Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 229:




Vào buổi trưa hôm nay, bên trong sảnh chính tại phủ thành chủ, Lâm Lăng ngồi trên ghế chủ vị và nhìn sổ tài chính trong tay thì không khỏi thầm lắc đầu. Trong khoảng thời gian này, tuy nhóm thợ mỏ đang đào đá Linh Dương cả ngày lẫn đêm nhưng số lượng khai thác vẫn vượt quá khả năng của họ. Bởi vì hầu như tất cả nguồn thu nhập đều đã tiêu hao hết vào việc xây dựng thành.
“Số âm này là sao đây?”
Lâm Lăng chỉ vào con số trên quyển sổ, hắn tò mò hỏi: “Hiệu buôn Vạn Long vay tiền của chúng ta sao?”
Chỉ thấy có một dòng chữ nhỏ màu đỏ được đánh dấu trên đó, ‘150 nghìn viên đá Linh Dương’, người vay là Hiệu buôn Vạn Long.
“Lãnh chúa đại nhân, thật ra không phải như thế.”
Bạch Lân nhìn thoáng qua cuốn sổ ghi nợ, mỉm cười ngại ngùng: “Trước đây nguồn tài chính của chúng ta bị thiếu nên đã đi mượn 150 nghìn viên đá Linh Dương của Hiệu buôn Vạn Long.”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình hỏi ngay: “Tiền lãi có đắt không?”
Bạch Lân lắc đầu nói: “Hiện giờ lãnh địa Hỗn Loạn của chúng ta rất có tiềm năng phát triển, thương hội Vạn Long vì muốn hợp tác chúng ta nên sẽ không thu bất kỳ khoản lãi nào đối với khoản vay này.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lâm Lăng gật đầu thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ rằng nguồn tài chính của thành lại eo hẹp tới mức như vậy. Vốn dĩ hắn còn định lấy một ít mẫu đá Linh Dương để dùng cho hệ thống tiến hóa sủng vật. Giờ chỉ có thể dập tắt suy nghĩ này.
“Mặc dù tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì không được.”
Về vấn đề này, Lâm Lăng không khỏi cảm thấy bùi ngùi. Xem ra hắn đành phải quay lại công việc kinh doanh cũ đó là đi làm nhiệm vụ ám sát để kiếm thêm thu nhập. Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, hắn đứng dậy. Bởi vì hắn ngưởi được một mùi hương rất đặc biệt trong không khí.
“Mùi hương quen thuộc này, chẳng lẽ là…”
Lâm Lăng khịt khịt mũi, hắn đi ra khỏi sảnh lớn theo chỗ phát ra mùi hương. Thấy vậy, Bạch Lân thấy khá kinh ngạc rồi cũng vội vàng đi theo phía sau. Một lúc sau, cuối cùng Lâm Lăng cũng tìm ra được nguồn gốc của mùi hương. Nơi này chính là khu vực phòng bếp của sân sau bên trong phủ!
“Lãnh chúa đại nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
Bạch Lân đi theo trông thấy hành vi kỳ lạ của Lâm Lăng thì không nhịn được hỏi. Lâm Lăng không trả lời mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trên phòng bếp, nơi mà miệng ống khói không ngừng bốc ra khói trắng.
“Không sai, chính là mùi hương này.”
Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, hai mắt hắn sáng ngời, sau khi nói xong thì xông vào phòng bếp. Lúc này, vì đã gần xế chiều nên các đầu bếp trong phòng bếp đang xử lý nguyên liệu nấu ăn. Mùi thơm nức mũi không che giấu được dẫn Lâm Lăng đi tìm.
“Tham kiến lãnh chúa đại nhân, Bạch tổng quân.”
Nhìn thấy hai nhân vật lớn đột nhiên xông vào khiến cho nhóm đầu bếp lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó đều vội vàng hành lễ. Lâm Lăng không hề để ý tới, ánh mắt hắn đảo tới chỗ phòng bếp và dừng ở chỗ một cái bếp lò. Chỉ thấy trong đống lửa đang đốt một loại cây khô nào đó, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
“Chính là cái này!”
Lúc này, Lâm Lăng vội lao ra, bàn tay hắn bao phủ một tầng linh khí phi thẳng vào đống lửa để kéo cái cây đã bị đốt cháy một nửa kia ra ngoài. Ngay sau đó, một pháp thuật phù văn thủy hệ đột nhiên xuất hiện. Trong lúc linh khí chấn động, phù văn hóa thành một cột nước dập ngọn lửa trên thân cây.
“Lãnh…Lãnh chúa đại nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
Người phụ bếp ở phòng bếp bên cạnh nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Lâm Lăng thì không khỏi có chút kinh ngạc, run rẩy hỏi. Theo hắn ta biết, bình thường lá cây sau khi phơi nắng xong rất dễ cháy nên dùng để đốt bếp rất tiện lợi, chẳng lẽ như vậy có vấn đề gì sao? Giờ phút này, tất cả mọi người trong phòng bếp bao gồm cả Bạch Lân đều nhìn Lâm Lăng với vẻ mặt khó hiểu. Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của Lâm Lăng, bọn họ không dám quấy rầy hắn.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, từng làn khói bốc lên từ cái lá. Lâm Lăng khịt mũi, hít một hơi thật sâu. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ say mê bởi vì loại cây này là chính là cây thuốc lá. Ở kiếp trước, cho dù là nam hay nữ đều bị hấp dẫn bởi mùi nicotin có trong thuốc lá. Như người ta thường nói đó là hút xong một điếu như kiểu trải qua cuộc sống thần tiên. Tuy nhiên lời nói này cũng không phải không có căn cứ!
Chợt Lâm Lăng xoay người về phía người phụ bếp và hỏi với vẻ kinh ngạc và mừng rỡ: “Các ngươi tìm thấy loại cây này ở đâu?”
Nghe vậy, người phụ bếp vội vàng trả lời: “Ở phía sau ngọn núi ngoài thành, hơn nữa còn có rất nhiều.”
Vẻ mặt của Lâm Lăng có chút run sợ, lúc này hắn ra lệnh: “Bạch Lân, lập tức phái người đi tới sau núi hái hết tất cả loại cây này về cho ta!”
“Còn nữa, nhớ là chỉ hái lá, không cần nhổ gốc để đảm bảo rằng cây này có thể tiếp tục sinh trưởng.”
Nghe vậy, nhất thời Bạch Lân có chút khó hiểu.
“Lãnh chúa đại nhân, chẳng lẽ loại cây này có chỗ nào thần kỳ?”
Vẻ mặt của hắn ta tràn ngập sự khó hiểu và nhìn cái cây còn đang cháy dở trong tay Lâm Lăng, tò mò hỏi.
“Ừm, có tác dụng rất lớn.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ hiện lên một nụ cười, hắn nói: “Một ngày nào đó, mỏ đá Linh Dương cũng sẽ bị khai thác hết nhưng thứ này có thể mang lại cho chúng ta một nguồn thu nhập ổn định cho tương lai của lãnh địa chúng ta sau này.”
Nghe vậy, trong lòng Bạch Lân lại càng khó hiểu. Loại cây cấp thấp dùng để đốt lửa như thế này mà cũng có thể tạo ra giá trị lớn như vậy ư? Chẳng lẽ lãnh chúa đại nhân đang nói đùa?
“Đừng nói nhảm nữa, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi.”
Lâm Lăng xua tay ra lệnh: “Mau đi làm việc đi!”
“Tuân lệnh!”
Bạch Lân vội gọi mấy người phụ bếp với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó đi triệu tập số lượng người hầu lớn để đi tới phía sau ngọn núi ngoài thành. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Mọi người mới trở về phủ thành chủ với hơn mười sọt cây thuốc lá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.