*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão đại, sao không liều mạng với bọn họ? Nhiều cao thủ Hổ tộc như vậy cũng đủ cho chúng ta cắn nuốt rồi mạnh lên rất nhiều.” Trong đầu Lâm Lăng đột nhiên vang lên câu hỏi mang đầy ý chí chiến đấu của Tiểu Bạch.
“Khó mà làm được, nơi này là địa bàn của tộc Thú Nhân.”
Lâm Lăng lắc đầu và nói: “Nếu tiếp tục dây dưa đánh nhau, khiến càng nhiều cường giả Thú tộc kéo đến thì đến lúc đó chúng ta muốn an toàn rút lui cũng không phải dễ dàng.”
Trong không gian sủng vật của hệ thống lập tức vang lên tiếng tán thành của Tiểu Bạch: “Vẫn là lão đại suy nghĩ chu đáo.”
“Yên tâm đi, kế tiếp sẽ tìm một dãy núi cho các ngươi ra hít thở không khí.” Trên lưng phượng hoàng, Lâm Lăng thản nhiên cười, lớp vảy trên người hắn rút đi, đã khôi phục hình thể nhân loại.
Sau đó hắn lấy ra bản đồ ngọc giản, dựa theo vị trí địa lý hiện tại để tìm kiếm dãy núi gần đây nhất.
Đó là dãy núi Viêm Lôi.
“Hỏa phượng, gia tốc!” Lâm Lăng khoanh chân ngồi trên lưng thú, bàn tay vỗ lên linh vũ.
“U!”
Hỏa Phượng Hoàng kêu lên một tiếng, ngọn lửa trên người tăng vọt, cánh nó vỗ mạnh, tốc độ lập tức tăng nhanh lên không ít.
...
Vào lúc mặt trời lặn, một cái bóng màu đỏ rực bay lượn trên bầu trời đêm.
Dưới ánh trăng, cái bóng màu đỏ kia rõ ràng là một con Hỏa Phượng Hoàng toàn thân bốc cháy.
Trong lúc phi hành, những ánh lửa vảy đầy cả bầu trời đêm, tuyệt đẹp như bầu trời đầy sao màu đỏ, như mộng như ảo.
Lâm Lăng đưa mắt quan sát, chỉ thấy một dãy núi to lớn nằm dài trên mảnh đất bao la này. Mà trong đó có hai tòa ngọn núi khổng lồ đặc biệt nổi bật.
Chúng nằm một bắc một nam.
Ngọn núi lớn ở phía Bắc là núi lửa có màu đỏ rực, cây cối sinh trưởng chung quanh đều là thực vật hỏa hệ.
Trên đỉnh ngọn núi phía Nam là một vùng ánh sáng tím, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy vô số lôi điện đang lập loè.
Nơi này chính là đích đến chuyến đi này của Lâm Lăng, dãy núi Viêm Lôi, cũng vì Lôi Đình sơn và Hỏa sơn ở hai hướng Nam Bắc nên nơi đây mới có cái tên này.
Trong màn đêm yên ắng, sâu trong dãy núi thường xuyên truyền ra tiếng thú rống hung ác. Hiển nhiên yêu thú sinh tồn ở nơi đây cũng không phải số ít.
Xem ra lần này nhất định có thể để đám sủng vật ăn no nê.
Lâm Lăng vỗ nhẹ lưng thú, Hỏa Phượng Hoàng ngầm hiểu, lập tức đáp xuống.
Trong chớp mắt, nó đã lao vào bên trong dãy núi.
Cây khô cỏ lá chung quanh lập tức bị đốt cháy bởi nhiệt độ kh ủng bố của Hỏa Phượng Hoàng.
Hô ——!