Ngụy Bách há miệng thở dốc, khuôn mặt đỏ lên, lão muốn lên tiếng xin tha, nhưng lúc này giọng nói đã trở nên khàn đặc, gần như không thể nghe thấy.
Sau đó, Lâm Lăng đột nhiên phát lực, hoàn toàn bóp gãy cổ lão.
Cùng lúc đó, viêm độc hỏa châm cũng chui vào cơ thể đối phương, phá hủy Linh Anh.
“Ngụy tông chủ... Lại bị giết!”
Sắc mặt mọi người thay đổi, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cả đám điên cuồng nuốt nước miếng.
Nhưng so với cảnh tượng Ngụy Bách bị giết chết trước đó thì hiển nhiên phản ứng lúc này của bọn họ không còn quá kịch liệt.
Như sớm đã đoán trước, vô số ánh mắt kỳ dị đều nhìn chằm chằm hành động kế tiếp của Lâm Lăng.
Gióng như vừa rồi, một luồng năng lượng lĩnh vực chợt ngưng tụ ra.
Sau đó, dưới ý cảnh pháp tắc thời không nghịch chuyển, Ngụy Bách đã chết lại kỳ tích mà sống lại lần nữa lần nữa.
“Chuyện này...” Ngụy Bách bỗng hít sâu một hơi, kinh hãi đến nói không ra lời.
Sau đó lão dùng sức lắc lắc cổ và dò xét Linh Anh trong cơ thể, tất cả đều lành lặn không tổn hao gì.
“Ta thật sự sống lại, ta thật sự không chết!!”
Lúc này, rốt cuộc vẻ mặt hoảng sợ của Ngụy Bách cũng dâng lên một tia mừng rỡ như sống sót sau tai nạn.
“Ngụy tông chủ... Lại sống lại rồi!”
Đông đảo các đệ tử Điện Tông đứng quan sát cũng ồ lên, liên tục chấn động.
“Nếu không tin, ta không ngại để ngươi chết thêm một lần.” Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, nhìn Ngụy Bách lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cười lạnh và nói.
Nghe vậy, đồng tử trong mắt Ngụy Bách co rụt lại, lập tức như rơi vào đầm băng, nhịn không được rùng mình một cái.
“Đừng, ta tin, ta đều tin!”
Đã trải qua hai lần tử vong, sao Ngụy Bách còn dám ngông cuồng như trước đó, lão thật sự sợ Lâm Lăng.
Loại cường giả có thể dễ dàng thao túng sinh tử của người khác còn đáng sợ hơn mọi kẻ địch. Nếu tiếp tục cãi lời thì chỉ sợ tiếp theo không dễ nói chuyện như vậy.
“Thánh Tử điện hạ tôn kính, Hắc Ám Điện tông chúng ta nguyện ý quay về Cửu Huyền Tông, cùng chống cự ngoại địch.” Ngụy Bách như sợ Lâm Lăng lại để lão nếm thử mùi vị tử vong, vội vàng dẫn đầu lên tiếng tỏ thái độ, cũng khom người thần phục.
Thấy thế Phong Kinh Dương và bảy điện các chủ còn lại nhìn nhau, cứ như đạt thành ăn ý, đều khom mình hành lễ trước Lâm Lăng.
“Chúng ta nguyện ý đi theo Thánh Tử điện hạ, hợp tông cửu huyền.” Sau đó, tám tiếng nói kính sợ cũng cùng vang lên.
Giờ khắc này, bá chủ Cửu Đại Điện Tông xem như hoàn toàn bị Lâm Lăng chinh phục.
“Về sau chúng ta... Chính là đệ tử của Cửu Huyền Tông, đồng tông đồng mạch...”
Ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, ánh mắt các đệ tử Cửu Đại Điện Tông chớp động, trên mặt mỗi người đều bất giác lộ ra một nụ cười hưng phấn.