Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 33: Muội muội, ngươi gây họa lớn rồi!




Nó chậm rãi cúi đầu, đồng tử màu đỏ một tấc lại một tấc sâu thăm thẳm càng ngày càng sẫm lại, nhấn chặt Linh Linh đang giãy dụa hai tay quơ lung tung trên mặt đất, răng nanh sắc nhọn lạnh như băng đã chạm tới cổ họng của nàng, chậm rãi cắn xuống...
“Cốt Đầu thúc thúc... A!” Linh Linh bỗng nhiên kêu lên đau đớn, nước mắt giàn giụa rơi xuống.
Cốt Đầu khựng lại một chút. Lệ của nàng từ trên khóe mắt chảy xuống, thấm đẫm trên đầu xương ngón tay của nó, ôn noãn ấm áp nóng bỏng...
Nó chậm rãi ngẩng đầu, miệng xương dính đầy tơ máu nồng đậm, trong đôi mắt là một mảnh hồng huyết. Nhưng nhìn kỹ trong đó, có hồng quang như nước nhợt nhạt ở trong đồng tử nó đang chậm rãi luân chuyển. Nó si ngốc ngơ ngác nhìn Linh Linh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gần như là thống khổ đến sắp rơi lệ.
“Cốt Đầu thúc thúc... Ô ô...” Linh Linh nghẹn ngào khóc nức nở. Cốt Đầu không buông nàng ra, ôm chặt nàng đè xuống mặt đất. Tựa hồ đang cố gắng áp chế khát vọng muốn uống máu, bàn tay xương của nó nắm thật chặt vòng eo Linh Linh, lực đạo mạnh gần như có thể bóp nát nàng, miệng xương cọ xát hai má của nàng, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng.
Linh Linh sợ tới mức cả người căng cứng, thở cũng không dám thở mạnh, cả người cứng ngắc bình nằm trên mặt đất. Nó chôn mặt xương vào gáy nàng, dụi tới lại dụi lui. Thỉnh thoảng lại có cảm giác răng nanh sắc nhọn của nó cọ xát trên da thịt nàng, giống như ngay sau đó sẽ cắm ngập vào trong máu thịt. Cuối cùng lại ngậm miệng thu hồi răng nanh, lại tiếp tục chậm rãi cọ cọ bên cổ nàng.
Linh Linh thập phần sợ hãi, thử nhẹ nhàng mà gọi nó: “Cốt Đầu thúc thúc...”
Cốt Đầu nâng mặt lên, huyết đồng sâu thẳm, miệng xương dịu dàng đụng vào khóe mắt đẫm lệ của nàng, giống như là ôn nhu trấn an nàng, muốn nàng không sợ hãi. Rồi sau đó nó cúi đầu, mạnh mẽ cuốn lấy môi nàng.
Linh Linh trừng lớn mắt.
Nàng tự nhiên biết Cốt Đầu đây là đang hút nguyên khí của nàng. Sư phụ từng nói, trước kia Cốt Đầu đã vô tình hút nguyên khí nàng nên nàng mới không lớn được. Khi đó sư phụ liền luyện đan dược cho nàng ăn, đã hình thành bình chướng bảo hộ nàng không bị Cốt Đầu vô tình hấp thu nguyên khí. Nhưng sư phụ cũng đã nói qua, nếu như Cốt Đầu hắn cố ý muốn hút nguyên khí nàng, đan dược kia cũng chỉ vô tích sự...
Tuy rằng Cốt Đầu không còn cắn nàng, Linh Linh vẫn thực sợ hãi, tay chân đồng thời liều mạng giãy giụa dưới thân Cốt Đầu.
Nàng bị hút đến choáng váng đầu hoa mắt, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Cốt Đầu đem hai tay của nàng gắt gao nhấn trên mặt đất, trong cặp mắt với huyết sắc đồng tử đỏ sẫm kia, giờ đã không còn sự ôn nhu sủng nịch ngày xưa nữa. Lúc này nó, lại càng giống như một con dã thú, vô cùng hung bạo, căn bản không thèm để ý đến sự chống cự và giãy dụa của nàng. Bất luận Linh Linh có giãy dụa khóc kêu như thế nào, nó cũng không quan tâm, chỉ biết vùi đầu liều mạng hút lấy, dã man cắn nát môi của nàng, giống như muốn ăn lấy, cắn nuốt tất thảy của nàng.
Dần dần, Linh Linh ngược lại trở nên tỉnh táo.
Bị hút nguyên khí tuy rằng sẽ làm người một chút suy yếu, nhưng nhất thời cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tốt hơn nhiều so với việc Cốt Đầu trực tiếp ăn nàng. Nàng xoay mặt qua, muốn gọi Hư Ngụy tỉnh lại: “Sư phụ...”
Nàng vừa ngẩng cổ, Cốt Đầu lập tức táo bạo, giữ chặt cằm của nàng, hung hăng cắn miệng nàng. Linh Linh tránh né trái rồi lại phải, chỉ có thể “Ngô ngô” kêu. Cốt Đầu rất luống cuống, thực không hài lòng nàng không nghe lời để nó ăn không ngon miệng như vậy. (ăn với chả uống =;=”)
Nó xoay người ngồi xuống, dựa vào tường, ôm lấy Linh Linh ngồi trong lòng mình, chặt chẽ giam cầm nàng. Xương bàn tay nâng lên cái gáy của nàng, không nói hai lời liền nhanh chóng hôn xuống cho đã cơn nghiền.
“Ngô ngô ngô... Cốt Đầu thúc thúc... Ngô... Sư phụ... Ngô ngô...” Linh Linh nói năng không rõ, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, một bên để Cốt Đầu hút, một bên cố gắng gọi Hi Chân vừa hộc máu ngã xuống cách đó không xa, ngô ngô ngô nói ra lời cũng không rõ ràng: “Đại tỷ tỷ, ngô, sư phụ... Cứu... Hắn... Ngô... Du ca ca...”
Hư Ngụy bị trận pháp phản lại, bị thương nghiêm trọng, sớm đã hộc máu ngất đi, mà hắc bào yêu quái và hồng hồ ly đã sớm đánh nhau chết đi sống lại, hoàn toàn biến mất lý trí. Hi Chân cũng bị Cốt Đầu dùng dây trói bằng nước khống chế, cuốn lui ở một bên thở một hơi hộc máu một hơi, làm gì còn năng lực bận tâm đến người khác. Bên kia Mãng Xà tinh đuổi theo đám người Lam thị phụ tử, đã cắn chết vài nha dịch, làm Linh Linh gấp vô cùng.
Cả đám người bọn họ, lần này bị huyết trận ảnh hưởng ít nhất ngược lại là Linh Linh anh dũng hy sinh đút Cốt Đầu ăn no. Nó hút thật lâu, hút thật nhiều, dần dần, nó tựa hồ không còn cuồng loạn như vậy nữa, cặp huyết đồng đỏ rực cũng dần dần trầm xuống, ôm Linh Linh chậm rãi hút.
Linh Linh cũng biết không thể trông cậy vào người khác, cầm lấy kiếm gỗ đào trong tay: “Cốt Đầu thúc thúc, ngô, chúng ta đi sang bên kia, ngô ngô... Đi sang bên kia ta cũng sẽ cho thúc ăn... Ngô...”
Cốt Đầu không để ý tới nàng, Linh Linh xoay đến xoay đi cố gắng muốn đứng lên. Cốt Đầu có chút không kiên nhẫn, ôm chặt nàng gắt gao nhấn trở lại vào trong lòng. Bỗng Linh Linh nhanh nhẹn ôm lấy cổ nó, chủ động đem đôi môi mềm dâng lên. (@@”” Linh Linh nhà chúng ta lớn rồi!!!)
Đây cũng là cái gọi là nhu có thể khắc cương! Nàng thật giống như đang dụ dỗ tiểu cẩu nhỏ nhà hàng xóm, cho Cốt Đầu hút một lúc liền mượn nó cánh tay trái, cho Cốt Đầu hút một lúc nữa lại mượn của nó cánh tay kia. Cứ như vậy cho một ít lại dạy nó một chút, chậm rãi Cốt Đầu cũng nghe lời đứng dậy. Tuy rằng vẫn lại nhét Linh Linh vào trong lòng, nó vẫn đồng ý động thân theo ý nàng.
Linh Linh như nguyện chậm rãi đỡ Cốt Đầu đứng dậy, đưa nó hướng về phía mấy con cương thi mắt đỏ, lại còn thật cẩn thận quan sát nó. Chỉ cần vừa thấy huyết đồng Cốt Đầu bắt đầu đỏ hồng trở nên cáu bẳn, Linh Linh liền vội vàng dâng môi lên cho nó hút.
Vì thế, Linh Linh càng ngày càng suy yếu. Nàng choáng váng đầu, hoa mắt, vừa đến lúc khi tới gần được đàn cương thi thì thân hình nàng mềm nhũn ngã xuống. Cốt Đầu nhanh chóng tiếp được nàng, cúi đầu nhìn nàng, huyết đồng lóe sáng.
Linh Linh còn tưởng rằng Cốt Đầu khôi phục lý trí, còn chưa kịp vui vẻ, nó đã lại quyết đoán cúi đầu tiếp tục miệng đối miệng hút lại hút, ăn no.
Linh Linh cả người vô lực, chỉ có thể sử dụng sức khỏe từ lúc bú sữa mẹ đá lên thi thể đang nửa nằm nửa ngồi bên cạnh —— nàng chỉ cần hủy diệt một cái huyết thi trong đó, phá đi trận pháp, pháp lực sẽ biến mất, sẽ không phải sợ nữa.
Cốt Đầu chỉ lo ôm nàng hút nguyên khí, Linh Linh đi một bước, nó liền đi bước một theo sát phía sau, hút đến mức Linh Linh cảm giác được thần hồn có chỗ không ổn. Ước chừng dùng công phu một nén nhang, hao hết toàn bộ khí lực, nàng mới có thể đá văng đàn hộ thủ thi, đến gần vòng huyết thi sâu bên trong.
Nàng khẽ cắn môi, đột nhiên nhấc chân hung hăng đá vào một huyết thi trong số đó...
Trận sát bảy mươi hai địa sát huyết thi nghịch thiên như vậy, đương nhiên thời gian duy trì tuyệt đối không thể quá dài, nếu không thì ni mã nó, đã có thể xưng bá tam giới từ lâu rồi. Người bị vây trong trận trong khoảng thời gian đó chỉ cần giết chết hết bảy mươi hai con huyết thi đó, hút hết linh lực của bọn chúng biến thành máu loãng, có lẽ sẽ có thể hóa nguy thành an.
Linh Linh một cước đá văng một con huyết thi, đã tưởng nhu địa sát trận đã bị phá! Vấn đề là, ni mã nó, nguyên bản bảy mươi hai con huyết thi ngồi dưới đất vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên toàn bộ đứng lên! Hi Chân hộc máu, muội tử nhà ngươi gây họa lớn rồi!
Bọn họ hiện tại một đám thương binh, lại phải đi đối phó bảy mươi hai con huyết thi, ni mã làm sao đánh! Đây là chịu chết a, chịu chết a!
Linh Linh nào biết đâu nàng đã gây đại họa, nàng chỉ biết là tình huống trước mắt rất nguy hiểm: hắc bào yêu quái và hồ ly tinh đánh sống đánh chết, nếu không ngăn cản cả hai đều sẽ “thăng thiên”, bên kia Mãng Xà tinh đuổi theo cắn mấy người Lam thị phụ tử, cũng đã cắn chết vài người. Mà chính nàng, cũng sắp bị Cốt Đầu hút đến chết...
Nàng một cước đá văng chướng ngại vật, chạy ra khỏi trận pháp, liền thấy Hi Chân thần sắc đại biến, mà nàng còn mang vẻ mặt mờ mịt, không rõ nhân quả.
Hi Chân mang một loại biểu tình thảm thiết như sắp sửa làm ra một hành động liệt sĩ vĩ đại, vô cùng hâm mộ lẳng lặng nhìn nhìn cái miệng nhỏ hộc máu của Hư Ngụy, người còn đang té xỉu. Ni mã ngươi, gặp được loại tình huống này, đơn giản chỉ bị hôn mê thật rất tốt.
Nàng chống đỡ thân mình suy yếu, cắn răng một cái đột nhiên đứng lên! Được rồi! Lão tử liều mạng với các ngươi!
Linh Linh vừa bị con huyết thi đứng cạnh túm lấy cánh tay, bị sát khí âm trọng (giống như là nặng khí dưới âm ti ấy) ăn mòn máu thịt phát ra âm thanh 'Tê tê', đau đến kêu thảm thiết, Hi Chân đã nhanh chóng gọi ra thủy thằng (sợi dây thừng nước) cuốn lấy thắt lưng nàng đưa đi thật xa, đem nàng và Cốt Đầu toàn bộ túm qua chỗ khác. Lại lập tức triệu hồi ra thánh thủy trong cơ thể biến thành bình chướng màu xanh lam(lá chắn), vây bọn họ che giấu trong bình chướng.
Bên kia, hồ ly tinh và hắc bào yêu quái đang đánh đến khí thế ngất trời, hồ ly tinh một thân thương thế hung hăng nhấn hắc bào yêu quái lên mặt đất, thở hào hển giơ lên yêu đao muốn chém xuống.
Hắc bào yêu quái bị chém mấy chục đao cũng đã bị thương đến da tróc thịt bong, vẫn cứ hung hãn vô cùng, ngũ trảo đang muốn trực tiếp đào vào trong ngực hồ ly. Đánh được một nửa trận pháp đột nhiên biến mất, cả hai bọn nó hai đều cứng đơ giữa không trung, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai tên ngốc trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, cả hai đều mang vẻ mặt mạc danh kỳ diệu(ngạc nhiên, quái lạ).
Mãng Xà tinh cũng bỗng nhiên giật mình một cái tỉnh táo lại. Thân thể thật lớn của nàng còn đang cuốn lấy Lam đại nhân tưởng chết đến nơi gào khóc giãy giụa, mờ mịt quay đầu nhìn trái nhìn phải, biến trở về hình người liền chạy về hướng Hư Ngụy.
Lam đại nhân khóc rống bò về hướng Lam Dã Du cả người đầy máu nằm trên mặt đất. Linh Linh cũng thấy, ôm cánh tay bị thương ở trong lòng Cốt Đầu đột nhiên khóc lớn ra tiếng.
Nàng vẫn là chậm một bước... Lam Dã Du... Đã... Bị Mãng Xà tinh cắn chết...
Vâng, vậy là nam phụ đầu tiên của chúng ta, đã hoa hoa lệ lệ hi sinh…
...
Hắc bào yêu quái này thật đúng là tên ngu ngốc không sợ chết.
Mấy con huyết thi này đã biến thành toàn thân đỏ như máu. Mà huyết thi lại được xưng thi vương (vua cương thi), chúng nó đều không phải là cương thi, mà là đại yêu quái hấp thu 'Oan nghiệt huyết' mà hóa thành. Tuy chỉ sống sót thời gian rất ngắn, nhưng lại có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này bộc phát ra oán lực cường đại tà ác. Một thân cương thi đầy sát khí kia, ni mã nó so với hạc đỉnh hồng còn độc hơn, vậy mà đồ ngốc này ngao ô ngao ô còn muốn chạy tới xơi.
Ăn cái muội muội nhà ngươi ấy (chương này tác giả chửi bậy nhiều ghê), chỉ biết có ăn thôi, độc cũng không chết ngươi được! Hi Chân phát cáu dùng nước biến thành thủy thằng hung hăng túm nó lại, vậy mà nó còn giãy giụa muốn chạy ra. Hi Chân cho hồ ly tinh một ánh mắt, hồ ly tinh lập tức bắt nó nhấn lên trên mặt đất, hung hăng đánh cho một trận.
Hắc bào yêu quái đồ ngốc này vừa mới cùng hồ ly tinh đại chiến một trận, lúc này cũng quá mức mệt mỏi, giống như đống bùn nhão tê liệt ngã xuống đất thành hình chữ đại, lưu luyến nhìn đám huyết thi bên ngoài trận thoạt nhìn vô cùng bổ dưỡng, chảy nước miếng nhìn nhìn, trong nháy mắt sau đó đồ ngu ngốc thiếu tâm nhãn này (ý bảo ngu) liền tiếng ngáy to vang trời.
Bên ngoài bình chướng bằng nước, bảy mươi hai con huyết thi chậm rãi lần lượt đứng dậy, chầm chậm tới gần.
Hi Chân bấm quyết hộ trận, thừa dịp huyết thi còn chưa xúm lại liền lập tức cùng Mãng Xà tinh còn có Lam đại nhân và hai nha dịch còn sống lôi cổ cả bọn, toàn bộ túm lại.
Huyết thi không có chỉ số thông minh, chúng nó ở ngoài chỉ lo đánh thẳng về phía trước bốn phía tường nước. Hi Chân bị đập đến đau buốt óc, khóe miệng nhỏ ra từng đợt lại từng đợt tơ máu đỏ sậm. Mắt thấy thủy trận đã sắp không thể chống đỡ nổi, nàng quay đầu về phía Cốt Đầu cầu xin giúp đỡ: “Đại nhân...”
Cốt Đầu tên ngốc này chỉ ở bên cạnh ôm Linh Linh, căn bản hờ hững với mọi thứ xung quanh. Trong cặp huyết đồng hồng quang lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào đôi môi Linh Linh vừa rồi bị nó cắn sưng đỏ, ánh mắt đầy ẩn ý. (Cốt Đầu nhà chúng ta cũng lớn rồi TxT…)
Hi Chân khóc: “...”
...
Phía chân trời, huyết vân dày đặc dần dần tán đi rồi hóa vô hình. Trong màn trời đêm thăm thẳm, một mảnh mây đen nâng hai bóng hình thon dài thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung.
Tướng Diêu khoanh tay đứng nhìn chăm chú xuống phía dưới, khóe môi mỉm cười, “Các hạ hạ “Oan nghiệt huyết”, quả nhiên dùng rất tốt. Không hổ là con cháu đời sau của thủy tổ cương thi, hèn gì Hồ đế quân* lại tương trợ các hạ, tin tưởng không lâu sau các hạ có thể giải khai phong ấn, trở về tam giới.”
*Vua của hồ tộc.
Nam nhân bên người hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu đen kín không kẽ hở, mũ trùm đầu che khuất chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn. Hắn lạnh lùng mở miệng, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, tựa như băng nhận* sắc bén, không mang chút cảm tình: “Vì sao muốn làm nàng tỉnh lại? Ngươi biết rõ cho dù bị ăn, nàng cũng sẽ không chết.”
*Đao bằng băng.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tướng Diêu nghiêng đầu, cười yếu ớt với hắn.
Nam nhân kia nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt. Vốn bình tĩnh như vậy, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lùng: “Ngươi nhớ được ân tình chủ tớ, không quả quyết như thế, đại sự khó thành.” (che hết mặt rồi mà, sao còn thấy được ánh mắt nhỉ?!)
“Không đâu.” Tướng Diêu thản nhiên mở miệng: “Chỉ một lần này, vốn là để trả ân mạng sống của nàng, lần sau sẽ không viện cớ này nữa.”
Nam nhân mặt lạnh trầm mặc không nói.
Tướng Diêu cúi mục nhìn phía phía dưới, trong bình chướng bằng nước, Linh Linh sắc mặt tái nhợt bị Cốt Đầu ôm vào trong ngực, một tay che cánh tay bị thương, tay còn lại nức nở gạt lệ, vì Lam Dã Du chết mà đau lòng, khóc.
Hắn nhìn dung nhan hồn nhiên của cô gái kia, ánh mắt mơ màng, như là nhớ lại chuyện gì từ xưa cũ, vẻ mặt dần dần trở nên ôn nhu triền miên. Lại cúi đầu nở nụ cười, nói: “Huống hồ, lần này ta làm thế chính là để xác nhận một chuyện, mục đích của cả ngươi và ta đã đạt tới. Bổn tọa tỉ mỉ an bài ván cờ này, đương nhiên sẽ không chấm dứt nhanh như vậy.”
Sóng mắt hắn lưu chuyển nhìn về phía người đằng sau, khóe môi hàm chứa ý cười nhợt nhạt: “Các hạ nghĩ sao?”
Giọng nói hắn thật thấp, mềm mại uyển chuyển, nghe vào trong tai lại lạnh bạc, vô tình như vậy.
Nam tử được tạo nên từ nước này, nhu diễm động lòng người, khi cười sáng lạn như hoa hồng mới nở, đẹp như hoa sắc nét như tuyết tuyệt diễm khuynh thành. Ai có thể có thể đoán được, dưới cái túi da xinh đẹp kia, lại là linh hồn của thần thượng cổ Cửu đầu xà độc ác trứ danh.
Người phía sau ngưng mắt nhìn nụ cười vân đạm phong khinh của hắn, trầm mặc mím môi. Cuối cùng vung tay lên, đem bảy mươi hai con huyết thi đã bao vây quanh mục tiêu hóa thành bãi máu loãng...
Thần đế coi trọng hắn như thế, chắc hẳn cũng có chút nguyên nhân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.