnh tượng đẫm máu nhìn mà rợn cả người.
Lúc này, người đàn ông mặt sẹo lấy ra một viên ngọc trai màu trắng rồi ném xuống đất.
Tiếng “ầm” trầm thấp dội lại, viên ngọc trai màu trắng vừa chạm đất đã nổ tung, khói trắng mù mịt nhanh chóng tản ra bốn phía.
Dựa vào thủ đoạn này, hắn ta vội bỏ trốn cùng với chiếc lồng sắt.
Không ngờ từng hành động của hắn ta đều bị Lang Chu khóa chặt mục tiêu.
Hắn ta vừa chạy chưa được bao xa thì trong màn sương mù dày đặc bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một lúc sau, khi làn khói trắng tan đi, người ta nhìn thấy một mạng nhện trắng rất lớn đan xen với nhau ở giữa hai thân cây.
Trên mạng nhện, nó không chỉ cực kỳ dính mà còn có chất độc.
“Mẹ kiếp! Vừa rồi ở đây làm gì có mạng nhện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chết tiệt!”
Khi nọc độc bắt đầu lưu chuyển, làn da của người đàn ông mặt sẹo bắt đầu thối rữa, hắn ta vừa kêu la vừa giãy dụa trong nỗi kinh hoàng.
Hắn ta điên cuồng huy động linh khí trong cơ thể, cố hết sức phát huy sức mạnh của một chiến sĩ cấp 4 và cuối cùng cũng thành công phá được mạng nhện.
Tuy nhiên hắn ta còn chưa kịp vui mừng thì Hỏa lân hổ đã nhân cơ hội này lao tới, ném thẳng hắn ta xuống mặt đất rồi cắn một phát lên cổ hắn ta.
Xì!
Miệng con hổ dứt ra khiến cổ của người đàn ông mặt sẹo đứt lìa, đầu và thân của hắn ta bị tách ra chẳng còn chút sự sống nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.