Chỉ thấy chiếc xe ngựa kia lao thẳng về phía trước và dừng trước mặt một người đàn ông thần bí.
“Mời ngài lên xe, thành chủ của chúng ta cho mời.”
Ngay sau đó, một ông lão giống như quản gia bước xuống và cung kính chào Lâm Lăng.
Lâm Lăng gật đầu, sau đó đi lên xe ngựa.
“Giá!”
Chợt người điều khiển xe ngựa hét lớn một tiếng, chiếc xe chuyên dụng của phủ thành chủ chạy thẳng vào cổng thành mà không hề bị cản trở.
Thấy vậy, mọi người xung quanh quan sát đều không khỏi giật mình.
Hóa ra đây là khách quý do thành chủ thành Thiên La mời tới.
Đối với chuyện này, bọn họ cũng không phỏng đoán quá nhiều, mọi thứ lại trở lại bình tĩnh như trước.
Bên trong đại sảnh của phủ thành chủ.
Dĩ nhiên giờ phút này, Lâm Lăng đang ngồi ghế chủ vị cao nhất.
Hai bên trái phải ở bên dưới là mười hai Huyết Vệ quỳ một gối xuống đất, bọn họ đồng thanh lên tiếng: “Cung nghênh chủ nhân!”
“Chủ nhân, chúng ta đều đã biết chuyện Thiên Tư Bảng chủng tộc.”
Long Nhất nhìn về phía Lâm Lăng đầy vẻ sùng bái.
“Ừm, không cần phô trương đâu.”
Lâm Lăng lạnh lùng nói: “Ta không thể không nói rõ với các ngươi rằng bởi vì chuyện Thiên Tư Bảng chủng tộc mà hiện tại ta đã bị Ma Hoàng của tộc Thiên Ma hạ Huyết Sát Lệnh.”
“Khi cuộc thi vừa mới kết thúc vào hai ngày trước, nửa đường trở về ta đã bị rất nhiều cao thủ của tộc Thiên Ma bao vây.”
Cái gì?
Vừa dứt lời, sắc mặt của mười hai Huyết Vệ thay đổi, bọn họ trợn trừng mắt vì kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng mấy tên tộc Thiên Ma này lại nhỏ nhen tới mức sau khi thua trận lại đi ám sát chủ nhân của bọn họ!
Quả thực khiến cho người ta phải tức giận!
“Chủ nhân, ngài cứ yên tâm. Thuộc hạ biết phải làm như thế nào, cho dù có chết thì cũng sẽ không làm bại lộ thân phận của ngài.”
Long Nhất nghiêm túc nói.
“Chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, bọn tộc Thiên Ma đáng chết này dù có tới bao nhiêu thì chúng ta sẽ giết bấy nhiêu!”
Trong lòng bọn Long Nhị cũng vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì trong đại sảnh có trận pháp ánh sáng ngăn cách bao phủ cho nên dù bọn họ có nói như thế nào thì lính canh ở bên ngoài cũng không thể nghe thấy được.
“Không cần hấp tấp, tộc Thiên Ma chỉ là thứ yếu. Ngoài ra, còn có thứ nguy hiểm hơn.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Lăng quyết định nói chuyền tháp Thông Thiên cho bọn họ biết. Chỉ khi tất cả mọi người đồng lòng thì mọi chuyện mới có thể được giữ kín.
Hiện giờ mười hai Huyết Vệ thật lòng tín nhiệm hắn cho nên hắn không cần phải nghi ngờ. Nếu như hắn thật sự bị phản bội thì hắn cũng chỉ đành chấp nhận. Dù sao kết quả cũng là cái chết.
“Còn chuyện gì nguy hiểm hơn ạ?”