*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài Ứng Nguyên Tử nhìn nho nhã, ôn nhu nhưng cũng không để người ta tùy ý muốn làm gì thì làm, âm thanh cũng lạnh đi một chút.
“Nếu ngươi thật sự muốn giải thích, lúc trước Lữ Thành Thiên đấu ba trận, giết chết ba viện sinh kia, học viện Kiếm Vân các ngươi đã giải thích như thế nào đây!”
Khi nói những lời này, Ứng Nguyên Tử nói với thái độ mạnh mẽ, nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc với ánh mắt vô cùng sắc sảo.
Dưới sự bao bọc của linh khí, ông cố ý hình thành một làn sóng âm thanh truyền ra ngoài.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nó đã thu hút được sự chú ý của nhiều học viện xung quanh. Đặc biệt là học viện Vân Sương, học viện Kình Thiên, học viện Hoàng Khải, đám người của ba học viện này cũng bắt đầu không yên.
Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của sư phụ với viện chủ, vẻ mặt đám người này đều tức giận vây lại đây.
Bọn họ chính là những người đại diện học viện của ba thí sinh mà lúc trước tham gia cuộc thi đã bị Lữ Thành Thiên giết hại.
Những lúc bình thường, tuy cũng không có thù oán gì với học viện Kiếm Vân, nhưng giờ phút này, chắc chắn là cùng chung kẻ thù.
Thấy thế, sự giận dữ khi nãy của lão giả đầu trọc đã hoàn toàn biến mất giống như quả cà tím bị đông lạnh.
“Ngươi cảm thấy bây giờ, còn cần ta giải thích thêm gì sao?”
Ứng Nguyên Tử cười lạnh một tiếng và hỏi.
“Xem như ngươi giỏi! Tốt nhất là đừng để ta gặp được thằng nhãi Lâm Lăng kia, nếu không nhất định ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu!”
Lão giả đầu trọc trừng mắt nhìn Ứng Nguyên Tử với ánh mắt độc ác đầy phẫn uất, sau khi thốt ra những lời nói cay nghiệt liền tức giận quay người muốn bỏ đi.
“Chờ một chút!”
Ứng Nguyên Tử di chuyển giống như một làn khó, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão giả đầu trọc, cản ông ta lại.
“Ứng Nguyên Tử, ngươi còn muốn gì nữa!”
Gân xanh trên mặt lão giả đầu trọc nổi lên, tức giận nói.
“Lão phu biết bây giờ cảm xúc của ngươi khó giữ được bình tĩnh, nhưng ta nghĩ vẫn nên nhắc nhở ngươi một chút.”
Ứng Nguyên Tử vẻ mặt thản nhiên, nói: “Đã dám đánh cược thì phải chịu thua, bỏ đá Hỏa Nguyên lại rồi hẵng đi.”
Nghe vậy, đầu lão giả đầu trọc ‘ ong ’ một tiếng.
Vừa nãy mới nhớ ra chuyện trước đó đã từng đánh cược với Ứng Nguyên Tử.
“Hãy coi thứ đó như một sự đền bù đi.”
Tất nhiên lão giả đầu trọc giao đá Hoả Nguyên ra với thái độ cực kỳ bất đắc dĩ, ảm đạm nói: “Ứng huynh sẽ không vì thứ này mà làm ảnh hưởng đến hòa khí đôi bên chứ.”
Ứng Nguyên Tử lắc đầu, thản nhiên nói: “Việc nào ra việc đó, huống hồ chúng ta đã có khế ước chứng thực.”
Nói xong, hắn lật lòng