Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 198:




Một lát sau.
Lâm Lăng đi theo đám người Cuồng Thiết cùng Địch Lệ Kỳ, đi vào khu vực đình của bộ lạc.
Động tĩnh vừa rồi, truyền ra từ nơi này.
Hiện giờ ở đây vây quanh không ít người Cuồng tộc, sắc mặt bọn họ trầm tĩnh, đều đang đứng ở bên cạnh nhìn đến, giống như đang xem náo nhiệt.
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn về bên phía đám người.
Lại thấy một người thiếu niên Cuồng tộc, đang bị vài người đàn ông to lớn bắt lại, rồi dùng xích sắt trói trên một cột đá.
Thiếu niên Cuồng tộc kia đang không ngừng hò hét gào rống, hơi thở trên người mạnh mẽ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào đám người.
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Lâm Lăng biết được cái người thiếu niên Cuồng tộc kia, trong lúc tranh cãi cùng với những người khác, sự tức giận vượt quá mức quy định, không cẩn thận đã biến thành kẻ điên.
“Ân nhân, xin ngài đấy.”
Thấy một màn như vậy, Địch Lệ Kỳ ngược lại có chút vui sướng.
Nếu lúc này đây, Lâm Lăng vẫn có thể chữa khỏi được chứng bệnh của chiến sĩ Cuồng này như trước đó, vậy thì nàng ta có thể chắc chắn Lâm Lăng thật sự có một loại năng lực thần kỳ.
Lâm Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng muốn tiến về phía trước.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: “Thủ lĩnh tới, mọi người mau nhường đường.”
Trong thoáng chốc, đám người tự giác tản ra, mở đường cho hắn.
Một dáng người vô cùng cường tráng, người đàn ông trung niên cường tráng Cuồng tộc với cơ bắp cuồn cuộn.
Ở phía sau, chiến sĩ Cuồng tộc mặc toàn bộ võ trang đi theo.
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn lại, không khỏi liếc mắt đánh giá ông ta một cái.
Trên người đàn ông cường tráng khoác một áo giáp thú, mơ hồ phát ra hơi thở dao động cường đại, thực lực ít nhất cũng đạt tới tiêu chuẩn chiến sĩ cấp 8.
Khuôn mặt có ngũ quan đặc thù, có vài phần giống với Địch Lệ Kỳ.
Hiển nhiên, ông ta đúng là thủ lĩnh của bộ lạc Cuồng tộc này.
Đó là phụ thân của Địch Lệ Kỳ, Đạt Vũ!
“Cho hắn uống thuốc này xong, xem có hiệu quả không?”
Đi đến bên cạnh, Đạt Vũ lấy một chiếc bình gỗ ra.
Chất lỏng trong bình hiện ra màu xanh đậm, hơi dính một chút, làm từ nhiều loại thảo dược trộn lẫn với nhau.
Từ sau khi Đạt Vũ lên làm thủ lĩnh bộ lạc, đồng thời vác lên vai trọng trách bảo vệ an toàn của bộ lạc, ông cũng coi việc chữa khỏi chứng bệnh điên cuồng này là mục tiêu quan trọng của cả đời mình.
Cho nên nhiều năm nay, Đạt Vũ dường như trì hoãn tu luyện, thậm chí đi ra bên ngoài thu thập không ít sách vở y học, dốc lòng nghiên cứu các loại phương pháp trị liệu.
Nhưng đã hai năm trôi qua, vẫn chưa thấy nửa điểm hiệu quả nào.
Dù vậy, ông cũng không có suy nghĩ từ bỏ.
Rồi sau đó, Đạt Vũ giao cho thủ hạ bên cạnh chiếc bình gỗ trong tay, ý bảo người đó cho người chiến sĩ Cuồng mất khống chế kia uống.
Đây là thuốc hôm nay ông vừa mới mò ra, đúng lúc nhân cơ hội này thí nghiệm luôn.
Sau đó chiến sĩ cuồng mạnh mẽ uống hết cái chất lỏng màu xanh sền sệt ghê tởm kia, cả người ngay tức khắc trở nên bình tĩnh.
“Có hiệu quả!”
Thấy thế, ánh mắt Đạt Vũ vui sướng.
Nhưng mà ngay trong lúc trên miệng ông đang chuẩn bị hiện lên ý cười, thì chiến sĩ Cuồng kia đột nhiên rống lên kêu to, gân xanh trên cơ bắp nổi lên, đôi mắt đỏ đậm.
Biểu hiện trạng thái điên cuồng như vậy, rõ ràng là căng hơn vừa nãy.
“Lại thất bại rồi….”
Đạt Vũ thở dài một hơi, trên khuôn mặt cương nghị trưởng thành, chậm rãi dâng lên một ý thất vọng.
Ông đã không nhớ rõ mình đã cho thử bao nhiêu lần rồi nữa, nhưng lần nào đều không hề có hiệu quả chữa trị.
“Cuồng thần vĩ đại ở trên cao ơi, ngài có thể phái sứ giả đến cứu vớt đám con dân Cuồng tộc chúng con không?”
Đạt Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm nhìn lên không trung xanh thẳm, nội tâm âm thầm thở dài bất lực.
Chợt ông quay đầu lại, mắt sáng như đuốc trực tiếp dừng ở trên người Lâm lăng ở cách đó không xa trong đám người.
Thực sự thì vừa nãy ông đã nhận thấy sự có mặt lạ lẫm của người thần bí này.
Nhưng khi nhìn thấy hắn đứng bên cạnh Địch Lệ Kỳ cùng với Cuồng Thiết, nên cũng không có đề phòng, mà luôn nghĩ nhanh chóng mang thuốc đến.
“Thưa cha, hắn tên Lan Lăng Vương, là khách mà con mời về bộ lạc.”
Nghe vậy, ánh mắt Đạt Vũ hơi trầm xuống, nhíu mày trách mắng: “Ngươi chẳng lẽ đã quên tộc quy rồi sao! Không được mang bất cứ người ngoài nào vào trong bộ lạc, đặc biệt là người xa lạ ăn mặc thần bí như thế này!”
Đối với sự trách cứ của phụ thân, Địch Lệ Kỳ không có tủi thân gì hết, trên khuôn mặt toát ra sự vui sướng.
“Cha, người đừng nóng, trước hết cứ nghe con nói đã, Cuồng tộc chúng ta được cứu rồi.”
Vẻ mặt nàng ta hưng phấn nói: “Năng lực của hắn vô cùng lợi hại, có thể trị được bệnh cho chiến sĩ Cuồng của chúng ta!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Đạt Vũ hơi giật mình.
Nhưng rất nhanh sau, trong mắt ông lại dâng lên một sự tức giận, nghiêm túc nói: “Tiểu Địch, đừng có nói đùa với lão già này nữa mà con.”
Những lời này, không phải là ông không muốn tin tưởng, mà là cảm thấy khó có thể tin được.
Căn cứ vào gia phả ghi lại, từ thời đại viễn cổ trước kia, các chiến sĩ Cuồng trời sinh hiếu chiến, có thể nói là một chủng tộc lớn mạnh trên cái đại địa này.
Nhưng mà sau đó, lại không biết nguyên nhân gì, đời sau của Cuồng tộc dần dần xuất hiện biến dị của chứng bệnh cuồng hóa, hoàn toàn mất đi không chế với cái sức mạnh trời ban ấy.
Cứ thế theo từng đời Cuồng tộc về sau, dần dần, người mắc loại bệnh này càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, hoàn toàn bị hết cả một bộ tộc.
Vì điên cuồng mất khống chế, nên cũng là lí do hình thành lên Cuồng tộc như ngày nay.
Từ đó về sau, Cuồng tộc giống như mất đi địa vị cùng sự tôn sùng của người khác.
Các phương diện cuộc sống đều bị xa lánh, thậm chí còn bị đánh gϊếŧ.
Vì đảm bảo cho huyết mạch Cuồng tộc vẫn được kế thừa về sau, bọn họ phải quy ẩn núi rừng.
Ngoài lúc bình thường đi ra ngoài mua đồ ra, bọn họ đều không có đi lại bên ngoài dù là nhỏ nhất.
Mấy ngàn năm trôi qua, tổ tông đã tích lũy nhiều kinh nghiệm chữa trị qua nhiều thế hệ nhưng cho đến nay cũng chưa hề tìm ra được phương pháp trị liệu hiệu quả nhất.
Cho nên giờ phút này, lúc Địch Lên Tư nhắc đến cái người thần bí xa lạ kia, lại có thể chữa trị được chứng bệnh điên của họ.
Thì vị thủ lĩnh cường tráng này khó có thể tin được.
Nhưng dù vậy, trong lòng ông vẫn ôm một tia hi vọng đây là sự thật.
Đối với ánh mắt nghi ngờ của Đạt Vũ, vẻ mặt Lâm Lăng nhàn nhạt, trong sự im lặng mang theo một loại tự tin nào đó.
“Cha à, là thật đó, con không lừa người đâu.”
Nhìn thấy Đạt Vũ không tin, Địch Lệ Kỳ ngay tức khắc nóng giận, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.
Chợt nàng ta nói tất cả mọi chuyện trước đó khi đi ra ngoài mua sắm vật dụng, bất ngờ gặp phải gấu ở Đại địa, sau đó được Lâm Lăng ra tay tương cứu.
Nghe xong lời Địch Lệ Kỳ nói, các chiến sĩ Cuồng tộc ở đây ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Bao gồm cả Đạt Vũ, sắc mặt hiện giờ đều chấn động.
Ánh mắt ông ngạc nhiên nhìn về phía Cuồng Thiết, nhịn không được hỏi: “Việc đó, đúng như lời Địch Lệ Kỳ nói sao?”
“Thưa thủ lĩnh, quả thật là như vậy ạ.”
Cuồng Thiết trịnh trọng gật đầu, lập tức dẫn động sức mạnh chảy trong huyết mạch trong cơ thể, muốn biến thân thành chiến sĩ Cuồng ở ngay hiện trường cho mọi người cùng kiểm chứng.
Nhưng vì bọn họ muốn kìm nén sự mất không chế sau khi Cuồng hóa, từ nhỏ đã học cách khống chế cảm xúc, nên đã sớm không thể nói muốn làm gì thì làm nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.