Chỉ thấy trên đài chiến đấu bảng ba, một võ giả Thiên Ma tộc khác trực tiếp bị trường đao khát máu của Viêm Ma ‘Lạc Hằng’ bổ nứt toạc đầu.
Cách chiến đấu hung tàn này tuân theo bản tính hung ác của tộc Viêm Ma, hoàn toàn không cho đối thủ chút cơ hội sống sót nào.
“Lâm Thiên, đài chiến đấu bảng thứ hai cứ giao cho ta là được, ngươi đi lên xử lý tên kia đi.” Lạc Hằng lao lên với cả người dính máu, trong mắt lộ ra tia hung ác, nhìn Lâm Lăng mà trầm giọng quát.
Không khó nhìn ra, tình hình của hắn ta lúc này đã đến gần cực hạn, đối phó với bảng hai còn có khả năng đánh một trận, nhưng đối mặt với quán quân thực lực mạnh nhất thì hắn không có nắm chắc.
“Được, bảo trọng!”
Đồng tử màu vàng kim của Lâm Lăng nhìn lướt qua Lạc Hằng, sau đó thân thể đổi hướng, lập tức xông thẳng lên đỉnh núi.
Nhìn thấy Lâm Lăng rời đi, tên võ giả Thiên Ma tộc bảng hai kia không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Cũng may có tên này dẫn dắt ác ma kia rời đi.”
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lạc Hằng lao lên đài chiến đấu, sâu trong đáy mắt mơ hồ có một tia cảm động.
Trên đỉnh núi, làm đài chiến đấu bảo tọa của quán quân, nơi này có hình tứ giác, diện tích cũng rộng lớn hơn nhiều.
Trên con đường núi gập ghềnh, Lâm Lăng lao nhanh như bay, rất nhanh đã nhảy lên đài chiến đấu tầng cao nhất, ánh mắt sắc bén kia trực tiếp phóng về hướng tên thanh niên Thiên Ma tộc ấy.
Khuôn mặt hắn ta thật lạnh lẽo, mái tóc dài đen xõa trên vai, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh đến giá tột độ và tia sắc lạnh thấu xương.
Hắn ta tên là ‘Mặc Thương’, là thiên tài ưu tú nhất trong trăm ngàn năm qua của thế hệ trẻ Thiên Ma tộc.
Dù là chỉ số thông minh, võ kỹ, hay là thiên phú các phương diện khác, hắn ta đều thuộc về cấp bậc đứng đầu siêu quần, thiên tài trong thiên tài.
Đặc biệt là có được Ma tộc chi Nhãn ‘trọng đồng’, càng giúp địa vị cao quý của Mặc Thương ở Thiên Ma tộc vững vàng hơn.
“Khí tức thật mạnh.”
Từ dao động khí tức mà đối phương phát ra, Lâm Lăng có thể cảm giác được tên này có thực lực mạnh hon ba gã võ giả Thiên Ma tộc vừa rồi mình gặp rất nhiều.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy thì thật sự không thể tin nổi nhân loại xưa nay yếu ớt lại có được sức chiến đấu kinh người như thế.” Mặc Thương lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, hơi mỏng môi, rất nhỏ giơ lên, “Ngươi, xem như là võ giả nhân loại đầu tiên vượt quá dự kiến của ta.”
Khi nói chuyện, một cây trường thương màu đen giống như thể năng lượng chậm rãi ngưng tụ trong tay hắn ta. Trường thương vừa xuất hiện thì một luồng ma khí kh ủng bố khiến người ta giật mình lập tức bùng nổ, lại xung quanh trực tiếp hình thành một hắc ám lĩnh vực.
“Tiềm lực của nhân loại không phải chỉ như mặt ngoài thôi đâu.” Lâm Lăng cũng lạnh lùng cười, Phệ Long Kiếm trong tay có khí đen lượn lờ.
Kiếm khí kích động, đột nhiên gào thét lao ra, khi Lâm Lăng bùng nổ khí thế thì có thể nghe thấy trên đài chiến đấu không ngừng truyền ra tiếng “Xèo xèo” quỷ dị khi trường năng lượng của họ va chạm với nhau một cách vô hình trên không trung.
“À? Thế xem ra, ngươi vẫn còn giấu tài trong những cuộc chiến trước đó.” Nghe vậy, Mặc Thương cảm thấy rất hứng thú mà nở nụ cười.
“Kế tiếp, ta cũng muốn nhìn rốt cục ngươi còn che giấu bao nhiêu thực lực, trừ đôi mắt Luân Hồi ra, có cái gì đủ tư cách làm ta nghiêm túc hay không!”