Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 55: Đây gọi là dẫn sói vào nhà




Ban đầu Bạch Mậu không dám nói với cha mẹ chuyện của muội muội.
Hắn lo lắng nếu Bạch Phượng Hoàng không đồng ý cho muội muội gặp cha mẹ, mà hắn lại truyền tin trở về, cha mẹ ngàn dặm xa xôi tới Nam Hoa vẫn không gặp được muội muội, ngược lại chịu mệt nhọc khổ sở rồi bản thân lâm bệnh.
Tên Bạch Phượng Hoàng này tu vi cao thâm như thế, chỉ sợ không có người nào có thể đối phó được. Cho dù cha hắn thân là tể tướng đương triều, quyền lớn thế đại, rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân. Nhìn ra thằng nhãi này cũng là một kẻ vô pháp vô thiên, hắn mới chưa dám tùy tiện hành động. Đến khi xác định có thể dẫn Linh Linh về nhà rồi, ở trên đường hắn liền bí mật truyền thư, nói với cha mẹ mọi chuyện, cũng nói bản thân đã dẫn theo muội muội cưỡi khoái mã rời đi, đại để một hai ngày sau khi thư nhà đến nơi bọn họ cũng sẽ trở về.
Tướng phủ kinh thành nhất thời bùng nổ, đây chính là đứa con gái nhỏ bảy năm trời không một tin tức! Bạch phu nhân vừa đọc thư liền nước mắt liên liên, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lau lệ lập tức gọi hạ nhân nhanh chóng tiến cung gọi lão gia trở về.
Mấy ngày hôm dó, Bạch đại nhân thượng triều cũng không đi, mỗi ngày ở trong phủ đều đi đi lại lại đứng ngồi không yên, may có Bạch phu nhân cứng rắn giữ lại hắn mới không trực tiếp cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành đi đón nữ nhi.
Tể tướng không lâm triều, bá quan chấn động!
Chỉ là mấy ngày trước tể tướng đại nhân và đương triều đại tướng quân ý kiến trái ngược tranh cãi một trận ầm ĩ trên triều về việc xuất động binh lực ở biên giới. Đại tướng quân chưởng quản binh quyền cả nước, tể tướng là phụ chính đại thần tiên đế thân phong, chưởng quản chính quyền cả nước. Hai người phụng tá một vua trong cùng một triều, một văn một võ, thường xuyên trái ý nhau, thế nào cũng không thể hòa hợp. Đương kim hoàng đế năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, bắt đầu tự mình chấp chính, thập phần ỷ lại vào tể tướng. Nay tướng quốc đại nhân thế nhưng khó chịu không thượng triều, đây chẳng phải là ra oai phủ đầu với hoàng đế sao?
Tiểu hoàng đế sợ tới mức nhanh chóng di dời thánh giá ra tướng phủ an ủi một phen.
Bạch đại nhân trong lòng không yên, cũng không có tâm tư nói lời tâm huyết gì với hoàng đế, nói hai ba câu dỗ hoàng đế trở về cung xong, quay đầu lại liền thấy còn có không ít quan viên lục tục lại đây lấy cớ thăm hỏi. Bạch đại nhân rất mất kiên nhẫn, toàn bộ đuổi hết ra ngoài, cùng phu nhân hắn ngóng dài cổ trước đại môn tướng phủ.
Trong mấy ngày tể tướng đại nhân không thượng triều, cao thấp trong đám quan viên đều lâm vào một bầu không khí u ám dị thường, lòng người hoảng sợ. Bách quan đoán tới đoán lui, chỉ e là dù bọn họ có nghĩ tới vỡ đầu cũng nghĩ không ra lần náo loạn lớn này chỉ là do con gái yêu của tể tướng đại nhân trở lại.
Thật là làm người xấu hổ mà.
Cùng lúc đó trong tướng phủ cũng không thanh tĩnh, bọn người hầu trên dưới quý phủ hạ trong mấy ngày này sớm trở nên vô cùng bận rộn, quản gia hấp tấp vội vàng thu thập phòng ở cho tiểu thư, quét tước trước sau trên dưới đại phủ viện, đem tướng phủ phía trước phía sau ngay cả ngạch cửa cũng không nhiễm một hạt bụi, không tìm được kể cả một con kiến. Lão gia bọn họ lại cho mời các danh trù nổi tiếng tới, để có thể nghênh đón tiểu thư bằng một bữa tiệc toàn những món ăn tinh phẩm.
Đám hạ nhân cũng bị phu nhân và lão gia làm giật mình hoảng sợ, nghĩ rằng nơi này sao tự dưng chui ra một vị tiểu thư? Mà lại còn rất được phu nhân lão gia coi trọng. Ngay cả khi vị công tử con trai ruột hồi phủ cũng không thấy lão gia phu nhân để tâm đến mức này, chỉ là tiệc gia đình bình thường thôi.
Trong lòng hai người con nuôi của Bạch đại nhân lại càng khiếp sợ mà cũng không dám nói gì. Mấy năm nay con gái yêu của Bạch đại nhân không ở bên người, cũng nhận về hai đứa con nuôi từ trong họ hàng thân thích. Bọn họ đương nhiên biết Bạch đại nhân đã đánh mất nữ nhi, mấy năm nay ở trước mặt nghĩa phụ nghĩa mẫu luôn không dám đề cập về chuyện Bạch Tiểu Linh, dần dần bọn họ cũng quên đi trên đời này còn có một người như vậy. Đến lúc này bọn họ mới biết được, đối với việc mất đi nữ nhi mặc dù hai người không hề đề cập tới chẳng qua là đem vướng bận ẩn sâu tại đáy lòng, càng ngày càng đau khổ, mà nay cuối cùng là hoàn toàn bộc phát ra.
Mấy ngày trước bọn họ liền phụng mệnh Bạch đại nhân đến cửa thành đón người, nhìn trông mong chờ đại thiếu gia đại tiểu thư chính quy trở về. Đám người Linh Linh bởi vì dọc đường tên ngốc Cốt Đầu thường xuyên bị người lạ muốn xin chữ ký, làm ảnh hưởng hành trình, so với kế hoạch sớm định ra tới trễ hai ngày. Giữa trời giá rét mùa đông, hai người con nuôi đứng đông lạnh tử thủ ở cửa thành nam luôn nhìn trông mong khổ đợi mất mấy ngày, trông mòn con mắt cuối cùng trong hoàng hôn ngày thứ ba liền chờ được đoàn người Linh Linh trở về.
Bọn họ đi tới dưới ánh hoàng hôn sáng mờ, thỉnh thoảng có tiếng hoan hô cười nói theo gió xa xa bị đưa tới, Cốt Đầu tay trái nắm dây cương tuấn mã cao lớn đỏ thẫm, tay phải ôm Linh Linh vào bên cạnh người. Bên trong hắn mặc lam sam màu thiên thủy thêu ngân long, áo choàng đen phấp phới tung bay, ôm Linh Linh vào dưới áo choàng ấm áp. Linh Linh líu ríu, luôn tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy một đóa hoa xinh đẹp từ phía xa cũng chỉ cho Cốt Đầu xem, thấy một chú chim nhỏ bay qua bầu trời cũng chỉ cho Cốt Đầu xem. Cốt Đầu thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nàng, Linh Linh chỉ cái gì hắn cũng nhìn theo, bộ dáng biểu hiện thập phần có hứng thú, cực kì nể tình.
Dọc trên đường đi Bạch Mậu đều luôn ho khụ khụ nhắc nhở, càng gần tới cửa thành hắn càng ho nhiều đến lợi hại. Linh Linh có chút ngượng ngùng, liền lặng lẽ giãy dụa ra khỏi vòng ôm của Cốt Đầu. Trong lòng tiểu ngốc lập tức tràn đầy ủy khuất, rầu rĩ không vui.
Một đường này hắn luôn bị Bạch Mậu đề phòng như đề phòng trộm cướp, buổi tối cũng không thể cùng ngủ cùng tắm rửa, chỉ có ban ngày đi lại mới có thể cùng Linh Linh thân cận, vậy mà Bạch Mậu còn muốn cướp đoạt phúc lợi của hắn, quả thực không phải người!
Hắn nộ khí đằng đằng trừng về phía Bạch Mậu. Bạch Mậu vốn cũng nghĩ không thể nóng vội, từ từ sẽ đổi. Chỉ là nay đã tới gần cửa thành, trước đông người như vậy... Thật là không thỏa đáng.
Linh Linh luôn luôn nghe lời, ca ca ho khan vài tiếng nàng liền bước đi cách ra xa Cốt Đầu, bảo trì khoảng cách, Cốt Đầu lưu manh không thành thật, được một chốc hắn lại lặng lẽ đến gần Linh Linh, giơ tay ra nắm tay nàng. Bàn tay to lớn ấm áp, chặt chẽ ôm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Linh Linh.
Bạch Mậu làm bộ không phát hiện, Linh Linh liền vụng trộm cười khẽ với Cốt Đầu, hai người như là cặp tình nhân vụng trộm thân mật, liền giấu hai bàn tay nắm lấy cùng một chỗ dưới ống tay áo, một đường vui vẻ sóng vai hướng trong thành đi tới.
Hai người con nuôi kia nhanh chóng đi tới chào đón, ra sức khóc lóc rơi lệ tỏ vẻ vô cùng nhớ mong nghĩa muội, sau đó nhanh chóng thỉnh bọn họ lên xe ngựa, một đường vẻ vang cùng cả chục hộ gia nhân nghênh đón tiểu thư về phủ.
Vợ chồng Bạch đại nhân đã sớm kiễng chân ngóng chờ ở cửa phủ, hơn bảy năm rồi bọn họ mới được gặp lại nữ nhi, tâm tình ấy khẩn trương biết chừng nào. Bạch phu nhân còn không tự giác xem lại búi tóc, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn chính mình xem váy sam có chỉnh tề hay không, sợ ở trước mặt nữ nhi sẽ tạo ra ấn tượng không tốt. (Đọc đoạn này thương thay cho tấm lòng cha mẹ. Nên sau này Cốt Đầu chịu ngược từ bọn họ một chút thì ad cũng thấy không vấn đề gì đâu!)
Linh Linh nhảy từ trên xe ngựa xuống, ngẩng đầu lên thấy tòa phủ kim bích huy hoàng, nhà cao cửa rộng, đại môn mở lớn, hơn trăm gia phó (người làm) đều cung kính cúi đầu đứng ở dưới ba bậc thềm, lập đội ngũ nghênh đón tiểu thư của bọn họ.
Bạch đại nhân vội vàng đi xuống từ trên thềm cửa cao. Hắn sớm đã là đại quan có thâm niên được tiên đế trọng dụng, khi ngài lâm chung được phong làm phụ quốc đại thần, là một vị tướng quốc đại nhân dưới một người trên vạn vạn người. Hắn ăn ngon ăn mặc đẹp, bảo dưỡng cũng tốt, năm nay đã qua bất hoặc chi năm*, tướng mạo quả thật vẫn tuấn nhã như trước, vẫn đường đường một bộ dáng tiêu sái lỗi lạc. Một thân thường phục màu tím tay áo phấp phới bay, tóc đen lấy trâm ngọc bích cài hờ trên quan ngọc, dáng người thẳng tắp cao ngất thon dài, cả người vẫn tuấn nhã như cũ. Hơn nữa bản thân đứng ở địa vị cao đã lâu, càng phát lộ ra phong phạm trầm ổn của một thượng vị giả, chậm rãi bước từng bước lớn từ trên thềm đá đi xuống, vừa thấy liền thực sự cảm nhận được vài phần phong thái phiêu phiêu, có lẽ là bởi vì mang một phần huyết thống thần tiên của Bạch Phượng Hoàng. (Má, có thật là bốn mươi tuổi không vậy ==””)
*Trích trong câu “Tam thập nhi lập, Tú thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh” của Khổng Tử. “Bất hoặc” trong nguyên tác nghĩa là người quá bốn mươi tuổi.
Linh Linh thấy hắn liền ngẩn ngơ. Bạch đại nhân lệ nóng doanh tròng, nhanh chóng đi về phía nàng, đứng ở trước mặt nàng nửa ngày cũng nói không nên lời, mà nàng còn chậm hắn nửa nhịp, vẫn chưa phản ứng lại.
Bạch phu nhân triệt để quyết đoán, trực tiếp rời khỏi trượng phu, xông lên ôm lấy Linh Linh, cúi đầu khóc rống thất thanh: “Linh Linh, nữ nhi số khổ của ta, cuối cùng con cũng trở lại, cuối cùng mẫu thân cũng đợi được con trở lại...”
Nước mắt nóng hổi của bà lã chã rơi xuống, Linh Linh nhất thời cũng ô ô khóc lên, ôm mẫu thân nức nở khóc gọi mẹ. Bạch đại nhân đứng bên cạnh vô cùng cảm động, muốn đi tới ôm nàng lại không ôm được, chen vào nửa ngày cũng không được, chỉ đành tủi thân giương mắt nhìn.
Một đám người phía dưới cũng hiểu tình hình mà rơi ra vài giọt lệ, tỏ vẻ đối với việc người nhà lão gia đoàn tụ họ vô cùng vui vẻ cảm động.
Hai mẹ con đều khóc sướt mướt, Bạch phu nhân luống cuống trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, lúc này cũng đã bình phục chút tâm tình kích động, liền lau nước mắt nhanh chóng thu xếp đám hạ nhân đón tiểu thư vào phủ.
Đến tận khi Bạch đại nhân ngồi trong phòng khách, lúc này mới nhìn ra Cốt Đầu yên lặng đi theo phía sau Linh Linh, kinh ngạc nhảy dựng.
Bạch đại nhân thân là đương triều tể tướng, trời nam đất bắc người thế nào mà chưa từng gặp, cũng bị Cốt Đầu làm cả kinh sửng sốt đến nửa ngày, khiếp sợ hỏi Linh Linh: “Nữ nhi ngoan, vị này là?”
Linh Linh có chút ấp úng, ánh mắt trốn tránh:
“Là, là... Cốt Đầu thúc thúc...”
Bạch đại nhân trong nháy mắt: “...”
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đâu. Bạch Mậu chỉ đành nhắc nhở một câu: “Cha, chính là tên Bạch Cốt Tinh năm đó cướp đi muội muội.”
“...”
Bạch đại nhân nhìn chung quanh, không nói hai lời tùy tay cầm lên một bình hoa thật lớn ném về phía Cốt Đầu, bị tiểu ngốc trong nháy mắt phát hiện ra.
Vốn Cốt Đầu ngu ngốc đã phạm phải chuyện thương thiên hại lý như vậy, làm hại thân nhân người ta chia cách đến mười năm dài đằng đẵng. Lúc này nếu đã để Linh Linh trở về, thì nên thành thật bị đánh đập một trận, ít nhất sẽ cầu được chút ít tha thứ từ bậc làm cha làm mẹ. Nhưng là Cốt Đầu là ai chứ, nếu hắn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế như vậy thì hắn đã không phải là Cốt Đầu, hắn ngay cả hai chữ "áy náy" cũng không biết. Bạch đại nhân ném hắn hắn liền trốn, nhưng ít nhất hắn cũng không nghĩ tới việc ném bình hoa trở lại, dù sao cũng là người mà Linh Linh để ý.
Sau khi Bạch đại nhân vừa thông suốt liền liên tục ra chiêu, tất cả các bình hoa cổ trong phòng, trân bảo vô giá, hắn ném không sót một cái, lại nhìn chung quanh giơ lên trương băng ghế muốn tạp đi qua.
Linh Linh phải nhanh chóng chạy tới giữ chặt hắn, nàng cũng có chút không biết nói gì, vì sao từng vị "Cha" mỗi khi gặp mặt đều không thiếu được một màn đánh đập Cốt Đầu?
“Phụ thân...” Nàng chỉ ôn nhu gọi một tiếng như vậy, Bạch đại nhân đang giơ ghế liền khựng lại. Tuổi hắn đã lớn, mấy năm nay làm tể tướng, làm phụ quốc đại thần, làm thái phó hoàng đế, tính tình hỏa bạo. Nhưng bảo bối khuê nữ của hắn chỉ dịu giọng cầu xin một tiếng như vậy, hắn nhất thời giận không nổi nữa.
Bạch phu nhân liền đi lên nhẹ giọng nói: “Ta thấy Linh Linh một đường mệt nhọc, trước hãy đưa nàng trở về phòng, nghỉ ngơi một chút đi đã.”
Ý nàng là nói với phu quân trước tiên đừng tính toán sổ sách làm gì. Mắt thấy Linh Linh và tên yêu quái này tựa hồ có chút cảm tình, chúng ta nếu làm dữ quá, thật vất vả nữ nhi mới trở về, nếu không cẩn thận làm nữ nhi lại bỏ đi mất, thì thật sự là khóc cũng không khóc nổi đi.
Buổi tối khi khai yến, đương nhiên cũng chỉ là gia yến, người tham gia cũng chỉ có một nhà Bạch đại nhân, lại thừa thêm một Cốt Đầu ngốc.
Bạch đại nhân cực kỳ không muốn gặp Cốt Đầu, ngồi cũng chưa kịp ngồi đã muốn chém cho tên phá hoại Cốt Đầu này một nhát. Nếu không phải Linh Linh lôi kéo, hắn thật sự có thể xuống tay.
Cốt Đầu ngốc bưng bát bị hắn đuổi ra thật xa, đuổi đi tới bên cạnh bàn nhỏ. Hắn cũng không ăn cơm, liền bưng bát ủy khuất nhìn về phía Linh Linh. Linh Linh cùng người nhà đoàn tụ cũng thập phần vui vẻ, nàng tính tình cũng nhược, hơn nữa cùng cha mẹ tách ra lâu như vậy, nàng còn có chút sợ hãi, cũng không dám chọc cha mẹ không vui. Nàng quay đầu nhìn Cốt Đầu cô đơn ngồi ở cái bàn xa thật xa kia, ánh mắt tội nghiệp ủy khuất nhìn làm Linh Linh cũng đau lòng.
Ca ca Bạch Mậu thấy nàng thực sự không nuốt nổi, liền chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho nương. Bạch phu nhân thương nữ nhi, liền giả vờ tự nhiên nhẹ giọng nói: “Cho hắn kéo một cái ghế tới đây ngồi đi, ta thấy cái bàn này cũng không quá nhỏ...”
Nàng còn chưa nói hết câu, mặt Bạch đại nhân vốn cười như nở hoa, đang gắp cho Linh Linh một đũa rau, nhất thời giận tái mặt, vỗ chiếc đũa thật mạnh lên bàn.
Linh Linh sợ tới mức run lên, nàng bị kẹp ở giữa có chút khó xử. Nếu là đổi làm cô nương tính cách mạnh mẽ hơn, lúc này nói thêm vài câu nũng nịu, cha mẹ và nàng xa cách nhiều năm, cũng đang là thời điểm yêu thương nàng vào trong tâm khảm, nàng muốn gì sẽ được nấy, chỉ cần nàng cầu xin một chút hoặc nháo tính tình để cha mẹ tha thứ Cốt Đầu, cha mẹ còn có thể đối nghịch với nàng sao?
Đáng buồn thay Linh Linh vốn là một cô gái đơn thuần ngốc nghếch, cũng chỉ có thể sợ hãi nói: “Phụ thân, đừng tức giận.”
Bạch đại nhân nhìn nàng, trong lòng rốt cuộc mềm nhũn, liền thỏa hiệp...
Hắn cũng không nghĩ rằng, hiện hắn từng bước thoái nhượng, về sau sẽ dẫn sói vào nhà. Mà giờ Bạch Mậu còn chưa kịp nói cho cha hắn, Cốt Đầu và Linh Linh trước kia thường xuyên cùng nhau "Toái thấy"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.