Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 166:




"Tứ điện hạ, ngày sau còn dài, xin đừng xúc động!"
Tần Vũ giữ sắc mặt bình tĩnh, vội vàng giữ Viêm Thần lại đang muốn động thủ, giọng nói trầm thấp nói: "Trước tiên bảo vệ được tánh mạng quan trọng hơn, chúng ta cùng nhau thoát ra đã!"
Nghe vậy, phẫn nộ trong ánh mắt của Viêm Thần, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Thật vậy, dựa theo tính tình tàn nhãn mà Viêm Hoằng Nghị đang để lộ ra hiện giờ, một khi hắn ta lên kế thừa vương vị, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho toàn bộ bọn họ.
Cho nên, chỉ có an toàn trở ra ngoài, mới có thể có giữ được một con đường sống, hơn nữa chờ đợi cơ hội báo thù!
"Đám phần tử phản loạn các ngươi, lúc trước đã bắn cung tập kích phụ hoàng, hiện tại ta có đủ sự tin tưởng và nghi ngờ về cái chết của phụ hoàng có liên quan đến các ngươi!
Hai mắt Viêm Hoằng Nghị híp lại, nhìn chằm chằm vào đám người Viêm Thần, Tần Hùng, Tần Vũ cùng Lâm Lăng, lạnh lùng nói: "Hôm nay, bất kì ai trong các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!"
Lời vừa dứt, đám phản quân kia lập tức xôn xao, một lần nữa bày ra trận hình xung phong, sát khí đằng đằng!
Gần như là cùng lúc đó, Ngự Lâm quân bên Lâm Lăng, cùng với Trấn biên quân, đều nhanh chóng chuẩn bị nghênh chiến.
Trong chốc lát, một bầu không khí căng thẳng và lạnh lẽo bao trùm toàn bộ quảng trường trung tâm!
Một trận sinh tử chiến, sắp diễn ra lần nữa!!
Thấy thế, khuôn mặt Lâm Lăng cũng nghiêm túc hẳn.
Lúc này đám Hỏa Lân Hổ, Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu cùng Tứ Bảo đều đang vây quanh, đứng ngay bên cạnh để bảo vệ Lâm Lăng, cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ kẻ địch đến tấn công.
"Chờ một chút!” Nhưng đúng lúc này, Ám Ưng đột nhiên lạnh lùng quát.
Dưới sự gia trì của linh lực, âm thanh của hắn truyền khắp hiện trường.
"Nghe nói Minh Các có ba tổ trưởng, lần lượt là Ám Ưng, Long Cửu và Phượng Minh.
" Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị vừa nâng lên, nhìn về phía đám người Ám Ưng trên đài cao, thản nhiên nói: "Từ khi Minh Các sáng lập tới nay, chính là chỉ trung thành với một mình Viêm Vương.
"
"Hiện giờ, ta với tư cách người kế thừa vị trí Viêm Vương đời tiếp theo, chắc hẳn đám người Minh Các các ngươi cũng nên bắt đầu tuân lệnh ta rồi đó.
"
"Cho nên hiện tại, ta ra lệnh cho các ngươi, dẫn theo toàn bộ thành viên Minh Các, gϊếŧ chết tất cả phần tử phản loạn!” Rõ ràng Viêm Hoằng Nghị đã tự xem mình là Viêm Vương mới nhậm chức, dùng giọng điệu cao ngạo ra lệnh.
Nhưng mà câu trả lời kế tiếp của Ám Ưng, lại làm cho cả người Viêm Hoằng Nghị bỗng chốc lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.
"Xin lỗi, theo di chúc của bệ hạ, người thừa kế ngai vàng không phải là ngươi.
"
Hai tròng mắt hẹp dài của Ám Ưng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Viêm Hoằng Nghị, dường như mang theo một chút châm biếm.
Sau đó ánh mắt hắn chuyển dời, rơi vào trên người Tứ hoàng tử Viêm Thần: "Mà là Tứ điện hạ, Viêm Thần.
"
Lời này vừa nói ra, làm Viêm Hoằng Nghị nhất thời ngây cả người!
Còn những người khác đều hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc!
"Cái gì? Ta không nghe nhầm đâu đúng không?"
"Người thừa kế ngôi vị Viêm Vương đời tiếp theo, là Tứ điện hạ!
"Thật sự là trời cao có mắt mà! Bệ hạ anh minh!!"
Trong lúc nhất thời, từng giọng nói vui mừng vang vọng trên đài cao, một đám quan viên vui đến chảy nước mắt đồng loạt hoan hô.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy tính cách độc ác của Tam hoàng tử, đương nhiên người đáng đạt được vị trí quân vương trong lòng bọn họ, sẽ là Tứ hoàng tử tâm tính nhân hậu.
Dù sao nếu làm việc dưới tay Viêm Vương độc ác tàn nhẫn này, chỉ sợ mỗi ngày luôn phải lo lắng đề phòng, không biết lúc nào sẽ rơi đầu.
"Không có khả năng!”
"Từ khi Thái tử chết, phụ hoàng chưa bao giờ lập di chúc vương vị trước mặt mọi người!!" Viêm Hoằng Nghị vừa sợ vừa giận, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Ám Ưng, giận dữ mắng: "Ngươi không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói miệng, hoàn toàn có thể do ngươi cố ý làm giả!"
Dứt lời, trên người Viêm Hoằng Nghị đột nhiên bộc phát ra linh lực dao động kịch liệt, dòng khí đen quanh quẩn quanh người, sát ý tràn ra ngập trời!
Nước cờ hung hiểm này, chính là kế sách cuối cùng của hắn nhằm cứu vãn thế cục.
Cho nên, hắn tuyệt đối không cho phép có bất kỳ biến cố nào xảy ra!
Ám Ưng sắc mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết đó, Thái tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử từ năm năm trước, như thế làm sao bệ hạ có thể an lòng công khai lập lại thái tử lần nữa.
"
"Cho nên, vì bảo đảm sự an toàn của Tứ điện hạ, ông ấy chỉ giao di chúc vương vị cho Minh Các chúng ta.
" Trong lúc nói chuyện, tay phải Ám Ưng sờ về phía nhẫn trữ vật, lấy ra một bức thánh chỉ, nhuốm một màu vàng óng.
“Giả, nhất định là giả!” Khi nhìn thấy đạo thánh chỉ kia, tính tình Viêm Hoằng Nghị rốt cục thay đổi.
"Ta tuyệt đối không tin! Nó phải là giả mạo!!" Hắn không cách nào bảo trì bình tĩnh như lúc trước, giống như điên rồi mà gào thét liên tục.
Bởi vì tâm tình quá mức kích động, mái tóc trên đầu hắn theo đó rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, giống như bại tướng thất thế, vẻ mặt có chút suy đồi!
"Đây là nét chữ của lão bệ hạ, nếu không tin, có thể nghiệm chứng tại chỗ.
" Sắc mặt Ám Ưng lạnh lùng giao ra thánh chỉ.
Một vị lão học giả cung đình lập tức run rẩy đi lên, mở ra cẩn thận đọc sách.
"Vương triều Đại Viêm, dương lịch 957 năm, ngày 16 tháng 3.
"
"Để đảm bảo hoàng thất hưng thịnh, trẫm quyết định Viêm Vương đời thứ 45 sẽ là người con thứ tư của trẫm, Viêm Thần.
"
"Di chúc lập Thái tử này, do Minh các bảo tồn, đợi lúc trẫm mất đi, sẽ tuyên bố với thiên hạ.
"
"Khâm thử!”
Nội dung di chúc được vị lão học giả hoàng cung lớn tiếng đọc lên.
"Đạo thánh chỉ này, quả thật là do bệ hạ tự tay viết nên, phía trên cũng có con dấu của bệ hạ, chắc chắn là thật.
" Sau đó, lại có vài học giả hoàng cung đi lên quan sát, rồi cùng nhau tuyên bố kết quả.
"Thần xin tuân theo ý chỉ của Bệ hạ.
"
Trong phút chốc, tất cả tướng lĩnh quan viên trong triều, cùng với các binh lính ở đây, tất cả đều quỳ trên mặt đất, cung kính đồng thanh nói.
Thấy một màn này, sắc mặt Lâm Lăng hơi rung động.
Xem ra lão đầu Viêm Vương kia cũng không phải ngu muội, thật ra đã sớm bố trí xong hết thảy.
Tuy nói cuối cùng anh em trong nhà vẫn phải tương tàn như trước, nhưng ít nhất, vẫn đảm bảo được an toàn cho Thái tử.
"Phụ hoàng! " Hốc mắt Viêm Thần đỏ lên, dần dần trở nên ướŧ áŧ.
Thì ra, từ ba năm trước, phụ hoàng đã chọn mình làm người kế thừa vị trí Viêm Vương tiếp theo.
"Không có khả năng, làm sao có thể!!" Viêm Hoằng Nghị điên cuồng gào to, trong mắt cũng dần dần bị nước mắt bao trùm.
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời trống vắng, hai dòng nước mắt nóng chảy xuống nơi khóe mắt.
Không thể tưởng tượng được cuối cùng, cho dù phụ hoàng lập di chúc, cũng chưa bao giờ coi hắn là Thái tử.
Như vậy, chiến lược hắn tỉ mỉ bày ra mấy năm nay, có ý nghĩa gì?!
Tất cả mọi thứ, tất cả đều biến thành bong bóng sau mưa.
“Ha ha ha…” Viêm Hoằng Nghị ngửa mặt lên trời cười to.
Kết quả này đã làm cho hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất nhiều, hắn ta không cam lòng chấp nhận nó.
"Viêm Hoằng Nghị, hiện giờ thời thế không còn nghiêng về phía ngươi, đừng hòng mưu quyền soán vị lần nữa!” Khuôn mặt Tần Hùng ánh lên nét cương nghị, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Viêm Hoằng Nghị, lớn tiếng quát.
"Đúng vậy!” Lúc này Viêm Thần cũng lên tiếng.
Hắn lau đi nước mắt khóe mắt, ánh mắt lạnh lùng quét về phía phản quân, nghiêm nghị nói: "Hiện tại, ta lấy thân phận người thừa kế Viêm Vương mới, nếu các ngươi đầu hàng sẽ được tha tội chết!"
Nghe được lời này, vẻ mặt đám phản quân kia có chút do dự.
"Đa tạ Tứ điện hạ tha chết!”
Mắt thấy không còn hy vọng, Vương thái úy dẫn đầu đứng ra, quỳ lạy như được Đại Xá.
Có người dẫn đầu trước, tức khắc sau, các tướng lĩnh phản quân khác cũng nhao nhao noi theo, gần như là toàn bộ phe địch đã đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.