Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1146:




Cổ họng bị đâm thủng, võ giả Tử tộc mở to hai mắt hoảng sợ. Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được, làm sao vừa rồi trường thương trong tay Lâm Lăng có thể đột nhiên bộc phát ra hỏa diễm lực cường đại như vậy.  
Thì ra thanh trường thương này có dung nhập Hỏa Tinh!  
Nhìn năng lượng thể của nó có thể thấy, Hỏa Tinh này hoàn toàn vượt xa những Hoả Tinh bình thường khác!  
Điều này đối với Tử tộc mà nói, tuyệt đối là đòn khắc chế trí mạng. Hai tay hắn ta che lên chiếc cổ bị Viêm Độc Hỏa Châm xuyên qua, cảm giác cổ họng đau rát không thôi, phảng phất như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.  
Đó là hỏa độc còn sót lại ở vết thương, đang nhanh chóng lan tràn, ăn mòn thân thể hắn ta.  
"Ách..."   
Chưa kịp thở ra một hơi cuối cùng, thân thể võ giả Tử tộc đã ngã xuống đất, chết ngay trên chiến đài.  
Sau khi chiến đấu chấm dứt, Lâm Lăng không hề chần chừ chút nào, thân hình khẽ động, trực tiếp lướt tới một tòa chiến đài gần đó.  
Đối thủ trên đó vẫn là một võ giả Tử tộc.  
"Cái này..."  
Nhìn thấy Lâm Lăng xuất hiện ở chiến đài của mình, võ giả Tử tộc kia nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.  
Vẻ mặt sợ hãi y như nhìn thấy mãnh thú khổng lồ gì đó.  
"Đừng đánh, ta... ta chấp nhận thua cuộc!” Võ giả Tử tộc trên đài vội vàng xoay người chạy về phía bên cạnh chiến đài, đúng là trực tiếp nhảy xuống.  
Đến sư huynh cũng bị giết chết rồi, thực lực của hắn còn yếu kém như vậy, sao có thể làm đối thủ của Lâm Lăng được. Hành động này cực kỳ sáng suốt.  
Khóe miệng Lâm Lăng hiện lên một nụ cười, vòng chiến đài này thoải mái thông qua.  
“Thánh tử điện hạ lại thăng cấp rồi!"   
“Đám võ giả Tử tộc kia đều thực lực của Thánh tử bị đè bẹp dí rồi, làm sao dám tái chiến nữa, ha ha."  
Thấy một màn này, sắc mặt tất cả tông môn đệ tử Cửu Huyền tông trên quảng trường đều hiện rõ nét hưng phấn, liên tục hoan hô.  
Từ tiếng thảo luận sôi nổi có thể thấy cả đám đều kích động không thôi. Chiến tích của Lâm Lăng trong cuộc đua xếp hạng, cùng với tài năng sư sức đè bẹp đối thủ làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ tự hào.  
Từ trước cho tới nay, bởi vì thân thể phàm thai* (hiểu nôm na là bình thường, không có gì nổi trội) mà tất cả thực lực nhân loại có được đều phải đổi bằng thật nhiều thời gian và công sức khổ luyện, đã vậy còn bị ngoại tộc khinh khi.   
Không lâu trước đây, đa phần thiên tài võ tu còn sợ sệt, cuống quít chạy trốn, ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không dám.  
“Trần Tấn sư đệ cũng chấm dứt chiến đấu rồi kìa!”   
“Võ giả tộc Ải Ma kia bị chém bay nửa đầu luôn kìa!”  
"Thật là dứt khoát, sảng khoái!!"  
Lúc này, một ít đệ tử Cửu Huyền Tông cũng chú ý tới tình hình chiến đấu của Trần Tấn, tất cả đều cao giọng cổ vũ.  
"Vị Viêm Ma bằng hữu của Thánh Tử điện hạ cũng đánh bại đối thủ rồi." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.