Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 248:




“Thằng nhãi, quyền này coi như là ta giáo huấn ngươi!”  
Tên đầu hói cười dữ tợn, nắm tay bao trùm linh khí, sức lực đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp nện trên khuôn mặt tuấn lãng của Tần Vũ.  
Nhưng thoáng sau đó, nắm đấm của hắn lại xuyên qua luôn.  
“Là hư ảnh sao?”  
Một màn quỷ dị như thế, tức khắc khiến tên đàn ông đầu hói kinh sợ. Hắn ta vội thu quyền lại, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tần Vũ lại khôi phục bộ dạng ban đầu một lần nữa, không hề có dấu hiệu tiêu tan.  
Hiển nhiên, đây cũng không phải là thứ gọi là hư ảnh kia.  
“Chỉ vậy thôi á?”  
Khóe miệng Tần Vũ nổi lên một ý cười trào phúng: “Vậy tiếp theo, đến ta rồi.”  
Nói xong, bàn tay Tần Vũ bỗng nhiên nâng lên. Trong lòng bàn tay kia lập lòe một phù văn màu xanh lá huyền ảo.  
Roẹt——!  
Sau đó linh khí kích động theo từng chưởng hắn đánh ra, trong nháy mắt ngưng tụ một khí thể hình xoắn ốc, thế công sắc bén đánh đến trước ngực người đàn ông đầu hói.  
“A!”  
Thoáng chốc, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Áo giáp da trên người đàn ông đầu hói, nháy mắt rơi ra, cả người cũng bị xoay tròn bay ngược ra. Cuối cùng va vào trong đống kim loại phế liệu vứt đi.  
Ôi trời!  
Thấy một màn như vậy, nhóm luyện khí sư ở đây đều nhịn không được hít hà một hơi.  
“Người thanh niên này, thật sự không phải hư ảnh sao?”  
Biểu cảm của đám bọn họ nhìn chằm chằm Tần Vũ, cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì vừa rồi quyền cước của người đàn ông đầu hói kia, quả thật đã xuyên qua khuôn mặt hắn ta. Một con người máu thịt bình thường, sao lại có được trình độ như vậy.  
Quả không thể tưởng tượng nổi.  
“Đây là thể loại võ học gì vậy chứ?”  
Trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, đối với bí thuật thi triển loại này của Tần Vũ, cũng kinh ngạc cảm thán không thôi. Hiển nhiên không nghĩ tới, mới thời gian nửa năm ngắn ngủi, cái tên Tần Vũ này lại mạnh đến vậy.  
“Phong Chi Linh Thể!”  
Ánh mắt của Triệu Côn hơi ngưng lại, cảm nhận được hơi thở linh lực kích động trên người Tần Vũ, làm như có đầu mối nào đó.  
“Cái gì đây là Phong Chi Linh Thể trong truyền thuyết ư?!”  
Nghe vậy, nhóm người luyện khí sư ngay tức khắc khiếp sợ. Bao gồm Lữ Dương, giờ phút này trong lòng cũng kinh sợ không thôi. Nhưng trên mặt hắn, vẫn trấn định cứng rắn như cũ.  
Trong giới võ tu, các loại công pháp võ học, thiên kỳ bách quái, đồng thời cũng có không ít thiên phú. Như mắt luân hồi của Lâm Lăng, thể chất âm hàn của ‘Lôi Oánh Oánh’ muội muội của Lôi Mông. Mà hiện tại, Phong Chi Linh Thể của Tần Vũ, cũng có ý nghĩa như vậy, hắn chính là một trong số người có thiên phú.  
“Nghe đồn Phong Chi Linh Thể một khi thức tỉnh, có thể làm lơ bất kỳ tác động vật lí nào, chỉ có Pháp Tắc Chi Lực mới có thể đả thương thân thể này, quả nhiên là sự thật.”  
Sắc mặt Triệu Côn hơi động, âm thầm kinh ngạc cảm thán. Nghe thấy những lời này Lâm Lăng cũng ngạc nhiên. Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc bên cạnh, vẻ mặt đều bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết điều này rồi.  
“Có mắt nhìn đó.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.