Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 40: Nó ăn nàng!




Bạch Phượng Hoàng giương mắt phượng, lãnh ngạo liếc nhìn hai người.
Hắn ta đau đầu khổ sở hai ngày, cũng cuối cùng được khai thông. Hắn cảm thấy Linh Linh lúc này luyến tiếc tên Cốt Đầu phá phách kia, là vì nó dưỡng dục nàng mười năm, nhưng trong lòng Linh Linh sao lại không oán hận Cốt Đầu cướp mình đi khỏi cha mẹ, làm nàng tuổi còn nhỏ đã mất đi cha mẹ yêu thương chăm sóc, phải đi theo nó trôi giạt khắp nơi ăn sương uống gió, nằm gai nếm mật? Hắn đã xem trong Trần kính, nhìn thấy được Linh Linh phát tiết với Cốt Đầu như thế nào.
Nếu giữa hai người vốn có khúc mắc, vì sao hắn lại không nhân cơ hội lợi dụng, ly gián bọn họ đây?
Hiện tại hắn cứ đánh giạt Cốt Đầu sang một bên, sau đó đưa Linh Linh đi, thì còn ai có thể cướp nàng với hắn nào?
Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào trong động. Trên đường hắn đi qua, mưa gió đều vì hắn mà mở đường. Cốt Đầu muốn nhanh chân bế Linh Linh chạy mất, Bạch Phượng Hoàng đầu cũng không thèm quay lại, phất tay áo đánh ra một đoàn tử quang vây nó trong đó, bóng dáng cao lớn tiến vào trong động.
Hi Chân giúp Cốt Đầu thoát ra, thanh âm Bạch Phượng Hoàng hững hờ phiêu phiêu lại ẩn ẩn hàn khí, cuồng phong bạo vũ từ trong động truyền ra: “Nếu ngươi muốn ta thiêu sống nó một lần nữa, cứ thả tự nhiên.”
Hi Chân chỉ đành buồn bực nhòm nhòm Cốt Đầu bị nhốt trong trận, lại vội vàng tiến vào trong động.
Ngoài động sét đánh chớp giật, trong động lại là một mảnh ấm áp yên tĩnh. Dưới ánh nến, Linh Linh im lặng ngủ say trong trướng.
Bạch Phượng Hoàng đưa tay vén sa trướng ở đầu giường lên, ngồi xuống. Hắn không gọi Linh Linh tỉnh lại, chỉ cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của nàng, trong cặp mắt phượng là một mảnh u trầm tăm tối.
Bộ dạng kiếp này của nàng, không khác mấy so với Bạch Linh trước đây. Hắn dịu dàng vuốt ve cặp mắt đôi môi, lại nhớ tới đoạn thời gian dài dằng dặc, yên bình lại thanh thản, thực tốt đẹp trước kia, khi hai người ở chung sớm sớm chiều chiều.
Dung nhan của nàng cũng không phải là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ít nhất so với mỹ nữ Như Vân trên tiên giới, cho tới bây giờ nàng cũng không thể sánh bằng, mà dung mạo diễm lệ kia hắn cũng khinh thường chẳng thèm liếc nhìn. Nàng làm bạn với hắn mấy ngàn năm, là tâm can bảo bối do hắn một tay nuôi lớn, hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, nếu không phải khi đó bản thân quá mức lông bông, thì làm sao hắn có thể đối xử nhẫn tâm với nàng như thế, hại nàng phải chịu biết bao khổ sở.
Hắn có tâm muốn bù đắp lại, liền không thèm để ý bản thân bị phá huỷ một nửa nguyên thần, cũng không quan tâm máu thịt huyết nhục cắt xuống đau đớn. Hắn muốn đưa nàng trở lại tiên giới, tiếp tục làm tiểu xà tinh hắn một tay nuôi lớn, tâm can bảo bối hồn nhiên đáng yêu của hắn.
“Bạch Ngọc Thư” đưa tay nâng Linh Linh dậy, đưa nàng dựa vào trong lòng mình, hai người dựa sát vào nhau. Có lẽ Linh Linh cảm thấy lạnh, liền nhắm mắt chui thẳng vào trong lòng hắn. Khóe môi Bạch Phượng Hoàng hiện lên nụ cười ôn tồn, kéo chăn lên vì nàng che thật kín, để nàng gối vào trong lòng hắn ngủ yên, bàn tay to dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của nàng. Thật giống như hắn sau một ngày phong lưu, nửa đêm hồi phủ, cũng giống như thế này, cảm thấy thật cô tịch mỏi mệt, liền ôm nàng say ngủ, cả hai dựa sát kề bên nhau.
Hi Chân thờ ơ lạnh nhạt, khinh miệt hừ lạnh nói: “Ngươi cho là những việc bồi thường thế này của ngươi liền có thể xóa bỏ những sự việc trước kia? Nếu nàng nhớ lại hết thảy những việc đã qua, nàng tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Sẽ không...” Thanh âm Bạch Phượng Hoàng mê mang thốt ra vài lời vô nghĩa. Hắn cúi đầu, cặp mắt sâu thẳm ở dưới ánh nến mê ly dừng trên dung nhan say giấc của Linh Linh, giống như đang chìm vào quá khứ, thanh âm dần dần thấp xuống, “Từ nhỏ nàng đã nhất nhất không bao giờ muốn xa rời ta, mỗi lần ta đi xa trở về, nàng vừa mới tu tập thuật pháp, phép gọi mây còn chưa hoàn thiện, vẫn cứ nghiêng ngả lảo đảo điều khiển đụn mây bay ra cửa thiên cung đón tiếp ta.
Nàng là do ta một tay nuôi lớn, là tâm can bảo bối mà ta để trong tim, nâng trong lòng bàn tay mà che chở, cho dù ta có phụ cho nàng... Nàng bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục nhận hết luyện ngục khổ, nàng vẫn như cũ chưa bao giờ oán hận ta...”
Hi Chân thật muốn cười hắn ngu muội: “Thần tôn ngươi không khỏi quá mức tự tin võ đoán, nếu nàng không hận ngươi, vì sao lại muốn nhảy vào dòng Vong Xuyên, hồn phi phách tán? Nàng là muốn ngươi áy náy hối hận trăm năm ngàn năm, thậm chí vạn năm cũng không đủ!”
“Nàng không phải thế!” Bạch Phượng Hoàng có chút kích động, hắn cúi đầu nhìn Linh Linh, dần dần hồi phục lại sự bình tĩnh, thanh âm thản nhiên trầm hoãn vang lên: “Ngươi có từng nghĩ tới nàng bị nhốt ở sâu dưới mười tám tầng địa ngục, làm sao có thể nhảy vào dòng Vong Xuyên? Đối với Diêm Vương ta vốn đã dặn qua, nếu nàng chịu cúi đầu nhận sai, liền thả nàng lên trời tới tìm ta, nàng chỉ là...”
Giọng nói của hắn bỗng nhiên không còn vững vàng, run rẩy vang lên: “Nàng chỉ là... Ở dưới luyện ngục chịu quá nhiều hình pháp, thân thể suy yếu, nàng đã muốn bay lên trời tìm ta, chỉ là khi nàng đón mây bay lên, thể lực hết chống đỡ nổi mới rơi vào Vong Xuyên... Nàng không phải có lòng muốn chết, nhất định không phải...”
Hi Chân không nói gì, chôn chân đứng đó, không biết làm sao.
Thanh âm Bạch Phượng Hoàng nhẹ bẫng nói xong, thực giống như là hắn đang nói cho chính mình nghe, tự thôi miên mình, hắn mới không bị sự hối hận đến tận cùng tra tấn nội tâm đau đớn: “Nàng là muốn quay lại thiên đình tìm ta, nhưng lỡ trượt chân ngã vào Vong Xuyên, mới bị đại nhân của ngươi cứu, mới bị nó... Ăn chỉ còn lại một mảnh xương trắng...”
Hi Chân đột nhiên nghẹn lại. Nàng hốt hoảng kéo tóc thật mạnh, thảm trạng khi đó đến giờ này ngày này nàng vẫn không thể quên. Nàng nghẹn ngào biện giải, “Đại nhân, đại nhân nó cũng không thực muốn như thế, khi đó nó tu vi thấp, không khống chế được chính mình...”
“Đi ra ngoài!” Bạch Phượng Hoàng ôm chặt Linh Linh, giọng hắn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông, đem mặt dùng sức vùi vào gáy nàng, thân thể run nhẹ. Một màn cực độ bi thảm như vậy, đến nay vẫn là ác mộng của hắn.
Hi Chân chỉ có thể cắn răng ra khỏi động.
Cốt Đầu tên ngốc này vẫn còn đang anh dũng giãy dụa bên trong trận, Hi Chân cũng không biết khuyên nó như thế nào, nàng nghĩ... Hay là làm đại nhân buông tha Linh Linh đi? Nàng có tâm muốn để Cốt Đầu xem lại trí nhớ trong quá khứ, lại sợ tên đầu gỗ này lý giải sai ý tứ, thực sự học theo lại ăn Linh Linh một lần nữa.
Một lời của Bạch Phượng Hoàng đã gợi lên chuyện cũ nàng chôn dấu dưới đáy lòng, thật mãnh liệt không muốn hồi tưởng lại.
Kỳ thật, nếu không có chuyện lần đó, nếu không có chuyện Cốt Đầu làm ra với Linh Linh, nàng cũng chưa chắc đã vì trong quá khứ Bạch Phượng Hoàng vô tình giúp nàng, mà toàn tâm toàn ý phải giúp người phàm Bạch Ngọc Thư có lại nữ nhi. Mà đó là vì đại nhân tạo nghiệt, nàng phải dốc hết toàn lực đi bồi thường...
...
Khi đó, Cốt Đầu còn chân chính là Cốt Đầu ngu ngu ngốc ngốc, chỉ có mỗi bản năng của Bạch Cốt Tinh. Hi Chân tùy tùng ở bên người nó, chỉ là nó thường xuyên bỏ rơi nàng, mà mỗi lần khi nàng tìm được nó, nó đều làm bạn ở bên dòng Vong Xuyên.
Bạch Linh quả thật... Ách... Là ngã xuống từ trên đụn mây, trượt chân rơi vào dòng Vong Xuyên.
Có thể nhìn ra được nàng thực sự muốn đi thiên đình, đụn mây của tiên tử áo xanh ấy phi thật sự rất nhanh, đáng tiếc thân thể suy yếu đứng thẳng cũng không xong liền ngã khỏi đụn mây, ngã vào dòng Vong Xuyên mênh mông dưới chân.
Nước sông dòng Vong Xuyên phiếm màu máu đỏ, trên sông lệ khí nồng hậu, trên mặt nước lộ ra những cô hồn ác quỷ đang kêu khóc, trùng xà trải rộng khắp nơi. Tiên tử áo xanh ngã vào giữa dòng nước, trong giây lát liền bị một đám cô hồn ác quỷ chen chúc như thủy triều bao vây lấy, sắp chìm xuống trong màu máu đỏ của dòng Vong Xuyên.
Cốt Đầu phi thân tới, nhào vào Vong Xuyên cứu nàng thoát khỏi.
Nếu bạn cho là tên ngốc này đại phát thiện tâm liền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy thì lầm to rồi, nó cứu Bạch Linh lên, ôm nàng rồi sẽ ăn nàng.
Cả người Linh Linh đã bị vô số du hồn dã quỷ dưới dòng Vong Xuyên cắn đến thương tích đầy mình, huyết nhục mơ hồ, chống đỡ không nổi liền hóa trở về nguyên hình hải xà, chỉ còn một mảnh thần hồn chống đỡ ý thức. Nàng cũng thông minh, dùng hết toàn lực hóa thành bộ dáng một tiểu cô nương bốn năm tuổi. Bộ dáng kia so với Bạch Tiểu Linh khi Hi Chân ở khách sạn biên thành lần đầu tiên nhìn thấy cơ hồ giống nhau như đúc, Hi Chân mới có thể vừa thấy mặt liền yêu thích nàng như vậy.
Tiểu xảo quyệt này bị chúng quỷ cắn nuốt tới mức thân tàn hồn phá còn biết giả vờ đáng yêu, biến thành một tiểu nữ oa mắt to long lanh sáng, ôm lấy cổ Cốt Đầu dịu dàng nũng nịu.
Cốt Đầu ngốc nghếch khi đó cũng không có bao nhiêu đầu óc, làm sao thấy được nàng đáng yêu như thế nào? Bàn tay xương nắm chân của nàng treo ngược giữa không trung, lắc lắc—— đồ ngốc nó mơ hồ không hiểu, quái, vừa mới rồi rõ ràng là một hải xà lớn như vậy, như thế nào giờ đã không thấy đâu?
Nó cầm chân Linh Linh lắc tới lắc lui cũng giũ không ra con đại hải xà kia, ngược lại làm Linh Linh oa oa khóc lớn. Cốt Đầu đầu gỗ chưa từng thấy qua người khóc, Linh Linh bị lộn ngược ở giữa không trung, mắt to rơi nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, nó tò mò liền đưa tay chạm vào.
Linh Linh bị nó chọc bốc hỏa, liền… khóc to hơn nữa, nước mắt của nàng 'Lạch cạch lạch cạch'(nguyên văn) rơi vào trên ngón tay xương xương của Cốt Đầu, ôn noãn ấm áp, đây quả thực là một trải nghiệm mới với Cốt Đầu, đồ ngốc này liền ôm Linh Linh đang rơi nước mắt nghịch đến nửa ngày.
Cuối cùng Cốt Đầu liền nuôi Linh Linh.
Đại để là nó thực thích nước mắt của Linh Linh, Linh Linh lại là một nữ oa ngồi yên một chỗ cũng khóc, đi nhiều quá cũng khóc, Cốt Đầu liền nuôi nàng vô cùng vui vẻ, không có việc gì làm liền chọc nàng rơi nước mắt để nghịch, thế nào cũng phải làm Linh Linh khóc đến đỏ cả mắt nó mới chịu ngừng. (==”””)
Khi đó Hi Chân đi theo bên người Cốt Đầu, thường yêu thương bảo Linh Linh gọi Cốt Đầu là 'Cha'. Thần hồn Linh Linh không được đầy đủ, chỉ số thông minh cũng chỉ như tiểu hài tử mấy tuổi, cũng ngọt ngọt ngào ngào gọi Cốt Đầu là cha. Cốt Đầu đồ ngốc này tuy rằng không có đầu óc, nhưng nó cũng rất đơn thuần, nuôi dưỡng Linh Linh nhiều ngày tất nhiên là cũng có cảm tình, trừ khi đi ra ngoài săn thức ăn, cả ngày nó đều ở trong động cùng với khuê nữ của nó.
Cứ như vậy nuôi dưỡng nàng qua vài chục năm, Linh Linh được Cốt Đầu nuôi dưỡng ở Nam Hải nơi linh khí dư thừa, cũng càng ngày càng khỏe mạnh, tuy rằng vẫn không lớn lên, nàng cũng có thể sử chút pháp thuật, thành một tiểu tiên nữ đáng yêu cả Nam Hải đều biết.
Đám thần tiên ở Nam Hải, vô luận là các tiên tử trên các đảo hay là Hải tộc dưới đáy biển, đều yêu thích trêu chọc nàng. Linh Linh cũng không sợ người lạ, gặp ai cũng đều đại ca ca đại tỷ tỷ thúc thúc a di mà gọi, đặc biệt nói ngọt chọc người yêu thương, cho dù là ai cũng không ngại ngần.
Cốt Đầu thường hay cõng Linh Linh ở ven biển đạp sóng chơi đùa, Linh Linh yêu nhất ghé vào trên lưng nó nói: “Cha, cha, giá giá...”
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, cho đến một năm kia, khi đêm huyết nguyệt buông xuống dòng Nam Hải.
Đêm đó trên thiên không, một vòng hồng nguyệt dần dần viên mãn tròn đầy, lúc đó trong thiên địa khí âm tà càng ngày càng nặng, Nam Hải dần đần trở nên lạnh lẽo, bản tính của yêu vật đều không thể khống chế, thậm chí ngay cả nơi ở của tiên gia là Nam Hải, linh khí cũng tan hết, đám yêu quái tu luyện thành tiên đều không thể khống chế bị huyết nguyệt triệu hồi, đều tránh né ở trong động phủ mà bế quan chống cự.
Hi Chân muốn mang Linh Linh rời xa Cốt Đầu, nhưng mà Cốt Đầu cái gì cũng không hiểu, làm sao có thể buông tay, thậm chí kích phát tiềm năng sử dụng cấm chú cơ hồ suýt thì giết Hi Chân.
Đêm hôm đó huyết nguyệt chính thức buông xuống Nam Hải, Hi Chân tận mắt thấy Cốt Đầu không thể khống chế chính mình ăn Linh Linh, rõ ràng... ăn Linh Linh.
Nó ăn cánh tay Linh Linh, hai chân Linh Linh, cắn đến máu tươi giàn giụa, xương trắng dày đặc, nó còn muốn ăn toàn bộ Linh Linh, Linh Linh đau đớn vẫn ô ô khóc, gọi nó: “Cha ơi cha ơi...”
Khi Hi Chân khóc hô điên cuồng xông lên muốn kéo nó ra đã không còn kịp rồi, Cốt Đầu cuồng tính quá, đêm huyết nguyệt hôm ấy nó không thể khống chế khát vọng thị huyết trong cơ thể chính mình xao động. Mặt nó dính đầy máu, ôm lấy thân thể nhỏ bé bị tàn phá của Linh Linh không tiếng động khóc rống, ngửa mặt lên trời tru lên.
Bạch Phượng Hoàng đại để là ở trên trời nghe được một ít tin tức về tiểu tiên nữ ở Nam Hải lớn lên giống Bạch Linh, thế nhưng khi tới rồi… Mắt hắn một màu đỏ rực, cuồng nộ xông lên cơ hồ muốn giết Cốt Đầu. Chỉ là một khắc kia ngay cả Hi Chân cũng không đi lên ngăn cản, chỉ có Linh Linh đang hấp hối lại nho nhỏ cầu xin:
“Không được giết nó, không giết...”
Nước mắt của nàng 'Lạch cạch lạch cạch' đánh vào trên những ngón tay xương của Cốt Đầu, ôn noãn ấm áp nóng rực một mảnh. Cốt Đầu gắt gao ôm lấy nàng, trong cặp huyết đồng tràn đầy hồng quang lưu động, Hi Chân cơ hồ nghĩ rằng nó đang rơi lệ.
Sau đó, Hi Chân liền xóa đi một mảnh kí ức của Cốt Đầu.
Đoạn trí nhớ kia rất thống khổ, nàng phải làm cho nó quên.
Cốt Đầu lại trở lại bộ dáng mấy ngàn năm trước khi mới hình thành, nó ngơ ngác ngốc ngốc, cô độc lang thang trong thiên địa, không có đầu óc không có trí nhớ sẽ không tự trách. Chỉ là có lẽ ước chừng sâu trong tiềm thức nó, như cũ vẫn nhớ rõ nó từng có một nữ nhi như vậy, là bảo bối của nó. Nó đi tới nhân gian, bắt đầu cướp lấy những đứa nhỏ của người khác.
Nó đoạt một đứa lại một đứa, mỗi một đứa bé nó đều coi như châu như bảo, mỗi một đứa nó đều thiệt tình yêu thương, mỗi một đứa nó cũng không nỡ làm bé khóc, mỗi một đứa... Nó đều không có lại ăn mất...
Nhưng là mỗi một đứa, cuối cùng đều bỏ nó mà đi...
Hi Chân cuối cùng cũng không nhìn được nữa, rời khỏi nó mà đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.