Đối với việc gọi là khôi phục ký ức của kiếp trước thì hoàn toàn không cần thiết.
"Thật không..."
Nghe vậy, khóe mắt u Dương Cung khẽ nhếch lên, hai hàng nước mắt trong veo lại rơi xuống trên gò má trắng nõn xinh đẹp.
Người đàn ông mà bản thân yêu rất nhiều, lại muốn quên đi bản thân mình…Nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong lòng đau không thể tả nổi.
Lúc này u Dương Cung cuối cùng cũng hiểu tại sao Phương Bạch Vũ lại phải xóa đi trí nhớ của mình trước khi hắn ta hồi sinh. Bởi vì nỗi đau mất mát này, thật sự là rất đau...
Nhưng may mắn thay, hiện tại nàng đã khôi phục lại trí nhớ, cho dù người đàn ông trước mặt không nhớ được nàng là ai thì vẫn có cơ hội quay lại một lần nữa.
"Bạch Vũ ca ca, cho dù huynh có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì tình yêu của muội dành cho huynh vẫn không thay đổi."
u Dương Cung lập tức lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Lâm Lăng rồi kiên quyết nói: "Lần này, muội sẽ không cho huynh rời đi một lần nào nữa." "Hơn nữa, con cháu của chúng ta sớm đã thành đàn rồi."
Nghe vậy, đột nhiên vẻ mặt Lâm Lăng có chút ngạc nhiên. Trần Tấn và những người khác bên cạnh hắn lúc này cũng ngạc nhiên không kém.
Vốn dĩ người ta cho rằng kiếp trước của Lâm Lăng và u Dương Cung chỉ là huynh muội họ hàng trong chủng tộc với nhau.
Nhưng mà không nghĩ tới, mối quan hệ này đã phát triển đến mức độ này.
Con cháu thành đàn...
Nói cách khác, theo nhiều năm nay phát triển, những gốc rễ trồng lúc ban đầu đều đâm chồi nảy lộc.
Cũng giống như vị u Dương Lâm mà ta đã gặp trong Chủng Tộc Thiên Tư Bảng, nàng ấy là một trong những cháu gái tuyệt vời.
Cơ ở khóe miệng Lâm Lăng khẽ run lên, trong lòng chợt hỗn loạn.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lâm Lăng, Trần Tấn ở bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng lên, không khỏi bật cười.
"Đệ tử… Tham kiến tổ sư gia, cung nghênh tổ sư gia đã trở về tông môn của chúng ta."
Lúc này Hậu Thiên Thành đi tới, vẻ mặt cung kính đối với Lâm Lăng mà khom lưng hành lễ.
Sắc mặt hai bên đột nhiên thay đổi, vị chưởng giáo lớn tuổi này hiển nhiên hành lễ cũng có chút cứng ngắc.
Dù sao trước đó, Lâm Lăng được coi là đệ tử xuất sắc nhất của thế hệ trẻ của tông môn, nhưng bây giờ hắn đã nghiễm nhiên trở thành tổ sư gia của chính mình.
Những sự khác biệt này hoàn toàn cách biệt một trời một vực.
Dù là ai đi chăng nữa, e rằng là trong một thời gian dài sẽ khó mà thích nghi được với nó.
"Chưởng giáo, ngài không cần làm những chuyện này."
Đột nhiên hành lễ làm Lâm Lăng cũng có chút kinh ngạc, hắn chuẩn bị tiến lên phía trước để đỡ Hậu Thiên Thành.
"Tổ sư gia, sau này xin người cứ gọi đệ tử bằng tên. Danh hiệu chưởng giáo, đệ tử gánh không nổi." Hậu Thiên Thành vội vàng lắc đầu sợ hãi mà nói.
Hắn ta rõ ràng là có cảm giác sợ hãi về vấn đề thâm niên.
"Tham kiến tiền bối."